← Quay lại trang sách

Chương 752 Đạo Nguyên Truyền Kinh

Đại Minh Quốc Quốc Chủ đi đến trước đại điện, quỳ gối trên bồ đoàn, thành kính cúi đầu bái lễ.

Tiếng niệm kinh của Đạo Nguyên ngừng lại, hắn mở to mắt, ngạc nhiên nói:

- Bệ hạ, sao ngài lại đến đây?

Sau một lát, Đại Minh Quốc Quốc Chủ ngẩng đầu, lệ rơi đầy mặt, hắn ngước nhìn pho tượng của Tam Thanh Đạo Tổ, bi thương nói:

- Mấy chục vạn năm qua, Nam Vực Đông Bộ Nhân tộc chính là thức ăn nuôi nhốt của Thập Vạn Đại Sơn Yêu tộc, mỗi khi thời tiết giá rét sẽ có Yêu tộc rời núi, ủ thành yêu họa, hủy thôn diệt trấn.

Cứ mỗi mười năm đều sẽ có yêu họa, đồ thành diệt quốc đã là chuyện thường, vô số thanh niên trai tráng trở thành huyết thực của Yêu tộc, bách tính cửa nát nhà tan, chỉ có thể kêu khóc trong máu lửa, sau đó đau đớn chịu đựng hết thảy.

Vô số năm qua đều là như thế, dưới sự uy hiếp của Vạn Yêu Lâm, chúng ta không nhìn thấy bất kì hi vọng nào, chỉ chết lặng sinh tồn, chẳng biết khi nào sẽ có yêu ma từ trên trời giáng xuống, cắn nuốt chúng ta sạch sẽ.

Đạo Nguyên yên lặng nghe, bàn tay đặt trên đạo bào chậm rãi nắm chặt lại, mình tiến về Tây Ngưu Hạ Châu cầu lấy chân kinh chẳng phải là để thay đổi tất cả những chuyện này sao?

Ánh mắt Đại Minh Quốc Quốc Chủ trở nên kích động, hắn nói:

- Hiện tại tốt rồi, đạo trưởng ngài đi đến Tây Ngưu Hạ Châu cầu lấy chân kinh, nghênh đón Đạo Môn, vô số Đạo Môn đệ tử trấn thủ bên ngoài Thập Vạn Đại Sơn, chém giết tất cả yêu ma xông tới hầu như không còn, không một yêu ma nào có thể xuyên qua biên cảnh.

Đạo Môn chính là Thánh Địa duy nhất nguyện ý trợ giúp chúng ta trong mấy chục năm qua, cũng là tia hi vọng duy nhất của chúng ta!

Đại Minh Quốc Quốc Chủ quay người lại, đối diện Đạo Nguyên, nháy mắt dập đầu kích động hô:

- Đa tạ tất cả những chuyện đạo trưởng đã làm cho chúng ta!

Đạo Nguyên đứng dậy, vội vàng tiến lên nâng Đại Minh Quốc Quốc Chủ dậy, nói:

- Bệ hạ, ngài không cần thi lễ lớn như thế, đây đều là bần đạo phải làm.

Đại Minh Quốc Quốc Chủ thuận thế đứng lên, cảm khái nói:

- Chỉ làm thế này mới bày tỏ được lòng cảm kích của bản hoàng.

Đạo Nguyên hơi kích động hỏi:

- Có thật là có vô số Đạo Môn đệ tử đi đến Nam Vực, trấn thủ bên ngoài Thập Vạn Đại Sơn?

Đại Minh Quốc Quốc Chủ gật đầu nói:

- Không sai, yêu họa đã xảy ra, hơn ngàn yêu ma tuôn ra khỏi Thập Vạn Đại Sơn, tề công biên cảnh của Đại Minh Quốc ta, nhưng tất cả đã bị các vị đạo trưởng chém giết hầu như không còn.

Đạo Nguyên thi lễ với Đại Minh Quốc Quốc Chủ, nói:

- Bệ hạ thứ tội, bần đạo không cách nào tiếp đãi bệ hạ, bây giờ bần đạo định tiến về biên cảnh.

Nói xong đưa tay nắm lấy bọc y phục đặt ở bên người.

Đại Minh Quốc Quốc Chủ liền vội vàng đứng lên hỏi:

- Đạo trưởng, ngài đây là muốn làm gì?

Đạo Nguyên cười nói:

- Cho dù các đạo hữu ở Tây Ngưu Hạ Châu có tới hay không, bần đạo đều định đến biên cảnh cống hiến chút sức mọn của mình.

Đại Minh Quốc Quốc Chủ sốt ruột nói:

- Vạn Yêu Lâm tuyệt đối sẽ không từ bỏ ý đồ, biên cảnh sắp xảy ra đại chiến, ngài không có tu vi trong người, đi biên cảnh thực sự là quá nguy hiểm.

Đạo Nguyên lắc đầu kiên định nói:

- Đạo ở đâu, ta ở đó. Dù có phải bỏ mình bần đạo cũng quyết thực hiện tín niệm bản thân.

Đại Minh Quốc Quốc Chủ nhìn gương mặt già nua của Đạo Nguyên, dường như có thể nhìn thấy trên thân hắn nở rộ ánh hào quang, cực kỳ chói mắt.

Đạo Nguyên cười nói:

- Bần đạo cũng không đi một mình, ta đã thông tri cho hai đồ đệ, bọn họ sẽ đến giúp ta.

Đại Minh Quốc Quốc Chủ vội vàng nói:

- Phu tử đệ tử Phạm Hiền, Ma Long Vương nhi tử Dạ Nhiễm?

Đạo Nguyên gật đầu nói:

- Phải!

Đại Minh Quốc Quốc Chủ trầm ngâm một chút, tươi cười nói:

- Nếu đạo trưởng đã có an bài, bản hoàng cũng không ngăn cản nữa, chuyện biên cảnh xin nhờ đạo trưởng.

Đạo Nguyên cúi người thi lễ, nói:

- Bần đạo sẽ gắng hết sức, bệ hạ dừng bước, bần đạo cáo từ.

Đại Minh Quốc Quốc Chủ cũng cúi người thi lễ, cảm động nói:

- Trẫm thay mặt ngàn vạn bách tính Đại Minh Quốc bái tạ ân đức của Đạo Nguyên đạo trưởng.

Đạo Nguyên quay người đi ra ngoài.

Đại Minh Quốc Quốc Chủ cũng đi theo, hắn đứng trước cửa đại điện, đưa mắt nhìn Đạo Nguyên tung người cưỡi lên trên hắc mã, cộc cộc cộc đi xa, tất cả đạo sĩ đứng trong sân đều thở dài cúi đầu thi lễ với Đạo Nguyên, hiển nhiên, bọn họ cũng biết Đạo Nguyên đi đâu.