← Quay lại trang sách

Chương 702 Khẩn Cô Chú

Đạo Nguyên nghiêng đầu nhìn, vừa thấy đó là một phụ nhân liền vội vàng đứng dậy thi lễ, nói:

- Nữ cư sĩ, bần đạo cưỡi ngựa quá nhanh nên hơi mệt chút, nghỉ tạm ở nơi này.

Phụ nhân tiến lên, đặt giỏ cơm lên trên tảng đá, cười nói:

- Thì ra là cưỡi ngựa nhanh quá, đến ăn chút gì đi, ăn xong sẽ tốt hơn đấy.

Đạo Nguyên nhìn đồ ăn nóng hổi bên trong, trong lòng hơi động, bèn sờ tay vào ngực lấy ra một cái túi, lại từ trong túi lấy ra một viên Ngân Châu, đưa cho phụ nhân rồi nói:

- Ngân Châu này đủ để mua thức ăn một bữa cơm của cư sĩ không?

Phụ nhân cười nói:

- Không cần, chỉ là mấy miếng thức ăn hàng ngày thôi, công tử cứ việc dùng.

Đạo Nguyên nghiêm mặt nói:

- Mỗi một chút thức ăn đều do cư sĩ vất vả mới có được, bần đạo sao có thể mặt dạn mày dạng dùng không? Xin cư sĩ cứ nhận lấy hạt Ngân Châu này, nếu không bần đạo thật sự không ăn nổi cơm này.

Phụ nhân thấy vẻ mặt Đạo Nguyên nghiêm túc, mới gật đầu cười nói:

- Vậy ta liền nhận.

Lại đưa tay nhận Ngân Châu từ trong tay Đạo Nguyên.

Bấy giờ Đạo Nguyên mới yên tâm thoải mái hưởng dụng đồ ăn.

Ăn uống no đủ xong, phụ nhân cười hỏi:

- Công tử đây là muốn đi về đâu?

Đạo Nguyên nhìn về phương Tây, ánh mắt kiên định, nói:

- Bần đạo là đi đến Tây Ngưu Hạ Châu cầu lấy chân kinh.

Phụ nhân nghi hoặc hỏi:

- Tây Ngưu Hạ Châu?

Đạo Nguyên lấy lại tỉnh thần, giải thích:

- Chính là Tây Vực.

Phụ nhân kinh ngạc hỏi:

- Tây Vực? Thế nhưng xa lắm! Sao ngươi lại một mình đến Tây Vực? Trên đường đi yêu ma hoành hành, vô cùng nguy hiểm.

Đạo Nguyên ảm đạm nói:

- Ta không phải là một mình, vốn trước đó có một đồ đệ thần thông quảng đại, có thể phi thiên độn địa hàng yêu trừ ma.

- Hiện tại đồ đệ ngươi đâu?

Đạo Nguyên thầm thì:

- Ta mới nói hắn có mấy câu, hắn lại nóng giận đòi giết ta, bây giờ không biết đã chạy đi đằng nào.

Phụ nhân cười cười, lấy trong tay áo ra một cái ngọc quan, đưa cho Đạo Nguyên.

Đạo Nguyên tiếp nhận ngọc quan, nghi hoặc hỏi:

- Đây là?

Phụ nhân cười đáp:

- Vật này tên là Khẩn Cô Chú, ngươi chỉ cần lừa lừa vị đồ đệ kia đội vật này lên đầu, sau đó niệm chú ngữ là hắn phải nghe lời.

Đạo Nguyên biến sắc, lập tức buông tay, ngọc quan rơi trên mặt đất. Hắn cuống quít đứng dậy ngưng trọng quát:

- Rốt cuộc ngươi là ai?

Phụ nhân đứng dậy chậm rãi bay lên, giữa không trung lóe lên quang mang hóa thành Thanh Vũ một thân đạo bào, nàng cúi đầu nhìn Đạo Nguyên, nói:

- Phạm Hiền xuất thân bất phàm, cả đời đi đâu cũng luôn thuận buồm xuôi gió, sau này lại thành đệ tử của phu tử, năm rộng tháng dài sinh lòng kiêu ngạo, từ đó về sau mới gây nên đại hoạ.

Hôm nay ban cho ngươi Khẩn Cô Chú để mà ước thúc Phạm Hiền, trên đường đi nhớ quản thúc chặt chẽ.

Đạo Nguyên vội vàng quỳ trên mặt đất, dập đầu kêu lên:

- Đa tạ sư bá chỉ điểm!

Thanh Vũ gật đầu cười, đưa tay chỉ vào Đạo Nguyên một cái, một đạo lưu quang bắn vào tráng Đạo Nguyên, mà nàng cũng lập tức biến mất ngay sau đó.

Đạo Nguyên hoảng hốt một trận, từ dưới đất bò dậy, nhặt ngọc quan bị rơi trên đất lên. Sau khi ăn xong cơm, tỉnh thần hắn được nâng cao gấp trăm lần, bấy giờ mới xoay người lên ngựa chạy tới phía trước.

Lần này không tốn bao nhiêu thời gian đã gặp được một thôn xóm, bên trong thôn xóm lượn lờ khói bếp.

Đạo Nguyên lộ vẻ vui mừng, giục ngựa chạy như bay về phía thôn xóm, sau khi tới gần liền tung người xuống ngựa, dắt ngựa đi vào trong.

Vừa vặn gặp được một lão giả lưng còng đi ra, Đạo Nguyên lập tức đón lấy, lại thi lễ nói:

- Lão trượng, ta muốn hỏi ngài một chuyện.

Lão giả ngẩng đầu đánh giá Đạo Nguyên, hữu hảo cười nói:

- Người xứ khác, ngươi muốn hỏi chuyện gì?

Đạo Nguyên chỉ vào y phục trên lưng ngựa, nói:

- Lão trượng, ngài có biết bộ y phục này không?

Lão giả quét mắt nhìn một lát, kinh ngạc nói:

- Đây chẳng phải là y phục của tiểu Mã đầu thôn sao? Sao lại ở trong tay ngươi?

Đạo Nguyên vội vàng giải thích:

- Ta nhặt được nó trên đường đi cách đây không xa, thấy chỗ này có một thôn làng liền muốn đến hỏi một chút, cũng dễ trả vật về cho chủ.

Lão giả nổi nóng nói:

- Tiểu Mã đúng là không khiến người ta bớt lo! Trong nhà chỉ có mấy bộ y phục còn vứt lung tung, nếu để người khác nhặt mất, để hắn cả ngày lộ mông đi đường đi!

Lại vui mừng nhìn Đạo Nguyên, rồi đưa tay chỉ sang một hướng khác:

- Nhà tiểu Mã là căn nhà đầu tiên ở phía Bắc, có cần ta dẫn ngươi đi không?

Đạo Nguyên vội vàng nói:

- Không làm phiền lão trượng, tự ta đi là được rồi.

Lão giả nhìn Đạo Nguyên dắt ngựa đi về phía Bắc, vui vẻ nói:

- Người tốt! Hơn nữa còn là người tốt có tiền...