Chương 776 Đệ Tử Đột Phá, Nhờ Minh Vương Giúp Đỡ
Ngao Duệ đột nhiên ngẩng đầu nhìn về phía Long Hoàng, vội vàng nói:
- Bệ hạ, phát binh đi! Chúng ta cần phải đi trợ giúp Đạo Môn, tuyệt không thể để cho Đạo Môn bị hủy trong âm mưu của Thánh Đường, Thánh Đường gấp gáp muốn tiêu diệt Đạo Môn như thế, nhất định là Đạo Môn đang nắm giữ thứ khiến Thiên Sứ phải kiêng kị!
Long Hoàng đưa mắt nhìn ra bên ngoài, nói:
- Trước đó ta muốn tìm Hoàng Long hỏi thăm cho rõ ràng đã.
Bốn vị Long Vương khẽ gật đầu, cảm thấy trong lòng áp lực nặng nề, nếu như suy đoán của bệ hạ đều là thật, thì Thiên Sứ tộc có thể giết sạch cả Viễn Cổ lại cường Đại Đến cỡ nào? Cự Long tộc đóng vai trò gì trong đó? Lần đầu tiên mọi người cảm giác lịch sử Long tộc khó bề phân biệt, nhìn không rõ ràng.
Sau đó một thời gian, Long kỳ lại lần lượt tấn công Thánh Sơn, Thần Kiếm Sơn cùng Tử Hải, tuy lần nào cũng thất bại, nhưng vẫn khiến mấy Thánh Địa kia hỗn độn một trận, các vị Thánh Giả đều trận địa sẵn sàng, không dám chủ quan chút nào.
Một năm sau, trên không Tam Thanh Quan phong vân hội tụ, ba vòng xoáy nối liền đất trời càn quét tất cả linh khí trong vòng vạn dặm gần đó, như một cái phễu hút hết linh khí vào trong.
Đám người Lý Bình An Thạch Mặc Hỏa Linh Nhi lơ lửng bên ngoài Tam Thanh Quan, nhìn phong vân điên cuồng trong nội viện, ba cỗ khí tức cường đại từ trong đạo quan chậm rãi bay lên.
Lý Bình An cười nói:
- May mắn Tây Vực đã không phải là Tây Vực trước kia, nếu không thật sự không cách nào đỡ nổi bọn hắn đột phá.
Hỏa Linh Nhi cao hứng nói:
- Sư phụ, bọn hắn đây là muốn đột phá đến Siêu Phàm đỉnh phong sao?
Lý Bình An tươi cười nói:
- Dựa theo cách nói của Đạo Môn ta, hẳn là Độ Kiếp kỳ. Bọn hắn tu luyện công pháp bất phàm, đột phá là vô cùng khó khăn, nhưng sau khi đột phá, chiến lực sẽ tăng tiến vượt bật, hẳn là không khác mấy Siêu Phàm đỉnh phong mà các ngươi nói.
Hỏa Linh Nhi hưng phấn kêu lên:
- Thật sự là quá tốt!
Thạch Mặc cũng lộ ra hưng phấn kiêu ngạo, con ta đã là Siêu Phàm đỉnh phong.
Hết thời gian uống cạn một chung trà, vòng xoáy thu nạp linh khí biến mất, ba đạo thân ảnh từ trong Tam Thanh Quan bay thẳng lên trời, sau đó hưng phấn phóng tới cạnh Lý Bình An, thi lễ nói:
- Bái kiến sư phụ!
Lý Bình An đưa tay nói:
- Không cần đa lễ, đứng lên đi!
Ba người đứng lên.
Bạch Hiểu Thuần hưng phấn kêu lên:
- Sư phụ, con đột phá đến Độ Kiếp kỳ!
Lý Bình An hỏi:
- Cảm giác đột phá thế nào?
Bạch Hiểu Thuần siết chặt nắm đấm, nói:
- Cực kỳ tốt, con cảm giác nếu lại đối mặt với Chước Quang Thánh Tử gì gì kia, một mình con cũng có thể đánh nổ hắn.
Thạch Hạo cùng Ninh Khuyết cũng liên tục gật đầu, ánh mắt cực kỳ kích động, chỉ hận không thể đứng ngay trước mặt Chước Quang Thánh Tử.
Lý Bình An ung dung nói:
- Bây giờ cả ba con đều đã đạt đến đỉnh phong.
- Ớ?
Ba đệ tử sững sờ, đỉnh phong rồi ư?
Thạch Hạo hoài nghi nói:
- Sư phụ, con cảm giác Cửu Chuyển Huyền Công của con mới vừa nhập môn thôi!
Bạch Hiểu Thuần liên tục gật đầu nói:
- Con cũng vậy, có phải sư phụ ngài nhầm rồi?
Ninh Khuyết cũng khẽ gật đầu.
Lý Bình An giải thích:
- Cảnh giới này của các con gọi là Độ Kiếp kỳ, chỉ có vượt qua Thiên Kiếp mới có thể tiến vào Vũ Hóa cảnh, thành tựu thế tục Địa Tiên. Nhưng thiên địa ở thế giới này thiếu sót, Pháp Tắc không được đầy đủ, không có Thiên Kiếp cho các con độ, mặc cho con có là thiên tài cỡ nào cũng vô pháp tiến vào Vũ Hóa cảnh.
Bạch Hiểu Thuần mờ mịt nói:
- Tại sao có thể như vậy?
Thạch Hạo liền vội vàng hỏi:
- Sư phụ, có biện pháp bù đắp thiên địa không?
Lý Bình An khẽ gật đầu nói:
- CóI Thạch Hạo vội vàng hỏi:
- Phải làm thế nào?
Lý Bình An cười nói:
- Chờ đi, hẳn sẽ rất nhanh thôi.
Việc ba người Thạch Hạo đột phá tựa như một khởi đầu, sau đó, Thanh Tuyết Thanh Vũ tiêu hao đại lượng công đức cũng liên tiếp đột phá, ngay cả tọa kỵ Thanh Ngưu, Đại Hoa, Tiểu Hoa cũng có chỗ đột phá.
Chạng vạng tối, bên trong một tòa tửu lâu sang trọng ở An Khánh thành, Lý Bình An và Minh Vương ngồi đối diện nhau, trên bàn bày đủ món ngon vật lạ, hai người vừa uống rượu vừa dùng bữa.
Dạ Vũ hoài nghi nhìn Lý Bình An nói:
- Đây đều là rượu ngon và thức ăn ngon, rốt cuộc ngươi có chủ ý gì? Có việc thì mau nói đi, đợi lát nữa ta uống say rồi, cái gì cũng không biết đâu đấy!
Ngón tay ngọc thon dài bưng chén rượu lên chuyển một chút, đưa tới gần môi đỏ khẽ nhấp một ngụm.
Lý Bình An cười nói:
- Kỳ thật bần đạo là muốn mời Minh Vương xuất thủ, cùng ta đối kháng các Thánh Địa còn lại.
Phụt