← Quay lại trang sách

Chương 1091 Xung Đột

Thái tử vội vàng chắp tay thi lễ, áy náy nói:

- Hoá ra là đệ tử của Đạo chủ, là chúng ta thất lễ rồi!

Thạch Hạo đáp lễ lại, nói:

- Được rồi!

Người áo đen một mực thờ ơ nghe được danh hiệu Đạo Môn, lập tức nghiêng đầu sang chỗ khác nhìn về phía bọn người Thạch Hạo, trong lòng hiện lên từng cái suy nghĩ, Đạo Môn, Thiên Đình, Địa Phủ, bọn họ là Hồng Hoang thần hệ, chính là bọn họ một mực truy tra ta.

Cho dù là tam công chúa cái gì cũng không biết đều đã phát giác ra được không đúng, tựa hồ lai lịch của mấy người tới này đều không nhỏ a! Vậy mà có thể để có thái tử ca ca tâm cao khí ngạo nhận lỗi.

Tam công chúa đô đô thịt, lôi kéo thanh niên áo đen, trong mắt mang theo sắc thái nhu mộ, hỏi:

- Hồn Tiêu ca ca, Đạo Môn đệ tử là cái gì a?

Thanh niên áo đen bình thản nói:

- Cái thần hệ phương Đông cường đại ở vô tận hư không phương Tây, nghe nói đệ tử của Đạo chủ đều rất mạnh.

Tam công chúa lập lức ngạo kiều nói:

- Còn có thể mạnh hơn so với Hồn Tiêu ca ca ngươi sao?

Nam tử áo đen híp mắt nhìn Thạch Hạo nói:

- Không biết!

Mấy người đều ngồi lại bên trong chỗ cũ, không còn giao lưu nữa.

Thanh niên một mực cúi đầu trong lòng thở dài một hơi, phân biệt nhìn hai bên cười bồi một chút, lòng vẫn còn sợ hãi ngồi yên trong chỗ cũ, may mắn không có đánh nhau, nếu không bất kể là ai thắng, chính mình cũng sẽ thảm.

Một lát sau, oanh! Bên trong Dưỡng Long hồ nhấc lên một đạo cột nước to lớn, bên trong cột nước một cái lâu thuyền ầm vang tan vỡ, mấy đạo nhân ảnh từ bên trong lâu thuyền vỡ nát, chật vật bay ra.

Tam công chúa bên cạnh cười nhạo nói:

- Xem đi! Lại là đồ nhà quê.

- Ngang!

Đầu Long to lớn màu hoả hồng từ bên trong hồ nước vươn ra, há miệng phun ra một hoả cầu.

Một thanh y lão giả giận dữ kêu lên:

- Nghiệt súc, dám làn càn! Chém cho ta!

Một đao đánh xuống, đao quang giống như tấm lụa tung hoành mấy trăm dặm, ở bên trong bầu trời đêm vô cùng loá mắt.

Oanh! Hoả cầu trực tiếp cắn nuốt đao quang, hình thành một đạo hoả trụ đem lão giả cắn nuốt!

AI Lão giả kêu thảm một tiếng, bị hoả trụ đụng vào bên trong hồ nước, oanh! Nhấc lên một cỗ sóng lớn, hơi nước trắng xoá lan tràn ra.

Người còn lại đều chạy ra ngoài, tất cả đều kêu lên sợ hãi mà chạy, bên trong hồ nước lấp lánh quang mang lâu thuyền đứng vững vàng, không có chút ý tứ viện thủ nào.

Ngang! Cự Long quay đầu nhìn về một nữ mang theo mạng che mặt đánh tới.

Bên trong tửu lâu, Thanh Tuyết do dự một chút, nói:

- Thanh Thạch, cứu nàng!

Thạch Hạo gật đầu nói:

- Được!

Quang mang trong tay loé lên liền xuất hiện một thanh Tam Tiên Lưỡng Nhận Đao lớn chừng bàn tay, tay hướng ra ngoài vung lên, Tam Tiên Lưỡng Nhận Đao gào thét bay ra, ở không trung nhanh chóng biến lớn, giống như một vệt kim quang xẹt qua mặt hồ, những nơi nó đi qua đem toàn hộ mặt hồ cắt thành một khe rãnh tĩnh mịch, chia làm hai nửa.

- Keng!

Một đạo hắc quang đột nhiên nửa đường xuất hiện, đụng vào phía trên Tam Tiên Lưỡng Nhận Đao, đụng bay Tam Tiên Lưỡng Nhận Đao.

Thạch Hạo đột nhiên trừng to mắt, trong mắt mang theo vẻ phẫn nộ, là ai?

- Thuỷ độn!

Thân ảnh Bạch Hiểu Thuần nháy mắt biến mất.

- Ngang!

Thần long màu hoả hồng hướng về phía lụa trắng nữ tử tấn công, nữ tử quay đầu nhìn thoáng qua, trong mắt mang theo tuyệt vọng thật sâu.

Thân ảnh Bạch Hiểu Thuần đột nhiên chui ra từ trong nước, Cửu Xỉ Đinh Ba đón gió biến lớn, hét lớn:

- Ta đánh!

Đang! Cửu Xỉ Đinh Ba một bừa cào đánh vào đỉnh đầu Hoả Long, lực lượng khổng lồ khiến cho Hoả Long mở miệng lớn phịch một tiếng cắn vài, mấy chiếc răng răng rắc võ vun bắn tung toé.

Hai mặt Hoả Long mơ hồ, ngẩng đầu lung la lung lay dạo qua một vòng, oanh! Rơi vào bên trong hồ nước, cứ như vậy chìm xuống dưới.

Cửu Xỉ Đinh Ba trong tay Bạch Hiểu Thuần thu nhỏ, tuỳ ý khiêng trên bờ vai, dương dương đắc ý nói:

- Đã giải quyết, quả nhiên là ta đáng tin cậy hơn nhiều so với đại sư huynh.