Chương 737 Kiếm Đoạn Sơn Mạch
Mấy đệ tử cùng gật đầu, mặc dù nghe không hiểu gì hết, nhưng cảm giác rất là lợi hại!
Bên trong hình chiếu, cùng với sự tràn vào cuồn cuộn không dứt của Khí Vận Trường Hà và công đức chi lực, phía trên pháp kiếm sáng lên từng đường vân, kéo dài đến mũi kiếm thì đột nhiên xuất hiện một ngôi sao trời, ngôi sao óng ánh xoay chầm chậm trên thân kiếm, như một ngôi sao thật sự với lực lượng hủy thiên điệt địa.
Lý Bình An đột nhiên trừng to mắt, đây là hình thái gì? Phía trên pháp kiếm sao lại có sao trời? Bần đạo chỉ nghĩ dùng khí vận chi lực gia trì cho pháp kiếm, chém đứt dãy núi, nhưng sao giờ pháp kiếm lại xuất hiện loại biến hóa này? Trong lòng kêu lên: "Hệ thống, ngươi đi ra giải thích cho ta một chút!"
Hệ thống giữ im lặng, nghe không được, nghe không được, hôm nay giả chết!!
Trước Hoành Đoạn sơn mạch, Đạo Nguyên giơ pháp kiếm lên, ánh mắt kiên định nhìn dãy núi phía trước, hắn đột ngột vung pháp kiếm xuống, một đạo kiếm quang bay ra nối liền thiên địa.
Oanh!
Toàn bộ Hoành Đoạn sơn mạch đột nhiên chấn động, các quốc gia lãnh thổ chung quanh đều hơi rung lên, nhưng mọi người chỉ nghĩ là động đất loại yếu mà thôi, không ai nghĩ tới có người đang chém mở Hoành Đoạn sơn mạch.
Nơi đám người Đạo Nguyên đứng, tuyết rơi xuống đầy trời như một trận bão tuyết, che mất tầm mắt.
Tuyết rơi dây khắp nơi, trước mặt đám người Đạo Nguyên xuất hiện một con đường thông thiên rộng mấy ngàn mét, toàn bộ dãy núi bị chia thành hai, lôi đình trên không trung dãy núi cũng đều biến đâu mất.
Đạo Nguyên khó có thể tin mà nhìn dãy núi trước mắt, thật sự làm được? Bàn tay cầm pháp kiếm vẫn còn run lên nhè nhẹ, trong lòng chỉ có một câu: Kiếm của Đạo Chủ thật ngưu!
Phạm Hiền cùng Dạ Nhiễm cũng dùng ánh mắt sáng rực nhìn pháp kiếm trong tay Đạo Chủ, một người thường có thể thông qua pháp kiếm phát huy lực lượng như thế, nếu vào tay chúng ta thì còn mạnh đến cỡ nào? Biết đâu có thể đánh với Thánh Giả một trận cũng nên?
Đạo Nguyên cẩn thận từng li từng tí tra pháp kiếm vào vỏ, cung kính nâng pháp kiếm lên trả về cho Thanh Ngưu, cảm kích nói:
- Đa tạ Đạo Chủ ban kiếm!
Thanh Ngưu tiếp nhận pháp kiếm, gật đầu cười nói:
- Dãy núi đã bị chém mở, ta cũng nên trở về, Đạo Chủ đang ở Tam Thanh quan chờ các ngươi.
Đạo Nguyên kích động nói:
- Ta... Bần đạo nhất định mau chóng chạy tới Tam Thanh Quan.
- Ta đi!
Thanh Ngưu đằng không mà lên, ở giữa không trung chuyển hướng một cái, nhanh chóng bay về phía Tây.
Phạm Hiền dắt Hắc Long Mã cộc cộc cộc đi đến bên người Đạo Nguyên, nói:
- Sư phụ, chúng ta cũng nên lên đường.
- Được!
Đạo Nguyên kích động gật đầu, hắn xoay người lên ngược, hưng phấn hô:
- ĐI Hắc Long Mã đột nhiên xông tới, tiến thẳng vào con đường thông thiên, nhanh chóng chạy đi.
- Ha ha ha! Chờ ta một chút!
Phạm Hiền cười lớn, đằng không bay lên bám sát theo Hắc Long Mã.
Bên trong Tam Thanh Quan, Lý Bình An phất tay tán đi không gian hình chiếu, cười nói:
- Bọn hắn sắp đến, Thanh Tuyết Thanh Vũ mau đi chỉnh lý kinh thư truyền xuống một chút.
Thanh Tuyết Thanh Vũ cùng nhau gật đầu nói:
- Vâng!
Sau một lát, không gian bên ngoài đạo quan nổi lên một trận gợn sóng, một con Thanh Ngưu bước ra từ trong không gian, trên lưng Thanh Ngưu chở một thanh trường kiếm.
Thanh Ngưu đi vào trong đạo quan, đi tới hậu viện, đến trước mặt Lý Bình liền cúi đầu kêu hai tiếng bò...... Bò... ò...
Lý Bình An duỗi tay ra, pháp kiếm phi không bay lên rơi vào lòng bàn tay, hắn vỗ vỗ cổ Thanh Ngưu, nói:
- Hoàn thành rất thuận lợi, ta đã thấy hết, đi nghỉ ngơi đi!
Thanh Ngưu gật đầu, quay người đi ra phía ngoài.
Thạch Hạo, Ninh Khuyết lập tức vây quanh, ánh mắt sáng rực nhìn chằm chằm pháp kiếm.
Thạch Hạo chờ mong nói:
- Sư phụ, pháp kiếm này của người quá lợi hại rồi? Ngài có thể hiển lộ lại ngôi sao trời kia cho chúng con nhìn không?
Lý Bình An lắc đầu nói:
- Không được!
Hắn quay người đi về phía phòng mình, vừa vào trong phòng liền đóng ngay cửa lại, nhảy lên trên giường tranh thủ rút pháp kiếm ra quan sát tỉ mỉ, nhìn một hồi liền nhíu mày, cũng có sự khác biệt nào đâu? Sao trời kia làm thế nào mà xuất hiện?
Đám người Đạo Nguyên một đường xuyên qua Hoành Đoạn sơn mạch, bôn tẩu trong núi rừng mấy ngày, đến chạng vạng ngày tiếp theo mới đi đến một tòa thành trì.
Đạo Nguyên cưỡi Hắc Long Mã đi trên đường phố, toàn bộ thành trì đã lên đèn, đèn đuốc sáng trưng lộng lẫy, dù đã chạng vạng tối, trên đường phố vẫn người đến người đi, một cảnh tượng phồn hoa thịnh thế.
Đạo Nguyên nhìn hết những điều này, mừng rỡ cảm thán nói:
- Thật không hổ là Tây Ngưu Hạ Châu, Đạo Môn tổ đình! Hoàn toàn khác biệt với bên ngoài.