9. KHÚC GỖ MỐC
Sáng hôm sau, Tự Thắng bàn với Linh và Việt Bắc vào rừng kiếm tre, nứa làm bè. Hôm trước Sơn nói đi lại kiểu tăng bo mất thời gian quá, cần đóng một cái bè to hơn. Theo Tự Thắng, những gì có thể làm được cần chủ động, không nên ỷ lại Sơn.
Tự Thắng và Việt Bắc đôi khi vẫn tự cho là mình không lạ gì rừng núi vì đã sống mấy năm ở Khe Khao. Nhưng thật ra ngày ấy hai đứa còn bé, đâu đã biết gì. Rừng có cuộc sống và quy tắc của rừng. Đứa nào lớ ngớ sẽ bị trả giá ngay. Cú phạt cây nứa đầu tiên, Việt Bắc đã suýt bị xuyên thủng chân. Cả cây nứa vát nhọn từ trên lao thẳng xuống với tốc độ của một viên đạn, rung bần bật sát bàn chân nó.
Tới trưa, ba đứa đã chặt được hơn chục cây vỏ xanh có đốt, rỗng ruột, thuộc họ tre, nứa, trúc, mai, vầu… Sau khi cắt đoạn vác về, chúng mới biết mình không khỏe như vẫn tưởng. Đứa nào cũng thở hồng hộc, mồ hôi vã ra như tắm và khát khô cổ. Gặp một cây khế cạnh đường, Linh trèo lên, chọn những quả chín vàng ném xuống. Tự Thắng xòe vạt áo hứng còn Việt Bắc ghé mông lên một đoạn gỗ mốc ngồi thở. Linh tung cho nó một quả. Việt Bắc vừa chìa tay đỡ thì khúc gỗ dưới mông chuyển động. Ban đầu Việt Bắc còn tỏ ra thích thú. Nó xoay người, ngồi giạng chân sang hai bên để di chuyển theo. Nhưng chỉ vài giây sau thì nó rú lên một tiếng khủng khiếp, đái cả ra quần. Cũng chẳng trách nó. Có phải người nào lâm vào tình trạng khiếp sợ tột độ cũng làm chủ được phản ứng của cơ thể đâu. “Khúc gỗ” Việt Bắc đang cưỡi là con trăn gấm to tướng, một trong những loài động vật ăn thịt nguy hiểm nhất ở Hồ Mây. Nó dài gần bằng con hổ mang chúa trong Hang Rắn, nhưng lớn hơn nhiều và đoạn giữa phình to. Con trăn trườn đi khiến Việt Bắc ngã lăn quay. Tự Thắng vớ con dao chém lia lịa vào con trăn, nhưng lưỡi dao bật ra như chém vào quả bóng cao su. Linh từ trên cây khế nhảy xuống, bê một hòn đá nhằm đầu con trăn đập mạnh. Con trăn văng cái đuôi vào chân Tự Thắng, hất nó ngã sấp. Linh nâng cục đá lên, tiếp tục nhằm thẳng cái đầu đã bị biến dạng của con trăn giáng xuống. Con mãng xà không chịu nổi hai cú đập liên tiếp vào đầu. Sau một hồi quằn quại, nó nằm yên. Vừa ăn một món nặng gần bằng cơ thể mình, con trăn trở nên chậm chạp nên Linh mới có thể dễ dàng hạ nó như thế.
