Chương 736 Đạo Nguyên Khai Sơn
Thanh Ngưu đưa tay thọc vào trong không trung, lôi ra một thanh trường kiếm, hắn buông côn thép đang cầm trong tay ra, hai tay nâng trường kiếm đi về phía Đạo Nguyên.
Tất cả mọi người nghi hoặc nhìn Thanh Ngưu, hắn nâng trường kiếm đi đến đây là muốn làm gì?
Thanh Ngưu đi đến trước người Đạo Nguyên, trịnh trọng nói:
- Đây là pháp kiếm của Đạo Chủ, ngài muốn ngươi dùng pháp kiếm này trảm mở Hoành Đoạn sơn mạch.
Đạo Nguyên trợn to mắt, kinh hoảng nói:
- Bảo ta chặt đứt Hoành Đoạn sơn mạch? Chuyện này sao có thể chứ? Ta còn không có lấy nửa điểm tu vi!
Thanh Ngưu nói:
- Đạo Chủ nói ngươi có thể thì ngươi nhất định có thể, tiếp kiếm!
Đạo Nguyên xoa xoa hai tay, run rẩy tiếp nhận trường kiếm.
Phạm Hiền, Hắc Long Mã cũng đều nhìn về phía pháp kiếm, thứ này chính là pháp kiếm của Đạo Chủ!
Đạo Nguyên khó chịu cầm pháp kiếm, nhìn Thanh Ngưu nói:
- Làm sao bây giờ?
Thanh Ngưu quay người đi tới phía trước, vừa đi vừa nói:
- Đương nhiên là vung kiếm khai sơn.
Hắn đi đến trung tâm khe nứt dày đặc, một tay nắm chặt côn thép cắm trên mặt đất, rút mạnh nó ra, sau đó tránh sang bên cạnh nhường chỗ.
- AI Khai sơn, khai sơn!
Đạo Nguyên cầm trường kiếm, nhìn dãy núi cao lớn trước mặt liền hơi chột da. Ta... Ta có thể chém đứt dãy núi này sao?
Phạm Hiền ôm trường kiếm đứng ở bên cạnh, nói:
- Sư phụ, tin tưởng vào bản thân!
- Ừm!
Đạo Nguyên gật đầu thật mạnh, hắn cất bước chạy đến dãy núi trước mặt, càng chạy càng nhanh, lúc đến gần dãy núi, bang! Một đạo ngân quang xẹt qua, Đạo Nguyên thuận thế quỳ một chân trên đất, trường kiếm cao cao giơ lên, vô cùng soái!
Một cục đá to bằng đầu người ở trên núi răng rắc vỡ ra, lăn xuống hai bên.
Đạo Nguyên bị dọa hốt hoảng hô to, vội vàng bò sang bên cạnh tránh thoát.
Thanh Ngưu cười ha ha nói:
- Ngươi muốn làm ta chết cười sao?
Phạm Hiền cũng ôm trán, thật sự quá mất mặt!
Đạo Nguyên đứng lên, nhìn dãy núi một chút, lại nhìn trường kiếm trong tay mình, chán nản nói:
- Ta thật sự chém không được.
Thanh Ngưu cất bước đi đến bên người Đạo Nguyên, một phát chộp lấy bả vai Đạo Nguyên, mang theo hắn nhảy lên nhảy xuống di chuyển ra xa khoảng ba ngàn mét, Phạm Hiền, Hắc Long Mã cũng bay sát theo sau.
Thanh Ngưu đem Đạo Nguyên để dưới đất, chỉ vào dãy núi cao ngất, nghiêm túc nói:
- Ngươi đã từ Nam Vực đi tới nơi này, chẳng lẽ chỉ vì dãy núi này mà muốn bỏ dỡ nửa chừng? Bổ đôi nó ra, chính là Tây Ngưu Hạ Châu mà ngươi ngày nhớ đếm mong, ngươi sẽ có được chân kinh vào tay cứu vớt vạn dân Nam Vực.
Đi về phía Tây thỉnh kinh chỉ có thể dựa vào sức lực của chính ngươi, không một ai giúp được ngươi, hãy lấy quyết tâm thẳng tiến không lùi của ngươi, lấy ý chí không lấy được chấn kinh thề không bỏ qua của ngươi, vận dụng pháp kiếm của Đạo Chủ, ngươi sẽ có thể bổ ra ngọn núi này.
Đạo Nguyên đứng trước dãy núi mênh mông vô bờ, trong đầu hiện ra hình ảnh bách tính Nam Vực lâm vào đồ sát và yêu ma cuồng tiếu, hiện ra ánh mắt tha thiết của Đại Minh Quốc Quốc Chủ cùng dáng người soái khí của sư phụ, nghĩ đến một đường gian nguy yêu ma cản trở, nghĩ đến xuyên qua dãy núi là có thể đạt tới Tây Ngưu Hạ Châu lấy được chân kinh. Từ trong nội tâm, tín niệm mãnh liệt dâng lên, nhất định, nhất định ta có thể bổ đôi ngọn núi này, tuyệt không cô phụ sự kỳ vọng của sư phụ, tuyệt không cô phụ sự tín nhiệm của Quốc Chủ, tuyệt không cô phụ sự cố gắng của đồ đệ, cũng sẽ không cô phụ Đạo!
Trong đầu Đạo Nguyên hiện lên từng chuỗi ngày thỉnh kinh, ánh mắt càng ngày càng kiên định sắc bén, hắn chậm rãi giơ trường kiếm trong tay lên.
Bên trong Tam Thanh Quan, đám người Thanh Tuyết Thạch Hạo vây quanh bên người Lý Bình An, nhìn hình chiếu giữa không trung. Bên trong hình chiếu, trên đỉnh đầu đám người Đạo Nguyên là một trường hà hạo đãng xanh biếc đang sôi sục bành trướng, trong trường hà hiện lên hư ảnh của từng quốc gia, từng lần trắc trở. Theo động tác giơ pháp kiếm lên của Đạo Nguyên, trường hà xanh biếc trào lên tuông vào trong pháp kiếm, trong cơ thể Đạo Nguyên dâng lên một cỗ kim quang to lớn, cũng chảy vào trong pháp kiếm.
Thanh Tuyết nghi hoặc hỏi:
- Sư phụ, chúng con đều nhận ra thứ tuôn ra từ trong cơ thể Đạo Nguyên chính là công đức kim quang, nhưng trường hà trên đầu kia là cái gì?
Thạch Hạo cũng nghi hoặc nói:
- Con trợ giúp đám người Đạo Nguyên rất nhiều lần, nhưng trước nay chưa từng thấy trường hà này.
Lý Bình An ung dung nói:
- Cái này gọi là Khí Vận Trường Hà, khí vận hư vô mờ mịt không thể thấy được, cho dù là Tiên Nhân cũng chỉ mơ hồ cảm giác được khí vận, chứ hoàn toàn không nhìn thấy. Vi sư là lợi dụng Ba Ngàn Pháp Tắc mới chiếu ra hình ảnh của nó.