← Quay lại trang sách

Chương 1092 Hồn Tiêu

Nữ tử được Bạch Hiểu Thuần bảo hộ sau lưng, vội vàng phúc thân thi lễ cảm kích nói:

- Đa tạ ân cứu mạng của đại nhân!

Bạch Hiểu Thuần quay đầu nhìn nàng một cái, khoát tay áo cười ha hả nói:

- Không cần khách khí! Vậy ta đi trước, ngươi tuỳ ý!

Thân ảnh chìm vào bên trong mặt nước, biến mất không thấy gì nữa.

Trên mặt hồ mấy người chạy trốn còn lại nhao nhao tụ lại, trong đó có lão giả toàn thân bị đốt cháy đen kia, mặc dù trong thương nhưng còn sống, mọi người vây quanh ở bên người nữ tử mang mạng che mặt.

Lão giả ho khan hai tiếng, trong miệng phun ra một cỗ khói xanh, hỏi:

- Cửu nhi, vừa rồi người kia là ai?

Những người còn lại đều nhìn thiếu nữ, trong máy mang theo chờ mong mơ hồ, Cửu tỷ còn quen biết đại năng như thế.

Thiếu nữ lắc lắc đầu nói:

- Ta cũng không biết!

Một người phụ nữ bên cạnh hỏi:

- Không biết? Vì sao hắn lại cứu ngươi?

- Cũng chỉ là vì gặp chuyện bất bình đi!

Thiếu nữ nhìn về phương hướng của tửu lâu, hắn hẳn là ở ngay tại nơi đó.

Lão giả không cam tâm hỏi:

- Ngươi không hỏi danh tự, cùng phương thức liên lạc của hắn sao?

Thiếu nữ hơi đỏ mặt nói:

- Sư phụ, ngươi nói cái gì vậy? Chúng ta vừa mới gặp mặt.

- AI Lão giả thở dài thật sâu một tiếng, chỉ tiếc rèn sắt không thành thép nhìn thiếu nữ, bất đắc dĩ nói:

- Nơi này không an toàn, chúng ta rời đi trước, những cái khác nói sau.

Tất cả những người còn lại đều liên tục gật đầu, đi theo theo giả nhanh chóng bay vào hướng bên hồ.

Bên trong từng cái thuyền lâu trong hồ, từng cái đại tôn cao thủ cấp bậc thiên thần đi ra, đứng ở đầu thuyền nhìn về phương hướng tửu lâu, phía trên hồ nước là một thanh Tam Tiên Lưỡng Nhận Đao, đối diện là một thanh đoản đao màu đen, tản ra dao động khủng bố.

Tầng cao nhất tửu lâu, thanh niên dẫn đường của Thành Vương phủ gấp đến nỗi cả người toát mồ hôi lạnh, đối đầu, tại sao lại là đối đầu?! Ông trời đây mà không muốn để cho ta sống a!

Ánh mắt Thạch Hạo nhìn chằm chằm Hồn Tiêu, nhíu mày nói:

- Là ngươi xuất thủ cản ta?

Hồ Tiêu gật đầu nói:

- Không sai!

- Ngươi có thù với bọn họ?

- Không có thù!

- Ngươi có oán với ta?

- Lần đầu tiên gặp nhau!

- Vậy tại sao ngươi phải ngăn ta cứu người?

- Tồn tại như sâu kiến, chết thì cũng chết thôi.

Bên trong ánh mắt Hồn Tiêu hiện lên một đạo phong mang, nhìn thẳng Thạch Hạo nói:

- Mà lại, ta nhìn Đạo Môn các ngươi khó chịu.

Thạch Hạo lạnh giọng nói:

- Đúng dịp, ta đối loại người coi thường sinh mệnh như ngươi cũng rất khó chịu!

Thạch Hạo quay đầu nhìn về phía Thanh Tuyết, xin chỉ thị:

- Sư tỷ!

Thanh Tuyết nhẹ gật đầu nói:

- Chớ có giết người.

Thạch Hạo lộ ra ý cười, nhẹ gật đầu nói:

- Sư tỷ hướng dẫn, ta tự có chừng mực.

Thạch Hạo đứng dậy, nhảy lên bay ra ngoài cửa sổ, bay lượn đến bên cạnh Tam Tiên Lưỡng Nhận Đao, một tay cầm lấy Tam Tiên Lưỡng Nhận Đao giữ lại trong tay, quay người chỉ vào tửu lâu xa xa, thanh âm thật lớn truyền ra:

- Hồn Tiêu đúng không! Có dám hiện thân đánh một trận hay không?

Tam công chúa châm chọc nói:

- Ngươi thì tính là cái thân phận gì? Cũng xứng khiêu chiến Hồn Tiêu ca ca.

Thái tử nhíu màu nói:

- Tam muội, im miệng!

Tam công chúa sững sờ nhìn thái tử, thái tử ca ca vậy mà quát ta.

Trưởng công chúa nói:

- Đạo Môn đệ tử, có tư cách khiêu chiến Hồn Tiêu.