24. HY VỌNG CUỐI CÙNG
Tự Thắng tỉnh giấc. Thảo đã dậy từ trước, thấy Tự Thắng hắng giọng bèn hỏi:
– Như vầy là bọn mình sẽ bị nhốt ở đây hả anh?
Tự Thắng mỉm cười khi thấy Thảo nhại lại giọng của Sơn. Nó nhớ lại một câu ba vẫn nói và trả lời:
– Khi gặp khó khăn, không bao giờ được buông xuôi. Đôi khi lối thoát lại ở chỗ không ngờ nhất.
– Tiến lên không được, lùi lại không được, không có lối rẽ khác… Anh bảo thoát ra bằng cách nào?
– Có thể mình đã bỏ qua một cửa hang lấp sau một tảng đá, hoặc bỏ qua một hang, động nào… ở trên cao.
Sơn cũng đã thức. Giọng nó có vẻ không tin tưởng lắm:
– Mày thử kiểm tra lại một lần nữa xem sao.
Tự Thắng chèo bè quay lại. Nhưng dòng chảy nằm giữa hai vách đá phẳng. Không có một vết lõm chứ đừng nói tới hang động phía trên. Nó ngừng chèo và nói:
– Mình kiếm cái gì ăn đã. Có chết cũng phải chén thật no. Ăn no, biết đâu lại nghĩ ra cách gì đó.
– Nếu ăn xong, chưa anh nào nghĩ ra cách thì anh Sơn đàn cho em hát. Ngày xưa ra pháp trường, chị Võ Thị Sáu cũng vừa đi vừa hát.
– Đừng nói gở. Đã chết đâu mà nghĩ đến pháp trường. Nghĩ cách thoát khỏi chỗ này đi.
– Em có nói gì đến chết đâu. Đang chờ các anh nghĩ mưu mà. Chỉ là tự nhiên em nhớ đến chị Sáu nên muốn hát thôi. Em vẫn tin kiểu gì anh Sơn cũng tìm được đường thoát. Anh Tự Thắng có tin không?
– Em quên anh đã đánh cược là bọn mình sẽ thoát ra một cánh đồng lúa xanh rợp cánh cò bay vào buổi sáng là gì?
– Em quên thế nào được. Em cược là sẽ ra buổi tối, nhưng lúc đó chưa nghĩ ra thắng sẽ được cái gì. Giờ em nghĩ ra rồi.
– Được gì nào?
Thảo cười khúc khích:
– Anh Sơn ơi, nếu thắng, em bắt anh Tự Thắng hứa sau này sẽ phải làm một người chồng chung thủy được không?
Tự Thắng giật mình cái thót. Sơn nén đau, gượng cười:
– Được chứ. Hôm trước anh cũng bảo nó sau này nên lấy em.
– Anh Tự Thắng đồng ý cược không? Nếu thua thì nhớ mà giữ lời.
– Anh đã nuốt lời em khi nào chưa? Nhưng em không được chơi ăn gian.
– Em ăn gian cái gì?
– Vừa ăn gian đấy thôi. Em nói người thắng có quyền bắt người thua thực hiện một việc. Vậy mà em lại đòi hai.
– Anh đừng bắt nạt thế nhé. Có anh Sơn làm chứng, em chỉ đòi có một việc.
– Rõ ràng là hai. Thứ nhất em đòi anh làm chồng. Thứ hai em đòi anh phải chung thủy.
Thảo cãi:
– Em chỉ bắt anh hứa làm một người chồng chung thủy chứ em có nói anh phải làm chồng của em đâu…
Nó dừng lại một tí rồi nói thêm:
– Đã là đàn ông phải chung thủy.
Tự Thắng buột miệng:
– Thế má em có chung thủy với ba em không?
Nói xong, Tự Thắng cũng cảm thấy mình lỡ lời. Thảo phụng phịu:
– Không chơi nói chuyện đó.
Thực ra Tự Thắng cũng chỉ nói linh tinh thế thôi. Nó không ngờ đã chạm vào một chuyện rất riêng tư của Thảo. Những điều bí mật trong mỗi gia đình luôn được giữ kín. Nhưng cũng có hoàn cảnh, chẳng hạn như lúc này, khi bị kẹt trong một hang ngầm trong lòng núi, bốn bề là bóng đêm mịt mùng, chuyện gì cũng có thể nói được hết. Thảo chậm rãi kể cho Tự Thắng và Sơn những điều nó biết về má và chú Hải.
