← Quay lại trang sách

Chương 701 Sư Đồ Tách Ra

Phạm Hiền thả trường kiếm trong tay xuống, ung dung nói:

- Vậy không biết phải mất bao nhiêu năm đâu, dù có được chân kinh nhưng người đã già, đặt cược cả mình vào hành trình thỉnh kinh này, hi vọng người sẽ không hối hận.

Đạo Nguyên kiên định nói:

- Ta tuyệt không hối hận!

Sau nửa tháng, hai người ra khỏi dãy núi này, đi dọc theo một con đường đất nhỏ hẹp ra hẳn bên ngoài mới chậm rãi hành tẩu tiếp. Lúc này trời đã vào Thu, lá rơi rụng nhiều, gió mát thổi qua mang hơi lạnh nhè nhẹ.

- Hắt xì!

Đạo Nguyên hắt xì hơi một cái, sờ lên cái mũi đồ của mình.

Phạm Hiền nhàn nhạt nói.

- Trời lạnh, người lại mặc quá mỏng.

Đạo Nguyên sờ lên hành lí trên lưng ngựa, có nên mặc Tử Thụ đạo bào vào không nhỉ? Nghe nói thủy hỏa bất xâm ấm áp thoải mái dễ chịu, nhưng nghe nói mặc vào đạo bào sẽ phát sáng lung linh, vẫn là thôi vậy, không nên khiến người ta chú ý quá.

Lại đi một hồi, Đạo Nguyên chà xát bàn tay nhỏ bé lạnh như băng, cười làm lành nói:

- Hảo đồ đệ, làm phiền con đi mua giúp ta bộ y phục có được hay không? Thực sự là quá lạnh.

Phạm Hiền nhìn Đạo Nguyên một chút, nói:

- Chờ đấy.

Nói xong, thân ảnh lóe lên đằng không bay đi, hướng thẳng về nơi xa.

Đạo Nguyên đứng ở bên dưới vẫy tay hét lớn:

- Hảo đồ đệ, bay chậm một chút, chú ý an toàn!

Trong nháy mắt, thân ảnh Phạm Hiền biến mất không thấy gì nữa.

Đạo Nguyên giữ chặt ngựa, tung người xuống ngựa, đứng ở ven đường cố gắng hấp thu nhiệt độ mặt trời.

Sau một lúc, Phạm Hiền từ trên không bay xuống, trong tay hắn là một bộ y phục màu xám. Hắn ném nó về phía Đạo Nguyên, nói:

- Cầm đi mặc đi.

Đạo Nguyên vội vàng luống cuống tay chân tiếp nhận y phục, vừa giũ ra, đã thấy phía trên y phục xuất hiện mấy miếng vá.

Phạm Hiền tùy ý nói:

- Đây là tìm được ở trong một cái làng phía trước, người mặc trước đi.

Đạo Nguyên do dự một chút, hỏi:

- Tự ý lấy?

Phạm Hiền không thèm để ý chút nào, nói:

- Trong nhà không người, ta lấy y phục đi, cũng đã để lại một ít tiền đủ để mua bộ y phục này, người cứ yên tâm mặc đi.

Đạo Nguyên hỏi:

- Để lại bao nhiêu?

- Hai khối Nguyên Thạch!

Đạo Nguyên biến sắc, vội vàng đưa y phục ra, nói:

- Trả y phục này lại, mau lấy Nguyên Thạch về đây!

Phạm Hiền nhíu mày bất mãn nói:

- Người đây là có ý gì? Ghét bỏ y phục ta mua không tốt?

Đạo Nguyên lắc đầu liên tục, sốt ruột nói:

- Không phải, hai khối Nguyên Thạch đối với bọn họ mà nói là nhiều lắm.

Phạm Hiền bật cười nói:

- Chỉ là hai khối Nguyên Thạch mà thôi, ta không quan tâm.

Trong lòng Đạo Nguyên cũng bắt đầu nổi nóng, hắn cao giọng nói:

- Con là đệ tử của phu tử trong Hạo Nhiên Thư Viện, lại là người từng đại náo Địa Phủ, đương nhiên là con không quan tâm.

Nhưng con có biết hai khối Nguyên Thạch kia có ý nghĩa gì với người thường không? Đó là họa bất ngờ từ trên trời rơi xuống!

Thất phu vô tội, kẻ mang ngọc mới có tội, con hiểu câu này không?

Bang! Một tiếng kiếm minh, Phạm Hiền tuốt trường kiếm trong tay ra khỏi vỏ, chỉa vào cổ Đạo Nguyên.

Thân thể Đạo Nguyên run lên, trán đổ mồ hôi lạnh, lập tức ngậm miệng.

Phẫn hận đối với Khánh Đế của kiếp trước, uất ức bị trấn áp trăm năm, tủi hờn vì phải bái một tiểu đạo sĩ làm sư phụ, tất cả đều trào lên dưới sự răn dạy của Đạo Nguyên.

Phạm Hiền chỉa trường kiếm vào cổ Đạo Nguyên, mũi kiếm ánh lên sắc bén, ánh mắt ẩn hiện hàn ý.

Hắn nói:

- Ta thật sự rất muốn một kiếm giết ngươi lúc này.

Đạo Nguyên lắp bắp, nói:

- Ta... Ta là sư phụ con!

Bây giờ Đạo Nguyên mới nhớ ra, vị đồ đệ bình thường có vẻ thiện lương này chính là là một đại ma đầu thật sự, trong lòng lập tức chột dạ, nghĩ tới mà sợ, mình còn muốn đi Tây Vực cầu chân kinh! Có khi nào phải chết ở đây không?

Ánh mắt Phạm Hiền giãy dụa một chút, hắn lập tức đằng không bay lên, oanh một tiếng kích thích một chuỗi khí lãng bạo phát, thân ảnh biến mất trong đám mây nơi chân trời.

Đạo Nguyên âm thầm thở phào nhẹ nhõm, rồi vội vàng nhảy lên lưng ngựa, hắn vung tay vỗ vào mông ngựa môt cái, quát “giá"

một tiếng, tuấn mã lập tức chạy đi, nện vó như bay về phía trước.

Cái thôn trang cách đó không xa mà Phạm Hiền đã nói, Đạo Nguyên cưỡi ngựa chạy một canh giờ cũng không có nhìn thấy, thậm chí còn hoài nghi có khi nào mình đi nhầm hướng rồi không. Ngựa phi nước đại liên tục, hai đùi bị ma sát đến đau nhức, đầu óc thì choáng váng, lục phũ ngũ tạng bị xóc nảy hết cả lên, rơi vào đường cùng, Đạo Nguyên chỉ có thể tung người xuống ngựa ngồi nghỉ tạm bên một dòng suối. Sắc mặt hắn trắng bệch, thân thể thực sự là không chịu đựng nổi.

Lúc này, một phụ nhân xách giỏ cơm từ đằng xa đi tới, thấy Đạo Nguyên ngồi đó liền cười hỏi:

- Công tử đây là sao thế?