25. THÚ DỮ
Hết năm ngày vẫn không thấy bọn Tự Thắng về, Linh và Việt Bắc bắt đầu sốt ruột. Thịt sơn dương vẫn còn, nhưng ăn mãi một món cũng chán. Buổi chiều, Linh ra ngoài xem có kiếm được cái gì khác để ăn không. Nó xách nỏ và khoác bó tên lên vai, cầm thêm hai cái bẫy. Khoảng hai tiếng sau nó quay lại, mặt xám ngoét, một bên vạt áo trước bị xé rách. Ngón trỏ và cổ tay bên trái quấn vải. Linh giải thích:
– Tao hái mấy trái cây, bị rắn lục đuôi đỏ cắn vào ngón tay.
– Nguy hiểm không?
– Rắn này nhỏ nhưng độc lắm. Sơn nói độc chỉ sau hổ mang. May mà lúc nó đớp, theo phản xạ tao rụt tay lại nên vết cắn không sâu lắm. Tao xé áo garô lại.
Linh chìa tay cho Việt Bắc xem và nói:
– Sơn dặn phải garô trên một khớp để phòng trường hợp nọc độc chạy qua khớp ngón thì mình chỉ phải tháo khớp cổ tay chứ không phải tháo khớp tiếp theo.
– Mày nói gì mà ghê thế?
– Tao cẩn thận thôi.
– Để tao lấy nước muối rửa vết cắn cho mày, rồi đi lấy lá. Sơn nói lá đó chữa rắn cắn hiệu nghiệm lắm.
– Chân mày chưa lành, đi thế nào được. Để tao đi.
– Mày phải nằm yên. Vận động mạnh, nọc độc sẽ chạy vào tim. Tao chống nạng đi được.
Linh biết Việt Bắc nói đúng. Nó tháo con dao ở thắt lưng, đưa cho Việt Bắc và dặn:
– Ngoài cửa hang tao có đặt hai cái bẫy. Chú ý nhé.
Lần đầu đi một mình trong rừng, Việt Bắc cũng cảm thấy ghê ghê, nhưng nghĩ đến phải lấy lá về cứu Linh, nó quên hết sợ. Đường xa lại dốc nên việc di chuyển của Việt Bắc cực kỳ khó khăn. Nó vừa chống nạng, vừa nhảy lò cò, vừa bò, gặp chỗ dốc thì ngồi trượt. Hai bàn tay nó sây sát, đít quần rách mấy chỗ.
Nhưng điều Việt Bắc không lường được là có hai con trăn gấm to bằng bắp đùi đang quấn lấy nhau ở cái cây nó cần hái lá. Chắc đang mùa sinh sản nên trăn hay cặp đôi. Không hiểu sao chỗ này nhiều trăn thế. Có lẽ hang của chúng ở quanh đây. Trăn, rắn là những con Việt Bắc sợ nhất trên đời, không chỉ vì chúng nguy hiểm, mà còn vì cái lưỡi thè lè với cặp mắt không bao giờ chớp. Nó toan rút con dao ở thắt lưng, rồi chợt nhớ da loại trăn này dao chém không đứt. Muốn giết trăn phải dùng đá đập nát đầu nó như Linh đã làm. Việt Bắc nhìn quanh. Gần đó không có cục đá rời nào. Nhưng giả dụ có thì với bàn chân bị gãy, nó đâu cúi xuống nhấc lên được. Dù nhấc được, nó cũng chẳng thể ôm cục đá trèo lên cây để đập vào đầu con trăn. Xưa nay, khi gặp thú dữ, Việt Bắc chỉ cần lùi lại đằng sau mọi người là xong. Đây là lần đầu tiên nó đơn độc đối mặt với những con thú săn mồi nguy hiểm. Việt Bắc nhớ Sơn nói trăn, rắn rất ít khi chủ động tấn công người nếu không bị khiêu khích. Nó quyết định giữ một khoảng cách để không bị hai con trăn hiểu nhầm. Ta chắc chắn không đụng đến mi rồi, mong mi cũng đừng động đến ta. Nhưng ở khoảng cách như vậy lại không lấy được lá về chữa cho Linh. Trong lòng Việt Bắc như lửa đốt. Càng về muộn, tính mạng của Linh càng nguy hiểm. Vì vậy, Việt Bắc quyết định liều. Tay dao tay nạng, nó tiến đến gần cái cây.
