← Quay lại trang sách

Chương 730 Cự Long Hoàng Trở Về?

Mọi người rời đi, bí cảnh tại Long Cung chìm vào tĩnh mịch lần nữa.

- Haizz.

Trong bí cảnh vang lên tiếng thở dài, Cự Long thi thể bị đóng đinh trên sơn phong đột nhiên mở to mắt, ánh mắt linh động, thạch thương xuyên qua cơ thể ban đầu đã hóa thành bột đá tiêu tán.

Cự Long từ trên đỉnh sơn phong bay xuống, thân ảnh lóe lên một cái biến thành một nam tử trung niên, khuôn mặt có sáu phần tương tự với cái đầu lâu trên tế đàn kia.

Nam tử bay về phía tế đàn, vừa bay tới cạnh rìa liền đưa tay định SỜ soạng một chút, nhưng vừa chạm tới tế đàn liền lập tức bị tế đàn bắn bay.

Nam tử trung niên lảo đảo bay đi, dừng ở nơi xa, ánh mắt nhìn về phía tế đàn đầy vẻ không cam lòng, tự nói:

- Vốn định hấp dẫn một vài cường giả đến đây, mượn tay chúng phá vỡ tế đàn, không ngờ lại thật sự có người gia cố được phong ấn, lần này đúng là chẳng có chút hi vọng nào.

Hắn siết chặt nắm đấm, lại nói:

- Sức mạnh của thân thể này thực sự là quá yếu, nhưng không thể đợi thêm nữa, hiện tại phải đi ra.

Sau khi Lý Bình An quay lại Tam Thanh Quan, dặn dò một phen xong liền bắt đầu bế quan, lấy Ba Ngàn Đại Đạo trong cơ thể làm vật dẫn kết nối với Pháp Tắc trong thiên địa, dần dần lĩnh hội từng loại Pháp Tắc một, cuối cùng hòa hợp thành công.

Các Thánh Giả còn lại vừa trở về liền xem xét ngay thứ bị trấn phong trong bí cảnh của mình, mọi chuyện ổn thỏa rồi liền không chú ý thêm nữa.

Hư Không Long Đảo nằm giữa vùng biển cả mênh mông, được một cái lồng phòng ngự hình bán nguyệt bảo hộ, ngăn cách trong ngoài.

Lồng phòng ngự đang bình thường chợt nổi lên gợn sóng, một cái đầu long khổng lồ xuyên thấu lồng phòng ngự, cố gắng chui vào trong.

- Người nào dám xông vào Hư Không Long Đảo?

- Lớn mật!

Rống!

Rống!

Rống!

Từng tiếng long ngâm liên tiếp vang lên.

Từng đầu Cự Long nhô cao khỏi Hư Không Long Đảo, cầm đầu là ba Cự Long dài khoảng tám trăm mét, cũng chính là ba Long Vương còn sót lại của Cự Long tộc.

Rống!

Cự Long đột nhập chui hẳn qua lồng phòng ngự, xuất hiện trên Hư Không Long Đảo, thân long ngàn mét hiển lộ, đôi cánh che khuất bầu trời, vảy vàng lập lòe phát sáng, long uy nặng nề bao trùm toàn bộ Hư Không Long Đảo.

Tất cả Cự Long chìm vào yên lặng trong chốc lát, chúng trừng lớn mắt nhìn Cự Long ngàn mét trước mặt, ánh mắt khó có thể tin, cái này... Đây là Long Hoàng?

Một Cự Long tám trăm mét cầm đầu kích động gầm rú hỏi:

- Long Hoàng? Ngài là Long Hoàng? Là Long Hoàng của Cự Long tộc chúng ta?

- Bản hoàng Long Kỷ!

Cự Long khổng lồ mở miệng, thanh âm chấn động toàn bộ Hư Không Long Đảo.

Tất cả Cự Long cúi mặt nằm sấp xuống đất, cuồng nhiệt kêu lên:

- Bái kiến Long Hoàng!

Ánh mắt Long Kỷ thoáng chút vui mừng, hắn nói:

- Bản hoàng đã trở về, vinh quang của Cự Long tộc sắp được tái hiện! Mau triệu tập tộc nhân về, toàn tộc chuẩn bị chiến đấu.

Rống!

Rống!

Cự Long tộc hưng phấn hoan hô, vinh quang sắp trở về!

Ánh mắt Long Kỷ đầy uy nghiêm nhìn xuống đám Cự Long phía dưới, mở miệng nói:

- Bản hoàng sẽ truyền xuống một loại bí kỹ cho các ngươi tăng lên thực lực, ba năm sau công phạt Thánh Địa.

Tất cả Cự Long tộc run bắn cả người, trong mắt có chút e ngại, cũng mơ hồ cảm thấy hưng phấn, dùng vũ khí của Long Hoàng bệ hạ công phạt Thánh Địa!

Ba năm sau, trăm đầu Cự Long bay ra khỏi Hư Không Long Đảo, thẳng hướng Tây Vực.

Trên không trung một dãy núi tại Tây Vực, có một nam tử trung niên đứng trên đỉnh núi, phía sau hắn là hai nam tử trung niên tuấn mỹ khác, một người áo xanh một người áo đỏ.

Nam tử áo đỏ nghi hoặc hỏi:

- Long Hoàng bệ hạ, Hoành Đoạn sơn mạch này có gì đáng xem sao?

Long Kỷ ung dung nói:

- Năm đó Tây Vực tương liên với những Vực khác, không hề có sự khác biệt.

Cái gọi là Hoành Đoạn sơn mạch, lôi đình rãnh trời căn bản không hề tồn tại.

Cái này... Hai vị Long Vương liếc nhau, ánh mắt vô cùng mê mang. Chẳng phải Hoành Đoạn sơn mạch vẫn luôn tồn tại sao?

Sao Long Hoàng lại nói nó không tồn tại?

Oanh long long! Mấy vạn đạo lôi đình từ trên trời giáng xuống, bổ hết vào Hoành Đoạn sơn mạch, hình thành một bức màn lôi đình, ngay cả đỉnh núi Long Hoàng và hai vị Long Vương đang đứng cũng không thoát khỏi, cả ba bị bao phủ trong lôi hải.

Lôi đình đánh xuống mấy lượt nữa, sau đó mới chậm rãi tiêu tán.

Thân ảnh đám người Long Hoàng hiện ra, lông tóc không chút thương tổn.

Long Kỷ nhấc chân đạp lên đỉnh núi, một khối núi đá lại vỡ vụn ra chẳng khác gì miếng đậu hủ, hắn cười ha ha nói:

- Ngọn núi yếu ớt thế này, lôi đình giáng xuống lại không hư hao chút nào, các ngươi có biết nguyên nhân là gì không?