Chú Hải cùng đơn vị với ba của Thảo. Chú chơi rất thân với gia đình và đặc biệt quý nó. Thảo rất yêu chú Hải.
Một lần nó nhìn thấy má và chú ôm nhau. Má vừa khóc, vừa đẩy chú ra, vừa nói: “Em không sao. Anh đừng lo. Hãy quên em đi.” Thảo tưởng má bị đau, nó chạy tới ôm má và khóc theo. Nhìn thấy Thảo, chú Hải đỡ má ngồi xuống ghế, bước ra ngoài.
Sau hôm đó, không thấy chú Hải đến. Một buổi trưa, má ngủ, bên gối có mấy tờ giấy vương vãi. Tưởng thư của ba, Thảo nhặt lên đọc. Bức thư có nhiều chỗ chữ bị nhòe. Toàn những lời lẽ yêu thương của người lớn. Có những đoạn nó không hiểu tại sao ba lại viết thế. Không thấy đoạn nào ba hỏi thăm Thảo, giống như những bức thư của ba gửi về trước đó nó được má đọc cho nghe.
Có lẽ tiếng ho của Thảo làm má tỉnh giấc. Má thẫn thờ cầm lấy bức thư trên tay Thảo và nói: “Một lúc nào đó má sẽ giải thích cho con.”
Mấy tháng sau, vào một tối Chủ nhật, chú Hải đến chơi. Lâu lắm mới gặp chú nên Thảo rất vui. Nhưng lần này chú có vẻ buồn buồn. Không hiểu tối đó má bận gì mà lại về muộn. Chú Hải đợi đến gần mười giờ tối thì không chờ nữa. Chú nói ngày mai sẽ cùng đơn vị vào chiến trường và dặn Thảo nói lại chú gửi lời chào má.
Chú Hải vừa rời nhà thì má đẩy cửa bước vào. Thảo định hỏi má sao hôm nay về muộn, nhưng nhìn đôi mắt đỏ hoe của má, nó linh cảm thấy một điều gì khác lạ. Nghe Thảo kể chuyện chú Hải tới chơi, má chỉ gật đầu, nói “má biết!”, rồi ôm nó vào lòng, nước mắt giàn giụa.
Có lẽ nghĩ con gái mình đã lớn, và nó đã đọc thư của chú Hải nên biết chuyện của hai người, hoặc cũng có thể vì lúc đó cảm thấy cô đơn và có nhu cầu chia sẻ, má đã kể cho Thảo nghe chuyện giữa má và chú. Ngày ở quê, hai người được coi là một đôi thanh mai trúc mã. Chú đi kháng chiến và bặt tin. Có tin đồn chú đã hy sinh trong một trận càn. Được một người quen mai mối, má lấy chồng. Ngày hai người gặp lại, cũng là ngày cưới của má. Đã nhiều lần má khuyên chú Hải lấy vợ, chú chỉ lắc đầu. Má nói nếu được gặp lại chú trước ngày cưới, có thể má đã không lấy ba. Dù má và chú không làm điều gì quá giới hạn, nhưng vì Hội Phụ nữ và các cô chú trong khu tập thể có ý kiến về việc này, nên má không gặp chú nữa. Thảo hỏi: “Má biết chú Hải đến, nên cố ý đứng ở ngoài phải không?” “Ừ, má về từ tối.” Thảo nhăn nhó: “Má ác quá à! Mai chú ấy đi chiến dịch, chỉ đến để chào má một câu mà má cũng không chịu vào gặp. Biết đâu chú ấy sẽ không bao giờ trở về nữa.” Má bịt miệng Thảo: “Con không được nói vậy. Nếu mình nghĩ tới điều xấu, thì điều xấu sẽ xảy ra.” Rồi má thở dài: “Má làm như thế sẽ tốt hơn cho cả hai con ạ.”
Thảo kết luận như một bà cụ:
– Em biết má vẫn rất thương chú Hải. Nhưng má là vợ của ba. Má phải chung thủy với ba… Dù anh Tự Thắng nói yêu và chung thủy là hai việc khác nhau, nhưng sau này lấy ai, nhất định em sẽ chung thủy với người đó.
Sơn nói:
– Ở thành phố thế nào không biết, chứ ở nông thôn, hủ hóa là tội nặng lắm.
– Hủ hóa là cái gì vậy anh?
