← Quay lại trang sách

Chương 731 Khách Không Mời Mà Tới

Long Vương áo xanh cung kính nói:

- Trăm vạn năm qua đều như thế, cũng không có ai tìm hiểu kỹ chuyện này.

Long Kỷ nhìn xuống mặt đất bên dưới dãy núi, ngưng trọng nói:

- Bởi vì tất cả lôi đình đều bị hút xuống bên dưới hết rồi!

Hai vị Long Vương biến sắc, chẳng lẽ bên dưới Hoành Đoạn sơn mạch này còn có thứ gì khác?

Long Vương vội vàng nói:

- Bệ hạ, phía dưới dãy núi này là gì?

Long Kỷ lắc đầu nói:

- Các ngươi không cần biết.

Lại quay đầu nhìn về phương Tây, lạnh nhạt nói:

- Việc hủy diệt Thánh Địa trong thiên hạ, cứ bắt đầu từ Đạo Môn trước đi.

Long Vương áo đỏ do dự một chút, nói:

- Bệ hạ, mặc dù thực lực của Đạo Chủ là yếu nhất trong số Thánh Giả, lại nghe đồn hắn dựa vào một kiện nguyên khí nào đó mới bước được vào hàng ngũ Thánh Giả, nhưng Đạo Môn chính là Viễn Cổ tông môn, sợ rằng sẽ giấu giếm chút thủ đoạn nào đó.

Ngài có nên cân nhắc lại một chút?

- Viễn Cổ tông môn?

Long Kỷ cười ha ha, quả quyết nói:

- Viễn Cổ tuyệt đối không có Đạo Môn, tất cả mọi người đều đã bị hắn lừa!

Hai vị Long Vương biến sắc, Đạo Môn là tông môn lừa đảo?

Trong đầu Long Kỷ tái hiện lại cảnh tượng trong bí cảnh ba năm về trước, Đạo Chủ một thân đạo bào ngồi xếp bằng dưới tế đàn, không biết đã dùng thủ đoạn gì lại khiến bản nguyên Thần Liên của tế đàn lập tức được tăng cường, triệt để phong bế đầu lâu bản thể của hắn. Nếu người này đã có thể gia cố phong ấn, thì nhất định cũng có thể mở ra phong ấn, cho nên hắn bắt buộc phải bắt lấy Đạo Chủ, ép buộc đối phương để hắn sử dụng. Đến lúc đó, một khi có được sự tương trợ của Đạo Chủ, việc phá hủy những bí cảnh khác chẳng phải dễ dàng hơn nhiều?

- Rất tốt, đến hết rồi.

Thanh âm Long Kỷ chậm rãi vang lên.

Bầu trời xoắn lại tạo thành một lối đi, từng đầu Cự Long lần lượt bay ra ngoài từ trong vòng xoắn đó, trăm đầu Cự Long xếp hàng lơ lửng giữa không trung, che khuất cả bầu trời, vô cùng chấn động.

Rống!

Rống!

Hai tiếng long hống, Long Vương áo đỏ và Long Vương áo xanh đằng không bay lên, giữa không trung lóe lên quang mang hóa thành hai đầu Cự Long một xanh một đỏ. Cả hai vỗ cánh lơ lửng trước mặt chúng long, giữa thiên địa nổi lên cuồng phong, thổi bay băng tuyết trên đỉnh núi.

Long Kỷ bay lên, đáp xuống đầu Cự Long màu đỏ, mở miệng nói:

- Tiến đến Đạo Môn Tam Thanh Quan.

Rống!

Rống!

Từng tiếng long hống vang lên, ba vị Long Vương dẫn đầu mang theo mấy trăm Cự Long bay về phía Tây Vực, chúng long bao phủ cả một khoảng trời, tạo nên một cái bóng khổng lồ che phủ mặt đất. Những nơi đoàn long lướt qua, thành trì chìm trong một mảnh hắc ám, tất cả bách tính ngẩng đầu nhìn lên trời, thấy hơn trăm đầu Cự Long lướt qua không trung, ai nấy đều hoảng sợ.

Từng Đạo Môn đệ tử bước ra khỏi đạo quan, nhìn lên thân ảnh Cự Long trên bầu trời, ánh mắt lo lắng, không biết Cự Long tộc tới làm gì? Nhưng không một ai lo Cự Long tộc sẽ đến gây sự, bởi vì Tây Vực Đạo Môn có Đạo Chủ tồn tại.

Đồng thời, bên trong Tam Thanh Quan, Lý Bình An từ trong hậu viên đi ra, mở miệng nói:

- Đều trở về đi!

Từng đạo thân ảnh từ bên ngoài bay xuống, dừng trước đại môn Tam Thanh Quan, theo thứ tự là Thanh Tuyết, Thanh Vũ, Thạch Hạo, Ninh Khuyết, Hỏa Linh Nhi, Thạch Mặc.

Mọi người đi vào đạo quan, Thanh Vũ cười hì hì hỏi:

- Sư phụ, thế nào?

Lý Bình An ngẩng đầu nhìn về phương Đông nói:

- Có khách không mời mà đến!

Mọi người nổi lên nghi vấn, khách không mời mà đến? Ai?!

Thạch Hạo liền vội vàng hỏi:

- Sư phụ, là Vô Lượng Quang Thần tới sao?

Ánh mắt Lý Bình An lóe lên chút nghi hoặc, đáp:

- Là Cự Long tộc.

Thạch Mặc ngưng trọng nói:

- Long tộc cũng là Thánh Địa, mặc dù những năm gần đây Cự Long tộc đã có chiều hướng suy tàn, nhưng vẫn không thể khinh thường, bọn hắn dám đến Tam Thanh Quan, tất nhiên là có chỗ chống lưng.

Lý Bình An vung phất trần lên cười nói:

- Tạm thời nhìn xem Cự Long tộc có ý đồ gì.

Không lâu sau đó, hống hống hống! Từng tiếng long hống trầm thấp vang vọng bầu trời, bách tính trong thành trì đều bị kinh động, nhao nhao nhìn về phía Tam Thanh Quan.

Trên không Tam Thanh Quan, hơn trăm đầu Cự Long từ bốn phương tám hướng ập đến bao vây Tam Thanh Quan, toàn bộ cây cỏ trong dãy núi đều bị cuồng phong do Cự Long tạo ra thổi cho tan tác, tình cảnh không khác nào có bão, cây cối răng rắc bị bẽ gãy, cuồng phong thổi bay, vô số hung thú dã thú nằm sấp trên mặt đất, nghẹn ngào rên rỉ.

Hơn trăm đầu Cự Long hợp lại, long uy mênh mông cuồn cuộn đè ép xuống Tam Thanh Quan, nhưng vừa tới gần Tam Thanh Quan đã biến mất đâu không thấy, như một làn gió lướt nhẹ qua.

- Phúc sinh vô lượng thiên tôn!