Đúng lúc đó, một sự kiện bất ngờ xảy ra. Bắt đầu là tiếng đạn cao xạ giòn giã, rồi tiếng máy bay phản lực gầm rú. Một số quả bom rơi xuống khu rừng nguyên sinh. Ánh chớp sáng lòe, tiếng nổ nhức óc. Những đám cháy bốc lên, loang ra dữ dội. Không có khe đá nào để trú. Việt Bắc chỉ biết ôm đầu, nép vào bên gốc cây.
Khi tiếng súng ngừng, hai con trăn đã biến mất. Có lẽ tiếng nổ làm chúng sợ. Việt Bắc vội vàng hái một ôm lá rồi vừa đi, vừa nhảy, vừa trườn về động. Nó vò nát lá cây, bọc trong một mảnh vải bẩn thỉu, cho vào hốc đá giã, vắt nước bắt Linh uống. Khi nghĩ thuốc đã ngấm, nó cởi mảnh giẻ quấn ở đầu ngón tay của Linh, lấy nước muối rửa lần nữa rồi đắp lá vào. Ngón tay trỏ của Linh nhìn trắng trợt như tay người chết ngâm nước. Việt Bắc nghĩ trong máu Linh đã có thuốc, nếu nọc độc của rắn theo máu xâm nhập vào tim thì thuốc sẽ chặn lại, nên nó tháo nốt chỗ vải Linh ga rô cổ tay. Không ngờ Việt Bắc cũng có năng khiếu về y học. Chỉ nghe Sơn nói lỗ mỗ một lần mà nó nhớ không sót chi tiết nào, thậm chí còn vận dụng sáng tạo thêm.
Nhờ Việt Bắc ra sức cứu chữa, Linh bắt đầu tỉnh, dù vẫn còn chút chóng mặt, nhức đầu. Nghĩ tới cảnh mấy ngày vừa qua, Linh tận tình chăm sóc mình, Việt Bắc bảo:
– Mày cần ị thì cứ ị tại chỗ, tao dọn cho.
Linh lắc đầu. Cả ngày đã có gì trong bụng đâu mà ị. Việt Bắc lăng xăng đốt lửa, nướng lại chỗ thịt sơn dương, những việc mấy hôm nay Linh vẫn làm. Công đoạn tiếp theo là cho Linh ăn. Đến lúc đó Việt Bắc mới nhớ ra điều phải nói ngay với Linh từ lúc về mà mải cứu chữa cho Linh nó quên tịt mất:
– Có một con gì đó khá to mắc vào cái bẫy đặt ngoài cửa hang. Chắc nó vùng vẫy nên cả hai văng vào bụi cây và mắc trong đó. Vì vội mang thuốc về chữa cho mày nên tao chưa vào bắt.
Linh bắt đầu có vẻ tỉnh táo.
– Cứ để đó đi, sáng mai tao bắt cho.
– Mày thấy tao chữa rắn cắn có giỏi không?
– Quá giỏi. Không có mày chắc giờ này tao đã tiêu đời.
Được khen, Việt Bắc nở từng khúc ruột. Nó cho thêm củi vào trong bếp và lấy một cái que nhọn, xiên miếng thịt nướng đưa cho Linh.
Đúng lúc đó, khuôn mặt Việt Bắc tái dại như vừa thấy ma. Phía cửa động, một con hổ xuất hiện.