– Hủ hóa là đã có vợ, có chồng nhưng lại ngủ với người khác. Người nào lộ là nhọc lắm, bị cả làng hành hạ, bêu riếu, không dám ngẩng mặt lên nhìn ai. Nghe nói có nơi người ta còn đem những người hủ hóa gọt gáy bôi vôi, thả trôi sông nữa.
Tự Thắng nhớ một lần ba má cãi nhau về chuyện cô Thu và chú Hải. Má nói: “Anh nên nhớ em ở trong Hội Phụ nữ. Chúng em có trách nhiệm với những người đang chiến đấu ngoài mặt trận. Nếu biết vợ ở hậu phương hủ hóa, thử hỏi họ có yên tâm chiến đấu được không?” Nó buột miệng:
– Người ta chống hủ hóa để cho bộ đội yên tâm chiến đấu.
Thảo ngồi im một lúc rồi nói bằng một giọng mát mẻ:
– Sau này sớm muộn anh Tự Thắng cũng bị gọt gáy bôi vôi và thả trôi sông, vì anh ấy là người không chung thủy. Anh ấy nói lấy vợ và chung thủy là hai việc khác nhau.
Tự Thắng không ngờ Thảo lại liên hệ chuyện nọ xọ chuyện kia thế. Nhưng đúng là nó có nói câu đó thật nên không biết đối đáp thế nào. May mà Sơn bênh:
– Chỉ có con gái mới bị gọt gáy bôi vôi thôi.
– Vớ vẩn! Con trai là người chủ động, sao lại đổ tội cho con gái như thế? Em hỏi anh Sơn nhé: nếu anh thích cái Thạch Bột thì anh sẽ tấn công nó, hay anh ngồi đó chờ nó tấn công anh? Em có giới thiệu hai người với nhau thì anh cũng phải tìm cách tán Thạch Bột, đời nào nó mò đến tán anh. Nếu anh không chung thủy thì đem anh gọt gáy bôi vôi là đúng chứ.
Nghe Thảo nói thế, Sơn im tịt. Một hồi lâu chẳng ai nói câu gì. Nhanh chóng chuyển từ lo lắng sang hưng phấn và ngược lại là trạng thái tâm lý của tất cả những đứa trẻ.
Sự yên lặng và bóng tối mịt mùng phủ lên ba đứa.
Chợt Sơn lên tiếng:
– Còn một cách này…
Cả Tự Thắng và Thảo đồng thanh:
– Cách gì?
– Nước trong hang từ lúc bọn mình tới đây không dâng, trong khi nước bên trên vẫn đổ xuống. Có thể nó chảy ngầm phía dưới tảng đá. Mình thử lặn xuống bên dưới, xem có ngoi lên được phía bên kia không?
Tự Thắng hỏi:
– Nếu đó là một sông ngầm, hoặc đoạn ngầm dài tới mức mình không đủ hơi lặn qua thì sao?
– Đây là… hy vọng cuối cùng của mình. Cứ thử đi.
Thảo thắc mắc:
– Nếu mình lặn qua được bên kia tảng đá thì làm thế nào để đưa chiếc bè qua?
– Tách chiếc bè làm đôi, dìm xuống dưới tảng đá rồi buộc dây kéo qua. Nếu tách đôi không đưa qua được thì tách bốn.
Hy vọng lại bừng dậy. Ba đứa cho bè quay trở lại cuối hang. Thảo hăng hái:
– Để em bơi vào thăm dò.
Tự Thắng gạt đi:
– Không phải việc của em.
– Em bơi giỏi mà. Em có thể bơi một mạch qua sông rồi quay lại luôn nhé.
Tự Thắng im lặng vì biết mình bơi không giỏi. Lặn còn tệ hơn. Khi lặn, mông nó luôn cao hơn mặt nước. Sơn hỏi Thảo:
– Em lặn được lâu không?
– Em chưa thử xem lặn hết cỡ thì được bao lâu, nhưng em có thể nhịn thở một phút dưới nước. Cứ cho em chui vào kiểm tra. Đằng nào em chả phải lặn qua chỗ này.
Nói rồi nó tụt xuống nước:
– Em lặn luôn nhé?
Sơn dặn:
– Sau mười lần quạt nước, nếu ngóc lên vẫn thấy đá, em phải quay lại ngay. Cố thêm nữa, em sẽ không đủ hơi để quay về.
– Em sẽ làm thế.
– Em mang theo đèn pin, sang bên đó kiểm tra xem phía trước thế nào.
