Chương 789 Thiên Sứ Chi Tâm
Một thanh âm hòa ái vang lên:
- Giam Thủ giả, vì sao muốn thức tỉnh chúng ta?
Dehn quỳ trên mặt đất, thành kính nói:
- Tứ phương giới phát sinh biến cố lớn, một Đạo Môn tự xưng đến từ thời Viễn Cổ Hồng Hoang quật khởi, ở trong Long tộc bí cảnh nắm giữ phương pháp trấn phong tế đàn.
Sau đó, linh hồn của của Đại Ma bị phong ấn mượn thân thể Cự Long tộc Long Hoàng đã bỏ mạng trong bí cảnh thoát khốn, ra ngoài hành tẩu.
Hiện tại, Đạo Môn đang liên hợp cùng Thư Sơn Thánh Địa, Long tộc, Minh giới tấn công các Thánh Địa còn lại, tất cả phong ấn bí cảnh tràn ngập nguy hiểm, lúc này ta mới buộc phải thức tỉnh các vị Thiên Sứ.
- Vì sao hiện tại mới đến báo cáo?
Thanh âm ôn hòa vang lên.
Dehn run lên, nằm rạp trên mặt đất sợ hãi nói:
- Ta... Ta trước đó cho là mình có thể xử lý tốt, nên mới không muốn quấy rầy giấc ngủ của Thiên Sứ.
Một Thiên Sứ tuấn mỹ lãnh đạm nói:
- Chưa từng nghe nói đến Hồng Hoang Đạo Môn, nhưng Thư Sơn, Minh giới và Long tộc thật sự là quá loạn, thế giới này đã thoát khỏi khống chế, cần thanh lý chế định trật tự lần nữa.
Hai vị Thiên Sứ còn lại cũng bình thản gật đầu, họ phán định sự tồn vong của một thế giới với mấy ngàn vạn linh hồn chẳng khác nào quyết định sinh tử của mấy con gà con vịt con.
Một vị thiên sứ cúi đầu nhìn xuống Dehn nói:
- Hiện tại chúng ta là thần hồn thể, cần có nhục thân ký túc thích hợp mới có thể khôi phục thực lực.
Dehn cung kính nói:
- Thiên Sứ đại nhân, không biết người nào mới may mắn có được vinh quang này?
Một Thiên Sứ khác chậm rãi nói:
- Mang Thiên Sứ chi tâm của chúng ta đi, chúng ta sẽ tự lựa chọn.
Dehn cung kính đáp:
- Vâng!
Trước ngực ba pho tượng Thiên Sứ sáng lên bạch quang, ba tảng đá trong suốt như nhọc hình trái tim bay ra khỏi ngực, lơ lửng trước mặt Dehn.
Dehn kích động nhìn ba khỏa Thiên Sứ chi tâm trước mặt, phanh phanh phanh dập đầu ba cái, sau đó mới run rẩy đưa tay đỡ lấy Thiên Sứ chi tâm, đứng dậy đi ra phía ngoài.
Ngay tại thời điểm Đạo Môn không ngừng tới gần Vạn Yêu Lâm nằm sâu trong Thập Vạn Đại Sơn, Thánh Đường cũng đang tiến hành một đợt tuyển chọn thật lớn, hơn vạn Thánh Đường đệ tử ưu tú tiếp nhận Quang Thần chi mệnh tề tụ trước Thánh Sơn Thần điện, trong đó không thiếu những kẻ Siêu Phàm.
Vô Lượng Quang Thần được bạch quang bao phủ bước ra từ trong Thần điện, sau đầu là một đạo thất thải thần luân rạng ngời, chiếu sáng cả tòa Thánh Sơn, thần thánh đến mức không thể nhìn thẳng.
Tất cả Thánh Đường đệ tử đều quỳ xuống đất, kích động lạy hô:
- Tán dương vô Lượng Quang Thần, tán dương Chúng Sinh Chủ.
Vô Lượng Quang Thần không thừa lời, chỉ duỗi tay ra, bạch quang bao phủ bàn tay hắn, trong lòng bàn tay xuất hiện ba khỏa Thiên Sứ chi tâm, nó bay ra lơ lửng trước mặt mọi người, thần quang rạng ngời chiếu xuống như tuyết rơi đầy trời, xối lên trên thân vạn Thánh Đường đệ tử, thẩm thấu vào cơ thể.
Tất cả Thánh Đường đệ tử đều ngẩng đầu nhìn lên Thiên Sứ chi tâm, ánh mắt có chút kinh dị. Đây là thứ gì? Không ít Thánh Đường đệ tử khẽ động đậy, nhưng nhờ có tín ngưỡng với Vô Lượng Quang Thần, cuối cùng cũng đứng yên.
Sau một lát, ba khỏa Thiên Sứ chi tâm đáp xuống, lơ lửng trên đỉnh đầu ba vị Thánh Đường đệ tử, theo thứ tự là Chước Quang Thánh Tử đệ tử Thần Tinh Siêu Phàm sơ kỳ tu vi, Thanh Phong nhi tử Bạch Cẩm Ngũ cấp trung kỳ tu vi, Thần Thánh Chủ Giáo Lam Oánh Siêu Phàm trung cấp tu vi, mặc dù tu vi cao thấp khác nhau, nhưng tướng mạo khí chất tuyệt đối là nổi trội nhất trong số Thánh Đường đệ tử.
Thanh âm uy nghiêm của Vô Lượng Quang Thần vang lên:
- Đều lui ra đi!
Tất cả Thánh Đường đệ tử cung kính thi lễ xong liền thối lui ra ngoài, ngay cả Thần Tinh, Bạch Cẩm, Lam Oánh cũng lòng đầy nghi hoặc, thực sự nghĩ mãi mà không ra Quang Thần vĩ đại đang làm gì?
Bạch Cẩm nhảy nhót chạy về một tòa trang viên, trong trang viên cây xanh râm mát, bách hoa um tùm, bên hồ nước, Thanh Phong đang nằm trên đồng cỏ, đầu gối lên bắp đùi thon dài của Minh Nguyệt, gió thổi nhè nhẹ, Minh Nguyệt ôn nhu lột Khai Linh quả, đút thịt quả vào trong miệng Thanh Phong.
Bạch Cẩm chạy đến trước người hai người, nhìn thấy một màn này lập tức bĩu môi, có cần ngày ngày ân ái như thế không?
Minh Nguyệt ngẩng đầu nhìn về phía Bạch Cẩm, nhoẻn miệng cười nói:
- Cẩm Cẩm trở về rồi! Trong phòng còn thừa lại một chút đồ ăn, con mau đi ăn đi.
Bạch Cẩm lắc đầu, ghét bỏ nói:
- Được rồi, con mới không thèm ăn đồ dư của hai người.
Thanh Phong mở to mắt, hỏi:
- Tiểu Cẩm, Quang Thần tìm mọi người có chuyện gì?
Bạch Cẩm lặp lại những gì Vô Lượng Quang Thần đã nói một lần, nghi hoặc nói:
- Con cũng không biết hắn đang làm cái gì? Ba tảng đá hình trái tim kia lượn quanh một vòng liền xong.