← Quay lại trang sách

Chương 706 Ta Cũng Không Có Cách Nào

Đạo Nguyên nhìn hắn thống khổ không chịu nổi, bèn dừng niệm chú ngữ, nói:

- Ta đã nói rồi, ta nổi giận lên rất đáng sợ.

Phạm Hiền ôm đầu há mồm thở dốc, ánh mắt đột nhiên hung ác hẳn lên, hắn bất chợt phóng về phía Đạo Nguyên, nhưng thân ảnh vừa động, liền "A!" lên một tiếng ngã lăn xuống đất.

Phạm Hiền đau đớn liên tục lăn lộn trên mặt đất, thống khổ vạn phần kêu lên:

- Sư phụ, sư phụ ta biết sai, ngài đừng niệm nữa. A! Đau quá! Đau quá!

Đạo Nguyên dừng chú ngữ lại, giải thích:

- Vi sư cũng không muốn niệm chú ngữ này, nhưng ngươi làm việc quá xúc động, lại không hề để ý hậu quả mảy may, trăm năm trước đại náo Địa Phủ như thế, trăm năm sau cũng giống như thế, bây giờ lại còn muốn giết vi sư, vi sư cũng là vì tự vệ mà thôi, ngươi hiểu được?

Phạm Hiền lắc lắc đầu, từ dưới đất đứng lên, kinh hoảng liên tục gật đầu, lòng còn sợ hãi nói:

- Vâng, sư phụ. Ta biết sai rồi, về sau cũng không dám nữa.

Đạo Nguyên nói:

- Vi sư ta còn không lớn bằng ngươi, vi sư cũng sẽ phạm sai lầm, từ nay về sau, trên đường đến Tây Phương chúng ta phải giúp đỡ nhau cùng trưởng thành. Vi sư sẽ tận lực không niệm Khẩn Cô Chú, ta cũng hi vọng ngươi có thể không kiêu không ngạo.

Phạm Hiển liên tục gật đầu nói:

- Vâng vâng, ta biết, nhất định thay đổi! Ta nhất định thay đổi.

Đạo Nguyên hài lòng nói:

- Vậy là tốt rồi, chúng ta liền tiếp tục lên đường đi!

Sau đó quay người đi lại nơi buộc ngựa.

Phạm Hiền đứng tại chỗ, nhìn bóng lưng Đạo Nguyên, hắn nắm chặt trường kiếm trong tay, ánh mắt lấp loé.

Đạo Nguyên đột nhiên quay đầu, cười nói:

- Đúng rồi, sau này tuyệt đối không nên không từ mà biệt, lúc ngươi không có ở đây, nếu vi sư xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, Khẩn Cô Chú sẽ lập tức khởi động, và không bao giờ dừng lại.

Phạm Hiền nhớ lại cơn đau thấu linh hồn lúc nãy, toàn thân giật thót, vội vàng cười bồi kêu:

- Sư phụ, để ta dẫn ngựa.

Liền chạy chậm tới phía trước.

Đạo Nguyên cưỡi ngựa, Phạm Hiền dắt ngựa, một nhóm hai người đi ra ngoài.

Phạm Hiền vẻ mặt tươi cười, thử thăm dò:

- Sư phụ, là ai đưa Khẩn Cô Chú này cho người? Quả thực quá lợi hại Đạo Nguyên nghe thế đắc ý, cười đáp:

- Khẩn Cô Chú này là Thanh Vũ sư bá truyền xuống.

Phạm Hiền cúi đầu thì thầm:

- Thanh Vũ!

Trong mắt lóe lên chút tàn khốc, sau đó hóa thành chán nản, Thanh Vũ đã có thể truyền Khẩn Cô Chú xuống, vậy nàng cũng sẽ biết niệm thứ này.

Phía trên hai người, trong không gian loạn lưu có mở ra một không gian bọt khí tầm mười mét, Thanh Vũ đang ngồi trong đó ghi chép, Kiếp nạn thứ hai sư đồ ly tâm, Nguyên Thạch gây tai họa.

Bạch Hiểu Thuần đang ngồi trước một cái bàn ăn uống thả cửa, trên mặt bàn bày đầy đồ ăn ngon.

Thanh Vũ khép sách lại, ngẩng đầu nói:

- Sư đệ, ta đi về trước, chuyện sau này liền làm phiền ngươi.

Bạch Hiểu Thuần nuốt thức ăn trong miệng xuống, vỗ ngực cam đoan:

- Sư tỷ, ngài cứ yên tâm đi! Ta nhất định sẽ âm thầm đi theo đám bọn hắn, bảo vệ tốt Đạo Nguyên.

Thanh Vũ cười nói:

- Nhớ phải ghi chép hết tất cả kiếp nạn lại cho ta.

Bạch Hiểu Thuần liên tục gật đầu nói:

- Được rồi, nhớ mà.

Thân ảnh Thanh Vũ lóe lên, biến mất khỏi không gian.

Sư đồ hai người một đường đi về phía Tây, trong lúc đó có lần gặp phải yêu ma cản đường, muốn bắt Đạo Nguyên luyện hóa thần vị. Mặc dù thực lực yêu quái này chỉ có Ngũ cấp, nhưng lại có năng lực nhanh chóng đào hang dưới đất, nó chẳng những dùng năng lực này bắt mất Đạo Nguyên, còn khiến Phạm Hiền y như ruồi mất đầu không biết tìm Đạo Nguyên thế nào.

Dưới dãy núi là vô số thông đạo giăng khắp nơi, giống như một mê cung to lớn, Phạm Hiền ở trên mặt đất bị con chuột nhắt kia trêu đùa, tức đến nỗi suýt nữa là chém nát mặt đất, may nhờ Bạch Hiểu Thuần ra tay, hiện thân dùng thuật độn thổ mới giải quyết yêu quái nọ dễ như trở bàn tay.

Trải qua lần này, Phạm Hiền thu liễm lại rất nhiều, bị một tiểu yêu Ngũ cấp trêu đùa là chuyện trước nay chưa hề có.

Sau một tháng, Phạm Hiển dắt ngựa cùng Đạo Nguyên đi vào trong một dãy núi, Phạm Hiền vừa đi vừa bất mãn nói:

- Ngựa này của người chạy quá chậm, cứ thế này không biết bao lâu mới đến được Tây Vực.

Đạo Nguyên đang cưỡi trên ngựa, sắc mặt trắng bệch nói:

- Tốc độ này đã rất nhanh, nhanh muốn điên chết ta rồi.

Phạm Hiền nhìn Đạo Nguyên, hỏi:

- Đạo Môn là một trong các Thánh Địa cao quý, sao người lại không có chút tu vi nào?

Đạo Nguyên bất đắc dĩ nói:

- Sư phụ không dạy ta, ta cũng không có cách nào.

Đạo Nguyên nắm thật chặt đạo bào trên người, cẩn thận nói:

- Hảo đồ đệ, sao vi sư cảm thấy hơi lành lạnh? Có phải là nơi này có yêu quái?

Phạm Hiền gật nhẹ đầu nói:

- CóI Đạo Nguyên kinh ngạc kêu lên:

- Thật!