← Quay lại trang sách

Chương 705 Phạm Hiền Trở Về

Lão trưởng trấn khoanh tay đứng ở vị trí ban nãy của Đạo Nguyên, lạnh giọng nói:

- Đem bắt!

- Vâng!

Lập tức có hai binh sĩ phóng tới chỗ Đạo Nguyên.

Vẻ mặt Đạo Nguyên đây sầu khổ, những người này sao chẳng chịu nói đạo lý gì cả, Nguyên Thạch kia thật sự không phải của các ngươi mài Một đạo ngân quang đột nhiên xuất hiện, oanh một tiếng đánh ra một vết nứt sâu hoắm trên đất trước mặt Đạo Nguyên, hai binh sĩ đang phóng tới vội vàng dừng lại, nhìn thấy trên mặt đất trước mặt là một cái khe dài mấy mét, lập tức nuốt nước miếng, trong mắt tràn đầy sợ hãi.

Lão trưởng trấn cũng nhướng mày, trong lòng dâng lên một cỗ bất an, chẳng lẽ trêu chọc phải người không thể trêu chọc thật?

Đạo Nguyên vội vàng ngẩng đầu nhìn lên không trung, chỉ thấy một bóng dáng vô cùng quen thuộc đang đứng giữa không trung.

Đạo Nguyên kinh hỉ kêu lên:

- Hảo đồ đệ!

Phạm Hiền không tự chủ được mà nhíu mày hai lần, hắn vẫn cảm thấy cực kỳ khó chịu trước xưng hô như thế.

Phạm Hiền từ không trung bay xuống, lão trưởng trấn lập tức quỳ xuống đất, nước mắt tứ tung khóc kêu:

- Đại nhân ta sai rồi, ta không nên tham Nguyên Thạch của ngài, ta là bị hiệu cầm đồ lão bản lừa gạt!

Phạm Hiền hừ lạnh một tiếng, sắc mặt vô cùng khó coi, quả thực bị hắn nói đúng, mình đưa cho nhà này hai khối tiểu Nguyên Thạch, đúng là thiếu chút nữa hại tính mạng cả nhà bọn họ.

Một nam tử trung niên ăn vận giàu có đột nhiên lao ra từ trong đám người, phịch một tiếng quỳ gối dưới chân Phạm Hiền, cất tiếng hô:

- Đại nhân minh giám! Hiệu cầm đồ này chính là sản nghiệp của trưởng trấn, hắn ám chỉ ta chỉ cần thấy vật gì quý thì báo cho hắn, chuyện này thật sự không liên quan tới ta!

Lão trưởng trấn đột nhiên ngẩng đầu, trong mắt lộ ra một tia hung quang, quát chói tai kêu lên:

- Ngươi câm miệng cho ta!

Phú thương run rẩy toàn thân, nằm rạp trên mặt đất nước mắt chảy ròng ròng, thút thít kêu:

- Đại nhân minh giám, ta là bị ép buộc thôi.

Phạm Hiền quay đầu nhìn Đạo Nguyên, hỏi:

- Ngươi cảm thấy nên xử lý bọn họ như thế nào?

- Ta cảm thấy...

Một vệt sáng bạc lóe lên, nghe “phù” một cái, hai cái đầu người lăn lông lốc dưới dất, máu tươi bắn ra, bách tính đang vây xem hốt hoảng hô lên lui về phía sau.

Đạo Nguyên kinh ngạc há hốc miệng, giết rồi? Có chút uất ức nói:

- Nếu ngươi đã quyết định giết, còn hỏi ta làm gì?

Phạm Hiền lạnh nhạt nói:

~ Ta cảm thấy nên trưng cầu ý kiến ngươi một chút cho thỏa đáng, mặc dù cũng không quan trọng.

Đạo Nguyên tiến lên, ôm chặt lấy Phạm Hiền cảm kích nói:

~ Ta cám ơn ngươi!

Phạm Hiền run bắn lên, cả người cứng ngắc.

Ánh mắt Đạo Nguyên loé lên ý cười giảo hoạt, trong tay xuất hiện một ngọc quan, đột ngột đội nó lên đầu Phạm Hiền.

Phạm Hiền dùng một tay đẩy Đạo Nguyên ra, lại vươn tay hất ngọc quan trên đầu xuống, nhưng ngọc quan lại không nhúc nhích tí nào.

Phạm Hiền dùng ánh mắt hung hãn nhìn Đạo Nguyên, quát:

- Ngươi làm cái gì?

Đạo Nguyên bị ánh mắt Phạm Hiền dọa sợ, dưới chân lảo đảo lui lại hai bước, gượng cười nói:

- Ta cảm thấy ngươi làm rất tốt, cố ý ban thưởng cho ngươi.

Phạm Hiền cầm ngọc quan, tay chậm rãi dùng sức, toàn thân đều bao phủ lên một tầng bạch quang, uy lực tiết ra ngoài dẫn đến không gian xung quanh đều có chút vặn vẹo, nhưng dù có thế cũng không nhúc nhích được ngọc quan.

Phạm Hiền đột nhiên phóng lên tận trời, một đạo kiếm quang bén nhọn nở rộ giữa không trung, bang! Một tiếng va đập chói tai vang lên, vang vọng đất trời.

- Trốn!

- Mau trốn!

Tất cả bách tính bên dưới đều hô lên chạy tứ tán, trong nháy mắt, đường phố trống rỗng, ngay cả ba người đang bị trói kia cũng giùng giằng, khom người cố sức chạy trốn. Cả một con phố chỉ còn một mình Đạo Nguyên.

Đột nhiên từ trên trời giáng xuống một đạo lưu quang, Đạo Nguyên cuống quýt tránh sang bên cạnh, một thanh trường kiếm cắm trúng vị trí Đạo Nguyên vừa đứng trước đó, Phạm Hiền đứng cạnh trường kiếm, ánh mắt hung tàn nhìn chằm chằm Đạo Nguyên.

Đạo Nguyên lảo đảo lui lại hai bước, uy hiếp nói:

- Ngươi đừng ép ta! Ta nổi giận lên rất đáng sợ!

Phạm Hiền quát chói tai kêu lên:

- Đây là cái gì?

- Ngọc quan! Ngươi mang lên đi rất đẹp trai.

- Mau gỡ xuống cho ta!

Đạo Nguyên thở hắt ra một hơi, nói:

- Kỳ thật, ngọc quan này là Khẩn Cô Chú, một pháp bảo của Đạo Môn ta, sau khi đeo nó vào, ngay cả bần đạo cũng không lấy xuống được.

- Ngươi cũng dám hại ta, muốn chết!

Trường kiếm đột ngột rút ra khỏi mặt đất.

Đạo Nguyên dựng mày, vội vàng mặc niệm chú ngữ.

- AI Phạm Hiền gào lên đau đớn, trường kiếm keng một tiếng rơi trên mặt đất. Hắn lấy hai tay ôm đầu phát ra từng tiếng kêu gào thống khổ, ngọc quan tản ra từng đạo quang mang, khóa kín tu vi nhói nhói linh hồn.