← Quay lại trang sách

Chương 777 Long Hoàng Tới Cửa

Dạ Vũ phun rượu ra khỏi miệng, rượu bắn ra như sương mù bay về phía Lý Bình An.

Đông!

Lý Bình An gõ tay lên bàn một cái, tất cả tia rượu lập tức ngưng kết giữa không trung, sau một khắc giống như đảo ngược thời gian bay ngược về, rơi hết vào trong chén rượu của Dạ Vũ, khẽ gợn sóng nhè nhe.

Lý Bình An chìa tay ra nói:

- Mời tiếp tục.

Chén rượu trong tay Minh Vương rơi xuống bàn, nàng lấy tay đỡ đầu, mơ màng nói:

- Thật choáng, choáng quá, ta... Hình như ta say rồi!

Lúc nói chuyện mặt cũng đỏ ửng lên, y hệt quả táo lớn.

Minh Vương lảo đảo đứng dậy, mơ hồ nói:

- Thật choáng quá! Ta uống say, ta... Ta muốn về nhà.

Nàng thất tha thất thểu đi hai bước, thân ảnh nháy mắt lóe lên biến mất không thấy gì nữa.

Lý Bình An nhàn nhạt nhìn Minh vương biểu diễn, cảm thán:

- Đều là chút bạn rượu cả!

Hắn gắp thức ăn lên tự mình ăn, không thể lãng phí, lãng phí đáng xấu hổ, a! Hương vị còn không tệ.

Ăn uống no đủ xong, Lý Bình An thả mấy cái Kim Châu ở trên bàn, thân ảnh lóe lên biến mất khỏi gian phòng, một khắc sau hắn xuất hiện trước đạo quan, đẩy cửa đi vào.

Trong viện, Thanh Tuyết vội vàng nghênh đón nói:

- Sư phụ, hai vị Long Hoàng đều tới.

Lý Bình An gật đầu cười nói:

- Vi sư đã biết.

Hắn cất bước đi tới hậu viện. Thời điểm ăn cơm hắn đã phát giác được Hải Long Hoàng Ngao Ân và Cự Long Hoàng Long Kỷ cùng đến Tam Thanh Quan, lúc ẩy chỉ cảm thấy kinh ngạc, mơ hồ nổi lên một suy đoán, phải chăng Long Kỷ đã thuyết phục được Ngao Ấn rồi? Đây cũng là lí do Lý Bình An không quá lo lắng khi Dạ Vũ bỏ đi, nếu như Long tộc thật sự bị Long Kỷ thuyết phục, bên mình lại có thêm hai vị Long tộc Thánh Giả, thì đối đầu với đám Vô Lượng Tiểu Quang, Độc Cô Vũ Vân, Tuyết Sư Yêu Hoàng, Bất Hủ Chi Vương hoàn toàn không thành vấn đề!

Lý Bình An bước vào hậu viện, vừa đến hắn đã thấy hai bóng người đang đứng bên cạnh hồ nước, một lão niên một trung niên, một ôn hòa một bá đạo, chính là Hải Long Hoàng Ngao Ân và Cự Long Hoàng Long Kỷ, hai người đang hết sức chuyên chú nhìn Thanh Liên giữa hồ nước.

Lấy cảnh giới của Ngao Ân đã có thể mơ hồ nhìn ra Thanh Liên bất phàm, nhưng bất phàm chỗ nào thì không nhìn ra được, chỉ cảm thấy tự ti mặc cảm một cách hoang đường, như thể dù mình là Thánh Giả chi tôn cũng không xứng đứng trước Thanh Liên này.

Long Kỷ đã từng là Viễn Cổ chí tôn, một tu luyện giả cường đại vượt ngoài Thánh Giả, dù hiện tại hắn đang dùng thân thể Long Hoàng để hành động, nhưng tầm mắt hắn vẫn vượt xa Ngao Ân.

Biết càng nhiều, trong lòng sẽ càng rung động, cái này... Thanh Liên này lại có nhiều Tiên thiên chi vận đến thế, chẳng lẽ nó là một gốc Tiên Thiên thần khí?

Long Kỷ đã từng may mắn thấy được uy lực của Tiên Thiên thần khí một lần, là một cây mộc trượng xuyên qua không gian vô tận đâm xuống Thâm Uyên, giết chết một tôn Thâm Uyên Ma Thần cường đại, thần uy vô song không thể địch nổi. Phía trên mộc trượng có khí tức tương tự gốc Thanh Liên này, chỉ là nồng đậm hơn vô số lần mà thôi.

Lý Bình An nhẹ nhàng đến bên cạnh bọn hắn, thi lễ cười nói:

- Bần đạo gặp qua hai vị cư sĩ.

Hai vị Long Hoàng hồi thần lại, quay người nhìn Lý Bình An, cùng hô lên:

- Đạo Chủ!

Lý Bình An chìa tay ra, nói:

- Mời hai vị cư sĩ vào đình nghỉ mát nói chuyện.

Hai vị Long Hoàng khẽ gật đầu, đi theo Lý Bình An vào trong đình nghỉ mát, ba người chia ra ngồi.

Thạch Mặc bưng một bình trà tới, đặt trên bàn dịu dàng nói:

- Quán chủ, hai vị cư sĩ, mời dùng trà.

Lý Bình An cười nói:

- Làm phiền!

Thạch Mặc nhoẻn miệng cười, quay người đi.

Long Kỷ tán thưởng nói:

- Dùng Siêu Phàm tu sĩ làm thị nữ, cũng chỉ có một vài thế lực lớn thời Viễn Cổ mới làm được, Đạo Môn quả là không tầm thường!

Lý Bình An bình thản nói:

- Ngươi nói sai rồi, nàng là đệ tử của bần đạo, cũng không phải thị nữ gì cả.

Long Kỷ sững sờ, cười ha ha nói:

- Kia là bản tôn càn rỡ.

Lại quay đầu nhìn về phía Thanh Liên trong hồ nước, trong lòng thực sự nhịn không được hỏi:

- Đạo Chủ, Thanh Liên kỳ dị này từ đâu mà đến?

Lý Bình An cũng quay đầu nhìn về phía Thanh Liên, cười khẽ nói:

- Thanh Liên này được trồng từ Thanh Liên tử do Đạo Môn ta truyền lại, không tính là vật quý hiếm gì.

Trong lòng Long Kỷ hơi chua chua, không tính là vật quý hiếm gì? Bản tôn là chí tôn mà ngay cả đụng cũng chưa được đụng qua loại Tiên Thiên thần vật này. Hắn vội vàng cười bồi nói:

- Không dối gạt Đạo Chủ, kỳ thật bản tôn cũng là người yêu hoa, bản tôn... Ta mới nhìn một chút đã cảm thấy rất yêu thích đóa Thanh Liên này, nếu đã không phải vật gì quý hiếm thì cho ta được chứ? Ta nguyện ý dùng mười loại Viễn Cổ bí pháp để trao đổi.