Dù con trăn đã chết hẳn nhưng Việt Bắc từ phía xa vẫn vung tay loạn xạ và hét ầm ĩ. Đang quan sát một đôi trăn gấm khác vắt trên cành cây phía trước, nghe Việt Bắc la hét, Linh ngoái lại. Theo hướng tay nó chỉ, Linh thấy một con trăn từ trên cây đang thả người xuống phía sau Tự Thắng. Lúc đó Tự Thắng mải chùi máu trên mặt nên không biết. Khi Linh lao đến, Tự Thắng đã bị con trăn cuốn ngang người kéo lên cao. Linh túm hai chân Tự Thắng giằng lại. Con trăn nhấc hai đứa khỏi mặt đất. Cả ba đung đưa một lúc rồi rơi phịch xuống. Con trăn vẫn quấn lấy Tự Thắng. Linh càng gỡ nó càng siết chặt. Tay phải còn tự do, theo bản năng, Tự Thắng đưa lên che mặt để nó không siết chặt cổ. Con trăn ngoạm luôn vào tay Tự Thắng. Việt Bắc lập tức lao tới. Nó nhặt một cái que, tìm cách nạy miệng con trăn để giúp Tự Thắng rút tay ra. Nhưng nó càng chọc, miệng con trăn càng ngậm chặt. Trong lúc luống cuống, Việt Bắc nhằm luôn hai mắt con trăn đâm lấy đâm để. Không ngờ cách đó lại hiệu quả. Có thể con trăn không kinh hoàng như người, khi bị ai đó đâm thủng hai mắt, nhưng nó cũng nhả cánh tay Tự Thắng ra. Việt Bắc quên cả sợ, dùng hai tay túm lấy đầu con trăn, nghiến răng vặn, một hành động mà trong lúc bình thường chỉ nghĩ tới cũng đủ làm nó vãi tè.
Dù Linh và Việt Bắc đã làm mọi cách, nhưng vẫn không gỡ được con trăn khỏi Tự Thắng. Trong lúc nguy cấp, Linh đưa luôn đuôi con trăn lên miệng cắn. Có lẽ cú cắn của Linh đã chạm đến chỗ yếu của con trăn, hoặc hoảng sợ vì bị Việt Bắc đâm mù mắt, con trăn nới lỏng Tự Thắng. Linh và Việt Bắc một đứa gỡ, một đứa kéo, lôi Tự Thắng thoát ra. Con trăn trườn đi. Tự Thắng mặt cắt không còn hạt máu, ngồi bệt xuống đất. May mà Tự Thắng mặc chiếc áo bộ đội dài tay bằng vải gabadin* khá dày, nên vết cắn cũng không quá sâu.
•
Một loại vải dày, dùng may quân trang, do Trung Quốc viện trợ.
Sau sự dũng cảm bất ngờ, Việt Bắc lại trở về với bản chất tự nhiên. Nó nằng nặc đòi về:
– Không chạy ngay, họ hàng nhà trăn kéo đến trả thù thì toi mạng.
Linh cũng ngạc nhiên vì sao chỗ này có nhiều trăn thế. Không hiểu đây là một gia đình trăn, hay là hang ổ của lũ trăn gấm. Nó bảo Việt Bắc:
– Mày sợ thì về trước đi. Tao phải cắt một ít thịt trăn để tối nay ăn.
Không biết Việt Bắc sợ phải về một mình hay tò mò muốn xem Linh mổ trăn. Nó lừng khừng rồi đứng lại. Linh chặt một đoạn đuôi, rồi rạch bụng con trăn xem nó ăn gì mà to thế. Việt Bắc rú lên khi thấy một cái chân thò ra. Linh hơi giật mình, nhưng vẫn tiếp tục dùng mũi dao cứa tiếp vào lớp da dai ngoách. Lần lượt bốn cái chân, rồi đến cái đầu một con sơn dương xuất hiện. Linh lôi con sơn dương ra khỏi bụng trăn, lẩm bẩm: “Con này phải cỡ ba chục cân.” Nó cắt một cái chân nhưng thấy thịt đã thâm nên vứt lại.
Cả ngày hôm đó và hết sáng hôm sau nữa vẫn không thấy Sơn vào. Ba đứa bắt đầu sốt ruột. Không đứa nào nhắc tới chuyện trở lại chỗ hôm trước để lấy số tre nứa mang về làm bè. Ngay cả Linh, lúc đánh trăn thì lăn xả vào, nhưng giờ nghĩ phải quay lại chỗ đó cũng thấy rờn rợn.