Tự Thắng hỏi Sơn:
– Hay là mình buộc một sợi dây vào lưng Thảo. Nếu lâu vẫn chưa thấy Thảo về thì mình kéo.
– Chưa biết bên trong có gì, nhỡ dây vướng vào đá sẽ không bơi được.
Thảo buông người xuống nước. Chân nó không chạm đáy. Đúng như Sơn dự đoán, bên dưới tảng đá là một cái hang ngầm. Nó chồi lên, bảo Tự Thắng:
– Anh Tự Thắng, ghé tai xuống đây cho em nói cái này.
Tự Thắng áp má xuống bè, chìa tai ra nghe. Nhưng nó chỉ nhận được một cú cắn đau điếng. Cảm giác đau nhói dội lên tận đỉnh đầu. Suýt nữa thì nó đã hét váng lên. Thảo cười khúc khích:
– Anh không chúc em thành công à?
Rồi không chờ Tự Thắng trả lời, nó ngụp đầu xuống dòng nước lạnh buốt.
Tự Thắng và Sơn đã trải qua những giây dài nhất trong chuyến đi.
Theo như ba đứa bàn bạc, sau ba mươi giây đầu tiên không ngoi lên được phía sau tảng đá, Thảo phải quay về. Vì vậy, khi Thảo lặn xuống, Tự Thắng bắt đầu đếm. Mỗi tích tắc là một giây. Tích-tắc 1, tích-tắc 2, tích-tắc 3… tích-tắc 30… tích-tắc 59… tích-tắc 60. Hết giờ. Ngực Tự Thắng thắt lại khi không thấy Thảo quay lại, nhưng nó vẫn tiếp tục đếm. Tích-tắc 61, tích-tắc 62… tích-tắc 99… tích-tắc 120. Nó hỏi Sơn, giọng lạc đi:
– Có khi nào Thảo bị kẹt trong hang, hoặc bị cuốn vào một dòng sông ngầm không?
– Có thể nó đã qua được bên kia và đang kiểm tra bên đó. Cứ chờ đã.
Không có đồng hồ nhưng hai đứa đều cảm nhận rất nhiều thời gian đã trôi qua. Tới khi Tự Thắng không chịu được nữa, nó cởi áo và nói: “Tao sẽ đi tìm Thảo!” thì nghe tiếng quẫy nước.
– Thảo phải không?
– Không phải Thảo. Ta là ma đây!
Tiếp theo là tiếng cười khúc khích. Thảo trèo lên bè. Nó líu ríu kể:
– Anh Sơn giỏi quá. Tự nhiên cái hang dở hơi này lại có một phiến đá đâm xuống chặn dòng chảy. May mà khối đá không lớn. Em chỉ quạt nước năm cái là qua.
– Sao em ở bên đấy lâu thế?
– Tại em phải bơi lên phía trước một đoạn xem có lối ra không, nhưng hang vẫn còn dài lắm. Em lỡ đánh rớt cái đèn pin xuống nước, mò mãi không thấy. Sợ ở lâu các anh lo nên em không tìm nữa. Khi anh em mình sang bên đó, em lại lặn xuống mò tiếp.
Vì mất đèn nên việc chuẩn bị để đưa bè, súng, quấn áo và những thứ khác sang cũng làm ba đứa lúng túng. Chúng hợp lực dìm một nửa cái bè xuống nước, đẩy vào phía dưới tảng đá. Theo Tự Thẳng, nó và Thảo sẽ qua trước, kéo bè sang rồi quay lại đón Sơn. Để Sơn sang trước khi chưa có bè, sẽ phải ngâm lâu trong nước lạnh.
Thảo cầm một đầu sợi dây, dặn Tự Thắng:
– Anh nhịn thở, quạt nước năm cái là qua. Em chờ anh bên kia hang.
Tự Thắng quạt nước đúng năm lần như Thảo nói rồi ngóc lên, không ngờ đầu va vào đá đau điếng. Nó lại chúc xuống, quạt thêm mấy cái nữa. Ngóc lên, phía trên vẫn là đá. Tự Thắng bắt đầu hoảng, quên mình đang ở dưới nước, nó gọi Thảo. Lập tức nước ộc vào mũi và miệng, xộc ngược lên óc. Đúng lúc tưởng chết thì nó quờ được tay Thảo nên được Thảo cứu sống.
