← Quay lại trang sách

Chương 703 Ủ Thành Tai Họa

Đạo Nguyên tìm tới căn nhà đầu tiên ở phía Bắc, thấy cửa nhà đóng chặt, hắn cẩn thận buộc ngựa ở cây cột bên cạnh, lại ra dấu im lặng với đại hắc mã, rồi mới rón rén đến gần cửa nhà.

Tới cửa nhà, xuyên qua khe cửa nhìn vào bên trong, chỉ thấy có ba người đang vây quanh một cái bàn, trên bàn đặt hai khối Nguyên Thạch, thần sắc cả ba đều kích động.

Trong lòng Đạo Nguyên buông lỏng, quả nhiên là nơi này, phanh phanh phanh gõ cửa nhà mấy cái.

- Ai?

Trong nhà vang lên tiếng quát chói tai, sau đó là hàng loạt thanh âm hấp tấp lộn xộn.

Cửa nhà được mở ra, một thiến niên xuất hiện ngay trước cửa, cảnh giác nhìn Đạo Nguyên.

Đạo Nguyên ngẩng đầu nhìn vào trong nhà, trên bàn đã không còn thứ gì.

Thiếu niên cảnh giác nói:

- Ngươi nhìn cái gì đấy?

Đạo Nguyên cầm y phục trong tay lên, cười nói:

- Trước đó đồ đệ của bần đạo tự tiện cầm đi y phục của cư sĩ, mặc dù có để lại hai khối Nguyên Thạch, nhưng hành vi như thế vẫn là không nên! Bần đạo đã khiển trách hắn, bây giờ cầm y phục đến trả lại, còn mong cư sĩ đưa hai Nguyên Thạch kia cho bần đạo, bần đạo sẽ đền bù cho cư sĩ hai viên Ngân Châu khác.

Lão giả bên trong nhà cười nói:

- Thì ra là ngươi! Không sao, không sao đâu, mau vào nói chuyện.

Đạo Nguyên thở phào một hơi, cũng may cư sĩ nhà này dễ nói chuyện, hắn không chút phòng bị theo lời mời vào nhà.

Phanh một tiếng vang trầm, Đạo Nguyên trợn mắt ngã gục xuống đất, mà vị thiến niên kia thì đang cầm một cây gậy gỗ đứng phía sau Đạo Nguyên, hai tay run nhè nhẹ, há mồm thở dốc.

Lão giả liền vội vàng tiến lên thử hơi thở Đạo Nguyên một chút, áy náy nói:

- Công tử, xin lỗi, hai khốc Nguyên Thạch này vô cùng quan trọng với chúng ta. Có chúng, nhi tử chúng ta có thể cưới vợ, chúng ta cũng có thể mua thêm hai mảnh ruộng tốt, cuộc sống khấm khá hơn.

Thiến niên thở dốc, ánh mắt bối rối hỏi:

- Cha, chúng ta làm vậy có xem như đoạt cướp không?

Lão giả giận dữ nói:

- Đoạt cướp cái gì? Nguyên Thạch là hắn giao dịch với chúng ta, hiện tại chính là của chúng ta, chúng ta chỉ bảo vệ đồ của mình thôi!

Lão phụ nhân lo lắng hỏi:

- Hắn không sao chứ?

Lão giả đáp:

- Không có việc gì, khóa hắn trong nhà, chúng ta đi lên trấn, chỉ cần cầm số Nguyên Thạch này, chúng ta liền có tiền.

Ánh mắt lão phụ nhân và thiến niên đều sáng rực lên, vô cùng hi vọng trước tương lai tốt đẹp đó.

Ba người khóa cửa xong liền vội vàng rời đi.

Một bên khác, Phạm Hiền sau khi bỏ đi cũng không trở về thư viện, mà là tùy tiện tới một thành trì, đi vào trong đó ăn uống thả cửa một phen. Hắn ừng ực uống từng vò rượu, dọa tửu lâu lão bản và tiểu nhị sợ trắng mặt, đây quả thực không phải người mài!

Rượu trong tửu lâu sắp bị hắn uống hết rồi!

Sau một hồi lâu, Đạo Nguyên chậm rãi tỉnh lại, từ dưới đất bò dậy, lắc lắc đầu nhìn quanh bốn phía. Hắn sờ sờ sau ót mình, chạm đến cục u to đùng liền hít sâu một hơi, đau quá! Bấy giờ hắn mới nhớ được rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, lập tức biến sắc mặt chạy ra bên ngoài, nhưng kéo mãi cửa vẫn không mở, hóa ra cửa đã được khóa lại ở ngoài.

- Mở cửa! Mở cửa đi!

Đạo Nguyên sốt ruột, gõ cửa hét to.

Bên ngoài im hơi lặng tiếng, ăn cơm trưa xong tất cả mọi người đã đi làm việc, trong thôn hoàn toàn yên tĩnh.

Đạo Nguyên cắn răng một cái, lui lại mấy bước đột nhiên chạy tông ra bên ngoài, bang một tiếng vang vọng, cánh cửa chấn động kịch liệt..

Đạo Nguyên tiếp tục lui lại, sau đó lấy sức tông tới phía trước, bang! Bang! Bang! Vang lên mấy tiếng, cửa gỗ lâu năm thiếu tu sửa làm sao chịu nổi sức mạnh của một nam tử trưởng thành, cọc cửa mục nát nứt ra, Đạo Nguyên lại va chạm thêm lần nữa, cửa bịch một tiếng thủng toạt một cái lỗ lớn, Đạo Nguyên vui mừng, vội vàng từ trong lỗ lớn đó chui ra ngoài.

Ngoài cửa, đại hắc mã vẫn còn được buộc bên cọc gỗ, đồ vật phía trên cũng không suy suyển gì, không biết vì nguyên nhân gì, người nhà này hiển nhiên không hề có ý chiếm ngựa của hắn.

Đạo Nguyên cưỡi ngựa chạy chậm quanh thôn, tìm kiếm khắp nơi, sắc mặt sốt ruột. Chỗ nào đây? Bọn hắn đã đi đâu rồi? Tìm kiếm khắp nơi không được, lập tức cưỡi đại hắc mã chạy dọc theo con đường đất, một bên chạy một bên nghe ngóng, rất nhanh đã tới một trấn gần đây.

Vừa mới vào thị trấn, liền nghe được từ trong bách tính đang nghị luận ven đường một tin tức, nói là có một hộ dân nghèo gan lớn trùm trời trộm Nguyên Thạch của trưởng trấn, đã vậy còn dám cầm tới hiệu cầm đồ đi cầm cố, bị hiệu cầm đồ lão bản nhận ra tại chỗ, bắt lấy áp giải đưa cho trưởng trấn, chờ đến chiều sẽ bị chém bêu đầu ngay đầu đường.