← Quay lại trang sách

11. VÁCH ĐÁ MA

Sơn cùng cả bọn đi đến chỗ đánh trăn hôm trước để lấy số tre nứa đã chặt về làm bè. Nhìn những thứ mấy đứa kiếm được, Sơn lắc đầu. Nó nói cần thêm những cây nhẹ và khô để bè nổi. Số tre nứa sau khi bổ sung, được bốn đứa con trai chia nhau mang về, còn Thảo vác bó dây rừng. Tưởng chỗ dây rừng nhẹ, vậy mà Thảo cũng chảy mồ hôi nhễ nhại.

Mất mấy tiếng mới làm xong bè. Cái bè rất chắc chắn, có thể chở được sáu người. Sơn tỏ ra vô cùng ưng ý. Nó bảo:

– Bây giờ mình hạ thủy. Tao sẽ chở chúng mày đi xem Vách Đá Ma.

Chiếc bè len lỏi qua các hòn đảo trên hồ, tới một vách đá dựng đứng. Sơn lấy chiếc mũ sắt múc nước, hắt lên vách đá, vừa hắt vừa kể:

– Một lần tao với thằng Sính đang chèo bè trên hồ thì trời nổi cơn giông. Bọn tao tạt vào đây trú. Mưa xối xả. Bỗng trên vách đá xuất hiện những hình người, như vừa từ trong lòng núi đi ra. Đầu tiên là một người đàn ông mặt như cái đĩa, tóc dựng ngược, mắt tròn và to như hai đồng xu, tay trái cầm dao, tay phải cầm chùy. Sau đó, trên vách đá tiếp tục xuất hiện thêm rất nhiều người và các con vật… Bắt đầu rồi đây này.

Thảo co rúm người, túm chặt tay Tự Thắng. Tự Thắng để yên cho những móng tay run rẩy của nó bấu chặt vào da mình. Chỗ đá Sơn vừa hắt nước hiện ra hình một người đàn ông cầm dao. Sau đó, những hình người màu đỏ quái dị khác, chân tay loằng ngoằng lần lượt xuất hiện trên vách đá, như bước từ trong núi ra. Những hình này chuyển dần từ màu đỏ gạch sang màu đỏ ối, rồi thẫm lại như máu khô. Sơn nói:

– Tao đã thử cạo bỏ những hình này, nhưng nó ăn rất sâu trong đá. Không tin, bọn mày lấy mũi dao quắm đẽo vào xem. Chắc chắn chỗ này có ma.

Thảo chỉ một người đội mũ ngồi tựa lưng vào ghế:

– Người kia trông giống ông quan. Hay ngày trước quân đội nhà vua đánh nhau với giặc bị thua, trốn vào đây và vẽ những hình này?

Sơn lắc đầu:

– Nếu tranh do người vẽ thì sao màu đỏ ăn sâu vào trong lòng đá như thế được? Các hình chỉ hiện lên một lúc rồi biến mất, chắc chắn do ma vẽ. Chúng mày nhìn thấy mấy cây đâm ngang từ vách núi với những bông hoa nhiều màu, trông như cái loa kèn rủ xuống đằng kia không? Hoa trông đẹp và rất thơm, nhưng độc lắm. Đứng gần là chóng mặt và buồn nôn ngay. Nếu thấy hoa loại này ở đâu nhớ đừng hái hay ngửi nhé. Ma đấy. Còn hẻm đá phía đằng kia là Khe Ma… Tiếng gió trong khe cứ u u, vi vút như tiếng ma gọi nhau.

Thảo giật tay Tự Thắng:

– Mình đi chỗ khác đi anh. Ở đây em sợ lắm.

Sơn nói:

– Cũng đến lúc tao phải về rồi. Hình như hôm nay nước ở chỗ này có vẻ cao hơn mọi ngày?

Thảo run run:

– Ma làm nước dâng lên phải không anh?

Tự Thắng dọa:

– Chắc chắn ma làm rồi. Em không về nhanh, tối nay sẽ bị ma bắt đấy. Ma thích bắt con gái lắm.

Sơn đưa cả bọn quay về, rồi cùng Thảo chuyển sang chiếc bè nhỏ. Lúc chia tay, đứa nào cũng bịn rịn. Thảo ôm Tự Thắng thật chặt, rồi ôm Linh và Việt Bắc tạm biệt, nói kiểu gì cũng sẽ trở lại. Ba đứa đứng trên bờ nhìn theo chiếc bè cho tới khi khuất hẳn. Chẳng đứa nào muốn về. Chúng lấy mấy cái dây câu ra câu cá.

Ba đứa câu mãi chẳng được con cá nào. Khi chúng định về thì Sơn và Thảo quay lại. Thảo giải thích:

– Nước lấp cửa hang rồi, không ra được.

Tự Thắng ngạc nhiên:

– Hôm nay làm gì có mưa. Nước ở đâu ra mà đầy hang?

– Không phải ban nãy anh bảo do ma làm à?

Sơn nói:

– Cái này không phải do ma làm đâu. Chắc do mưa lớn trên miền ngược nên lũ đổ về.

– Có đường ra nào khác không?

– Cái hang bị lấp là lối vào duy nhất.

Sơn neo bè vào một cái rễ cây rồi lấy mũi dao vạch lên hòn đá, chỗ tiếp giáp với mặt nước để đánh dấu. Tự Thắng nói:

– Nếu tối nay mày và Thảo biến mất, thể nào mọi người cũng đi tìm.

– Tao đi hai, ba hôm cũng không ai tìm. Tao vẫn đi săn và bắt rắn với thằng Sính như vậy.

Thảo bặm môi một lúc rồi nói:

– Không thấy em về chắc cái Thạch Bột lo lắm. Nhưng nó sẽ phải nghĩ cách bao che cho em. Em ở đây chơi càng thích.