Việc kéo nửa chiếc bè sang rất khó. Có một đoạn ngắn mà hai đứa kéo mãi mới xong. Thảo cầm một đầu sợi dây để quay sang đón Sơn. Tự Thắng biết thân biết phận, không xung phong nữa.
Nhưng Thảo và Sơn không mang được nửa chiếc bè còn lại qua hang, vì không thể dìm nó xuống dưới tảng đá được. Thảo bóc lớp liếp nứa trải sàn bè, cuộn lại cùng khẩu súng, cái mũ sắt, chỗ lá thuốc và số củi khô, buộc thành một bó. Để cái bó đó nổi, Thảo dỡ bè lấy thêm mấy đoạn nứa buộc vào rồi giật dây cho Tự Thắng kéo sang. Nó dùng mảnh nilon bọc những thứ còn lại, đeo vào lưng.
Sơn cũng biết việc lặn qua tảng đá dưới nước lạnh trong tình trạng sốt cao là nguy hiểm. Nhưng nó không có sự lựa chọn. Điều Sơn không ngờ là khi bị đẩy đến bước đường cùng, tự nhiên con người phát sinh ra một nguồn năng lượng rất mạnh mẽ. Sơn lặn qua hang còn nhanh hơn cả Thảo. Thảo bị gói nilon lùng bùng ở lưng cản nên sang chậm hơn. Sau khi cùng Tự Thắng đỡ Sơn lên bè, giúp nó thay áo, Thảo lặn xuống tìm chiếc đèn pin, nhưng không thấy. Có lẽ nó đã bị nước cuốn mất.
Vì nửa chiếc bè chỉ chở được hai người, nên Tự Thắng bắt Thảo với Sơn ngồi trên, còn mình vừa bơi vừa đẩy bè. Những chỗ nước nông thì nó vừa lội vừa đẩy. Được một lúc, Thảo nói:
– Anh Tự Thắng để em đổi cho. Nước lạnh thế này, không ngâm lâu dưới đó được đâu.
– Anh vẫn chịu được mà.
Sơn lên tiếng, giọng nó nghe khào khào:
– Thảo nói đúng. Chưa biết khi nào ra khỏi hang, một người không thể liên tục ngâm mình trong nước lạnh. Tự Thắng đổi cho Thảo đi.
Tự Thắng cũng biết có cố cũng chỉ chịu được một đoạn nữa. Nó tìm một gờ đá buộc bè lại, trèo lên và nói:
– Tao ngồi một lát cho đỡ lạnh rồi sẽ đi tiếp. Nhưng tối quá, chẳng biết đi đường nào.
– Đúng vậy. Chúng mình phải bóc chỗ nứa trải sàn bè, cùng tất cả chỗ củi còn lại để làm đuốc soi đường.
– Nhưng khi tách đôi bè, tao làm rơi mất hai cục đá lửa rồi.
– Tao còn mấy que diêm trong túi ngực…
Sơn ngừng lại, ho rũ rượi. Nó gục xuống bè, thều thào “tao lạnh quá” rồi thiếp đi.
Tự Thẳng cầm hai tay Sơn, thấy nóng ran. Nó cuống lên, bảo Thảo nấu nước nóng cho Sơn uống. Dù nhận thấy việc uống lá cây không có nhiều tác dụng, nhưng lúc này ngoài việc đó, hai đứa cũng chẳng biết làm gì.
Khi Sơn được hai đứa đánh thức dậy uống thuốc, nó hốt hoảng:
– Chết rồi, sao bọn mày đốt hết đuốc thế?
– Để nấu lá thuốc cho mày.
– Tao có thể không uống thuốc, nhưng bọn mình không thể thiếu đuốc.
Khi đun nước, Tự Thắng cũng biết nếu đốt hết chỗ nứa và củi, sẽ không có lửa để tìm đường. Nhưng nó không hình dung hết khó khăn trong việc phải lần mò giữa những dòng chảy nhằng nhịt trong bóng tối đen đặc. Các ngách hang thông với nhau khiến ba đứa luẩn quẩn trong một mê cung không lối thoát. Thậm chí, sau một hồi vòng vèo, chiếc bè lại quay về đúng chỗ tảng đá vừa lặn qua. Tự Thắng và Thảo dò dẫm đẩy bè trong bóng tối một cách tuyệt vọng. Làn nước lạnh buốt khiến chúng cảm giác như máu bị đông lại. Cuối cùng hai đứa đành tìm một tảng đá buộc bè lại và trèo lên ngồi.
