← Quay lại trang sách

Chương 1149 Đại Thánh Tới

Long Kình dậm chân giữa hư không, một cây gậy kim quang bay về phía Lý Bình An, uy lực vô cùng. Một bàn tay lông xù duỗi ra từ sau lưng Lý Bình An cầm theo Kim Cô Bổng, Tôn Ngộ Không mặc áo bào xám cà lơ phất phơ đi ra từ sau lưng Lý Bình An.

Lý Bình An vui vẻ quay đầu kêu:

- Tề Thiên Đại Thánh!

Tôn Ngộ Không vò đầu bứt tai phiền não nói:

- Đối thủ này có hơi phiền toái!

Lý Bình An giật nảy trong lòng, vội vàng hỏi:

- Đại thánh, chẳng lẽ ngài đánh không nổi?

Tôn Ngộ Không trừng mắt, nói:

- Lão Tôn ta là hộ pháp Tề Thiên Đại Thánh Đấu Chiến Thắng Phật Tôn Ngộ Không của Nhân tộc, làm sao đánh không nổi tiểu yêu này?!

Hắn nuối tiếc nói tiếp:

- Nhưng hiện tại ta chỉ là một cái phân thân, đánh bại hắn xong liền không có thời gian đi Thâm Uyên, đáng tiếc! Đáng tiếc!

Lý Bình An không phản bác được, thì ra phiền toái là vậy sao!

Nhưng vì cái gì mà cả đám các ngươi ai cũng muốn chạy tới Thâm Uyên hả? Xem nơi đó như cái gì rồi? Thánh địa du lịch à?

Các ngươi có từng nghĩ đến cảm thụ của Chúa Tể Thâm Uyên chưa?

Tôn Ngộ Không cầm Kim Cô Bổng nhảy lên trời để lại một đoàn di ảnh giữa hư không, đánh một gậy về phía Long Kình.

Long Kình nổi giận gầm lên, trong tay hắn xuất hiện một thanh kim sắc đại đao chĩa lên trời. Bùm! Đao bổng va chạm tạo ra tiếng vang sấm rền, toàn bộ hư không đều muốn rung động.

Hai người nháy mắt di động như bóng hình chập chờn giữa hư không. Bùm bùm! Tiếng vũ khí va chạm liên tiếp dưới thủ hạ của hai người, trong lúc nhất thời bất phân thắng bại.

Kình thiên côn hạ xuống, cự đao ngàn mét dâng lên. Òanh! Hai kiện thần binh đụng vào nhau, làm hư không bị tàn sát bừa bãi phá thành những mảnh nhỏ.

Một côn quét ngang, bang! Đốm lửa văng khắp nơi, bốn mắt nhìn nhau.

- Rống!

Một long trảo đỏ sậm nhô lên, Hầu Quyền nghênh đón không chút khách khí.

Oành! Long trảo cùng Hầu Quyền va chạm, Long Kình lảo đảo lui lại giữa hư không, Tôn Ngộ Không bay ngược trở lại, Kim Cô Bổng đột nhiên duỗi dài ra đâm vào trước ngực Long Kình. Long Kình đau đớn kêu lên rồi bị Kim Cô Bổng đẩy cho biến mất sâu vào hư không. Gậy sắt chạy ngang hư không giống như không có điểm dừng.

Tôn Ngộ Không đáp xuống dãy thiên thạch trên hư không, Kim Cô Bổng nhanh chóng thu nhỏ rồi khôi phục nguyên hình.

Đùng! Tôn Ngộ Không cắm Kim Cô Bổng lên thiên thạch, đứng thẳng nhìn hư không vô tận.

Trong hư không xa xôi, chúng thần san sát nhau, ai cũng đang choáng váng, đây là đại yêu Đạo Chủ mời tới?!

Yêu Hoàng chí tôn Hỏa Phượng Thừa Tuyên nhìn hầu tử đứng trên thiên thạch trong hư không, kích động hỏi:

- Hắn chính là Tề Thiên Đại Thánh mà ngươi nói?

Ngao Minh tự hào nói:

- Đúng vậy! Đây là viễn cổ cường giả của Thần Hệ Hồng Hoang chúng ta, Tề Thiên Đại Thánh Tôn Ngộ Không, thân rắn như thiết, Hỏa Nhãn Kim Tỉnh, trường sinh bất lão còn có bảy mươi hai phép biến hóa!

- Gào!

Bên trong hư không hắc ám cuồn cuộn, ở sâu trong vô tận hư không xuất hiện một đôi mắt đỏ sậm, từ trong bóng tối phát ra tiếng rống phẫn nộ:

- Ngươi là ai?

Tôn Ngộ Không vô thức vuốt lên trên đầu rồi mới nhớ hình như mình chưa có biến thân. Hắn giẫm chân lên thiên thạch làm nổ thiên thạch, những mảnh vụ thiên thạch bay lên lơ lửng bên người Tôn Ngộ Không, thiên thạch bốc cháy rồi cùng bay lên người Tôn Ngộ Không hóa thành một bộ hoàng kim giáp. Cuối cùng cũng biến thành Tề Thiên Đại Thánh Tỏa Tử Hoàng Kim giáp, đầu đội Phượng Sí Tử Kim quan, chân mang Ngẫu Ti Bộ Vân lữ, trên trán có một phù văn thượng cổ uy nghiêm. Hắn đưa tay vung lên, hỏa diễm ngưng tụ thành một cái áo choàng đỏ rực.

Lý Bình An nhìn phù văn trên trân Tôn Ngộ Không, vô thức thì thầm:

- Quào!

Trong đám chúng thần ở xa, Cẩm Linh kinh hỉ kêu:

- Là Nữ Oa Nương Nương!

Từ trong phù văn kia nàng nhìn thấy thân ảnh của Nữ Oa Nương Nương.

Những Tiên Thần khác trong Hồng Hoang cũng đang suy nghĩ, Nữ Oa Nương Nương, Tề Thiên Đại Thánh cùng Nữ Oa Nương Nương có quan hệ sao?!

Tôn Ngộ Không gảy gầy cánh phượng, kiêu ngạo cười hắc hắc:

- Ta chính là Hồng Hoang Tề Thiên Đại Thánh Tôn! Ngộ! Không!