Chương 1044 Mau Rời Đây Đi
Nhiếp Bằng đi đến trước đạo quán, gõ cửa rầm rầm.
Một lát sau, cửa đạo quán đại kêu kẽo kẹt một tiếng rồi mở ra, một tiểu đạo sĩ tóc vàng mắt xanh đứng bên trong.
Nhiếp Bằng nhíu mày lại, trong mắt hiện lên một tia mất mát, không phải người Phương Đông.
Tiểu đạo sĩ tóc vàng mắt xanh nhìn thấy tướng mạo của Nhiếp Bằng, ánh mắt có chút kinh ngạc, chắp tay thi lễ nói:
- Mời đạo trưởng vào bên trong, sư phụ ta đợi chờ đã lâu.
Nhiếp Bằng đi theo tiểu đạo sĩ đọc theo hành lang đi vào bên trong, bước đến trước một tòa đại điện, trong đại điện đèn đuốc sáng trưng, một người mặc quần áo cổ quái đang ngồi khoanh chân trước ba bức tượng thần.
Tiểu đạo sĩ cung kính chắp tay vái lạy đại điện, rồi quay người lui ra ngoài.
Từng tiếng bước chân lộc cộc vang lên, Nhiếp Bằng bước vào bên trong đại điện, đi đến trước mặt người ngồi khoanh chân trước tượng thần, nhìn tướng mạo quen thuộc ấy, trong lòng hắn lập tức sinh ra cảm giác mừng rỡ như người tha hương gặp được cố tri, giống như nhìn thấy thân nhân của minh...
Đạo sĩ đang ngồi khoanh chân trên bồ đoàn mở to mắt, nhìn người đứng bên cạnh, trong mắt cũng hiện lên vẻ kinh ngạc, nói:
- Ngươi không phải đệ tử Đạo Môn?
- Ta chưa hề nói ta là đệ tử Đạo Môn.
Nhiếp Bằng bình tĩnh nói, trên người mang theo phong thái ngạo nghễ.
Đạo trưởng nhẹ nhàng đứng dậy, chắp tay thi lễ nói:
- Bần đạo là Tổ Kinh, đệ tử của Đạo Môn, bái kiến cư sĩ!
Nhiếp Bằng chắp hai tay lại, ngón trỏ ngón giữa dựng đứng, kết thành hình kiếm phù, xoay người thi lễ nói:
- Nhiếp Bằng bái kiến đạo trưởng.
- Nếu ngươi không phải đệ tử Đạo Môn, vậy thì không cần nhận lỗi trước mặt Đạo Chủ, ngươi đi theo ta.
Nói xong Tổ Kinh quay người đi ra ngoài.
Nhiếp Bằng đi theo sau, tâm thần bao phủ toàn bộ đạo quán, lần đầu tiên gặp mặt hắn vẫn phải cảnh giác.
Đối với hành động của Nhiếp Bằng, dường như Tổ Kinh không phát hiện ra, hắn vẫn đi về phía trước, Đạo Môn cũng không có gì xấu xa không thể để người khác biết.
Hai người xuyên qua một cánh cửa, đi vào sảnh tiếp khách trong hậu viện, ngồi xuống trước một chiếc bàn hình vuông.
Tổ Kinh cầm ấm trà trên bàn lên, rót hai chén trà, một chén để lại cho mình, một chén đưa cho Nhiếp Bằng.
Nhiếp Bằng nâng chén trà lên nếm một ngụm, cảm khái:
- Rất lâu rồi không được uống trà ngon như vậy.
Nói xong hắn uống một hơi cạn sạch, rồi lại rót cho mình một chén khác, không hề khách khí.
Nhiếp Bằng cầm chén trà lên, cẩn thận nhấm nháp, say mê nhắm mắt lại.
Tổ Kinh hỏi:
- Vì sao lại giả mạo đệ tử Đạo Môn?
Nhiếp Bằng mở to mắt nói:
- Không phải ta giả mạo, mà là bọn họ cứ nói rằng ta là đệ tử Đạo Môn, ta giải thích bọn họ cũng không chịu nghe!
Tổ Kinh nhìn Nhiếp Bằng, bật cười nói:
- Cũng đúng, người phương Đông trên thế giới này, tất cả đều là đệ tử Đạo Môn đến từ Hồng Hoang.
Nhiếp Bằng uống một ngụm trà, hỏi:
- Đạo Môn là thứ gì?
- Ngươi có thể hiểu nó như một loại tông giáo, cùng loại với thánh đường.
- Dám so sánh với thánh đường, dã tâm của các ngươi cũng lớn nhỉ!
Tổ Kinh cười một tiếng nói:
- Vậy cư sĩ đến từ đâu?
- Ta đến đây từ thế giới bên ngoài.
- VÌ sao lại tới đây?
Nhiếp Bằng lắc đầu:
- Không thể nói.
Tổ Kinh cười ha hả:
- Giọng điệu nói chuyện này của ngươi ngược lại giống đám đầu trọc của Phật Môn hơn, lần sau nếu có thể ta sẽ dẫn ngươi đi gặp một lần.
Nhiếp Bằng uống một hơi cạn sạch chén trà tron tay, rồi đặt chén xuống bình thản nói:
- Các ngươi rời khỏi nơi này đi!
Ách!
Tổ Kinh sững sờ, nghi ngờ nhìn Nhiếp Bằng, hỏi:
- Cư sĩ nói vậy là có ý gì?