Sơn thều thào:
– Phải có ánh sáng mới đi được. Còn que diêm nào không?
– Còn hai, ba que thì phải.
– Hang có sâu không?
– Đến ngực tao.
– Dỡ cái bè này ra. Mày và Thảo chọn những cây khô làm đuốc, lội nước tìm đường. Để tao nằm lại đây.
Cả Tự Thắng và Thảo đồng thanh:
– Không được!
– Nếu không làm như vầy, tất cả sẽ cùng chết.
– Thà cùng chết chứ bọn tao không bỏ mày.
– Lúc này tao thấy rất khỏe. Hai đứa đi đi, đừng lo cho tao. Nếu tìm được lối ra, chúng mày quay lại đón tao…
Chưa nói dứt, Sơn lại nổi một cơn ho dữ dội. Nó thở hổn hển rồi ngất đi. Vết thương trước ngực nó bốc mùi rất khó chịu.
Tự Thắng và Thảo ngồi im lặng. Không còn có khái niệm gì về thời gian và không gian. Mệt, đói và tuyệt vọng làm cả hai đứa kiệt sức và chúng thiếp đi lúc nào không hay.
Khi tỉnh dậy, Tự Thắng thấy Thảo đang nắm tay mình. Mặc dù trong hang rất lạnh nhưng bàn tay Thảo vẫn nóng ấm. Hai đứa nắm tay nhau rất lâu. Cuối cùng Tự Thắng nói:
– Lúc ở Thung Lúa, anh đã nghĩ sau này sẽ rủ em quay lại nơi này. Bọn mình sẽ đi đúng con đường đã qua. Sẽ lấy tổ ong, câu cá, bắn chim và đến thung Hoa Gạo hái hoa phù dung…
– Má anh sẽ chẳng cho anh đi với em đâu. Má sẽ bảo em mắt sáng long lanh, hai má ửng hồng, cấm anh đến chơi với em. Giống như má cấm chú Hải đến nhà em.
Tự Thắng ngớ người. Nó không ngờ Thảo biết chuyện đó. Sơn cũng đã tỉnh dậy. Nghe hai đứa rì rầm nói chuyện hồn nhiên, không quan tâm tới cái chết sắp đến, nó vừa lo, vừa thương. Sơn cố tìm một lý do thật thuyết phục để bảo hai đứa đi:
– Nếu ba đứa chúng mình cùng chết trong hang này thì ai cứu Linh và Việt Bắc. Mình đã hứa trong vòng năm ngày sẽ quay lại đón chúng nó.
– Nhưng bọn em không bỏ anh lại đâu.
– Nếu hai đứa không chịu đi, cả ba sẽ chết. Đi đi, nếu tìm thấy đường ra thì quay lại cứu anh sau.
Tự Thắng biết Sơn nói đúng. Nhưng nó không thể làm như thế được. Chỉ còn cách cố hết sức thôi. Nó hỏi Thảo:
– Em có đi tiếp tục được không. Nếu được, mình lại thay nhau xuống nước đẩy bè.
– Đi được. Nhưng em đói quá.
Sơn hỏi:
– Khi mang đồ từ Hồ Mây xuống bè, anh nhớ Linh có đưa cho Thảo một cái ống giang. Em để đâu?
– Anh nhắc em mới nhớ. Lúc đó anh Linh buộc nó xuống bè, nói khi nào cần thì dùng.
Thảo sờ soạng một hồi rồi nói:
– Không có anh ạ. Có lẽ em buộc ở nửa bè kia.
– Đó là cái ống mật ong. Nếu còn thì mỗi người uống một chút cũng đỡ.
Sơn đưa một sợi dây câu cho Tự Thắng:
– Câu thử xem có được con gì không? Có mồi rồi đấy.
Tự Thắng cuối cùng cũng gặp may. Nó giật được một con cá. Sơn nói:
– Hai đứa chịu khó ăn sống vậy. Phải ăn thì mới có sức đi tiếp. Nhớ để lại một ít thịt cá làm mồi.
– Vậy mồi mày mắc vào lưỡi câu lúc trước là gì đấy?
Sơn im lặng. Một lát sau nó thì thào:
– Tự nhiên tao vồ được một con cào cào.
Lần đầu tiên Sơn nói dối. Vì không nói dối bao giờ nên nó quên mất trong hang tối thế này làm gì có cào cào.
Đó là thịt nó rứt ra từ vết thương của mình.