Chương 704 Đạo Nguyên Cứu Người
Đạo Nguyên thở dài trong lòng, cuối cùng vẫn là xảy ra, bởi vì mình muốn một bộ y phục đỡ lạnh, Phạm Hiền lại không biết thế gian muôn sự, đưa ra trọng bảo, cuối cùng khiến thôn dân nảy lòng tham mới ủ thành kết quả thế này. Vô luận thế nào, chuyện này cũng do mình mà bắt đầu, tuyệt không thể khoanh tay đứng nhìn.
Đạo Nguyên sau khi hỏi han một phen liền cưỡi ngựa đi đến đầu phố, chưa đi được bao lâu đã thấy phía trước có một đám người đang vây quanh một chỗ, từ trong đám người truyền ra tiếng khóc thút thít, tiếng kêu oan.
Đạo Nguyên tùy ý buộc ngựa trên một cây cột, sau đó chạy chậm tới, chen vào trong đám người.
Trung tâm đám người vây quanh là ba người đang bị trói gô trên đất, nước mắt đầm đìa ánh mắt hoảng sợ, chính là ba người mà Đạo Nguyên đã gặp trước đó.
Một lão giả ăn vận lộng lẫy ngồi ngay ngắn trên một cái ghế, tay bưng chén trà nhàn nhã thưởng thức, hai bên chân là hai thiếu nữ đang cẩn thận đấm bóp từng chút một cho hắn.
Lão giả nhìn mặt trời một chút, sau đó đặt chén trà xuống nói:
- Kẻ cả gan chui vào phủ đệ bản quan trộm lấy trọng bảo, theo luật đáng chém.
Lão giả đang quỳ gấp đến nổi đổ mồ hôi lạnh, lắc đầu liên tục hoảng sợ kêu lên:
- Không phải, trưởng trấn đại nhân, chúng ta thật không biết Nguyên Thạch này là của ngài! Là có người dùng hai khối Nguyên Thạch này mua một kiện y phục của tiểu nhi, lúc này chúng ta mới cầm Nguyên Thạch đến cầm cố!
Thiến niên bên cạnh dập đầu khóc kêu:
- Lão gia, trưởng trấn lão gia, chúng ta thật sự không có trộm đồ của ngài! Van cầu ngài, tha chúng ta đi!
Trưởng trấn hừ lạnh một tiếng nói:
- Dùng hai khối Nguyên Thạch mua y phục rách rưới của các ngươi? Các ngươi xem bản trưởng trấn là đồ ngốc sao? Ngươi hỏi bách tính trong trấn chút xem, bọn hắn có tin hay không?
Bách tính đang vây xem lập tức cười ha hả.
Ba người đang quỳ nhìn đám người đang cười to, ánh mắt tuyệt vọng, thần thái hoảng sợ, toàn thân run lẩy bẩy.
- Ta tin!
Một tiếng kêu to đột nhiên vang lên.
Ba người đang quỳ mừng rỡ, trong ánh mắt lóe lên hi vọng.
Lão trưởng trấn cũng nhíu mày một chút, chỉ thấy một thanh niên ăn vận cổ quái đang cố gắng chui ra từ trong đám người.
Đạo Nguyên chui ra khỏi đám người, thở hổn hển hai hơi, cường điệu lần nữa:
- Ta tin!
Bách tính vây xem lập tức ngừng cười, thấp giọng nghị luận ầm ĩ.
- Hắn là ai?
- Không biết!
- Cũng dám chống đỡ! Trưởng trấn đại nhân, chán sống sao?
Lão giả đang quỳ vừa thấy Đạo Nguyên, lập tức cuồng hỉ kêu lên:
- Trưởng trấn, trưởng trấn đại nhân, chính là hắn, chính là hắn dùng Nguyên Thạch mua y phục của ta! Chúng ta bị oan!
Thanh niên đang quỳ trên đất cố gắng nhích người tới phía trước, phanh phanh dập đầu, cuống quít kêu lên:
- Công tử, van cầu ngài làm chứng cho chúng ta, van cầu ngài cứu lấy chúng ta, Nguyên Thạch kia là của ngài mà!
Lão trưởng trấn quát chói tai:
- Ngậm miệng!
Ba người đang quỳ lập tức im miệng, không dám nói nhiều một câu, chỉ dám nức nở cố kiềm nén tiếng khóc.
Lão trưởng trấn đánh giá Đạo Nguyên, buồn cười nói:
- Ngươi nói ngươi dùng hai khối Nguyên Thạch đổi một kiện y phục rách rưới?
Đạo Nguyên gật đầu cười nói:
- Phải! Hiện tại trời rất là lạnh.
Lão trưởng trấn đột nhiên cười lạnh nói:
- Có phải ngươi nghĩ ta ngốc lắm đúng không?
Lại quát lớn:
- Ta thấy các ngươi chính là cùng một bọn! Tất cả đều là đạo tặc!
Người đâu mau lôi xuống, xử trảm một chỗ!
- Vâng!
Lập tức có hai binh sĩ mặc khôi giáp phóng tới chỗ Đạo Nguyên, hai bàn tay đen thui chộp vào vai hắn.
Đạo Nguyên biến sắc, vô ý thức dùng ra Thái Cực Quyền, mặc dù không có tu vi trong người, nhưng dùng Thái Cực Quyền để đối phó với một hai người thường vẫn không hề hấn gì.
Dưới chân lui lại, tay một kéo một dẫn, hai nam tử bịch một tiếng đụng vào nhau, kêu thảm một tiếng lăn ra hai bên.
Đạo Nguyên thủ thế Thái Cực, soái khí vén tóc một chút, nói:
- Ta không muốn đánh nhau, nhưng ta cũng không phải dễ ăn hiếp.
Rồi nhìn trưởng trấn nói:
- Còn nữa, bần đạo cũng không phải đạo tặc, có thể cư sĩ ngài đã nhận lầm, kia tuyệt không phải Nguyên Thạch của ngài.
Lão trưởng trấn cười lạnh một tiếng, tay vỗ lên tay vịn ghế một cái, bành! Cái ghế nháy mắt nổ tung, hai thiếu nữ bị dọa kêu lên sợ hãi, té nhào trên đất, một bóng xám bất chợt lao tới.
Đạo Nguyên chỉ cảm giác thấy hoa mắt, vô ý thức đưa tay ngăn ở trước mặt.
Đông! Một nắm đấm đánh vào tay Đạo Nguyên, Đạo Nguyên đau đớn kêu rên, nháy mắt bay ngược ra sau, bịch một tiếng ngã đập xuống làm một đám bách tính ngã văng. Hiện trường hoàn toàn hỗn loạn, đám bách tính bị va ngã hoảng loạn kêu la, số bách tính còn lại cũng nhao nhao tháo chạy.
Đạo Nguyên khó khăn đứng dậy, cánh tay run nhè nhẹ, lực lượng đối phương thật lớn!