Ngạc nhiên vì Việt Bắc đột nhiên run lẩy bẩy, Linh nhìn quanh xem có gì vừa xảy ra và thấy con hổ. Nó nói nhỏ: “Đứng yên, đừng cử động” rồi rút ba thanh củi đang cháy, đi đến chắn phía trước Việt Bắc và dặn:
– Khi tao lùi lại thì mày di chuyển thật chậm và nhẹ nhàng sau lưng tao nhé.
Mắt vẫn nhìn chằm chằm con hổ, Linh giơ ba thanh củi cháy ra phía trước, chậm rãi lùi lại từng bước một. Con dao quắm hơi ngắn nếu phải đánh nhau với con hổ. Nó cúi xuống nhặt cây gậy nhọn đầu hôm trước dùng đánh hổ mang chúa. Khi hai đứa đã ra sau đống lửa, Linh ném ba thanh củi vào bếp. Con hổ vẫn đứng im nhìn hai đứa. Linh cho thêm cành khô, cời lửa sáng rực. Một lúc sau, con hổ bỏ đi. Việt Bắc thở phào:
– May quá.
Linh gật đầu:
– Nếu bây giờ mình có khẩu súng thì chẳng sợ gì nó.
– Chắc nó đã ăn no nên không tấn công bọn mình.
– Tao nghe nói thú dữ không tấn công người đang ở bên đống lửa. Chẳng biết đúng không.
– Vậy lúc nào mình cũng đốt lửa.
– Ban ngày, lửa sẽ không có tác dụng.
Việt Bắc ngồi im một lúc rồi nói:
– Tính tao rất hèn, thế nhưng không hiểu sao vừa rồi nhìn thấy hổ tao không sợ như hôm gặp hai con hổ mang chúa. Có mày, tao luôn cảm thấy rất yên tâm.
– Lúc đã đánh nhau là tao không sợ. Tao chỉ sợ khi sau này nghĩ lại những lần hút chết.
Việt Bắc gật đầu liền mấy cái:
– Mày nói đúng. Hôm con trăn gấm cắn Tự Thắng, tao quên cả sợ xông tới. Bây giờ nghĩ lại lúc cầm cành cây chọc vào mắt và túm cổ nó để gỡ Tự Thắng, vẫn còn rùng mình. Tao sợ nhất là trăn và rắn. Hổ tao không sợ bằng sợ trăn, rắn.
Nó im lặng một lúc rồi nói thêm:
– Lúc nãy thấy con hổ, tao cũng chỉ sợ một tí rồi hết ngay. Nếu nó lao vào mày, tao sẽ chém nó.
– Chân mày gãy, làm sao di chuyển được mà đòi đánh nhau.
– Một tay tao chống nạng, một tay tao vẫn dùng dao chém được. Nếu nó vật mày xuống thì tao sẽ chém vào nó từ phía sau. Tao có thể đánh cả trên lẫn dưới thắt lưng những ai tấn công mày. Nếu mai con hổ lại mò vào, tao sẽ… cùng với mày… đánh nó.
Linh vẫn nghĩ Việt Bắc là đứa nhút nhát, nhưng nghe nó nói thế cũng cảm động. Nếu không có việc gì đó xảy ra, nhiều khi những cái tốt của bạn bè không được bộc lộ.
– Tao nghĩ tránh được nó là tốt nhất.
– Làm sao tránh được?
– Ra rừng si giữa hồ. Hổ không săn mồi trên mặt nước.
– Thằng Sơn nói hổ bơi còn giỏi hơn cả người. Đêm mình đang ngủ trên bè, nó ra bắt thì sao?
– Mình sẽ làm một cái chòi trên rừng si. Hồi ở R, tao thấy các chú cũng làm chòi trên cây để canh gác.
Cả đêm hôm đấy Linh không ngủ. Nó nhớ lại buổi tối con cọp vào bắt thằng Chiến ở R nên không lúc nào dám để lửa tắt. Có thể thuốc chữa rắn cắn của Việt Bắc phát huy tác dụng, hoặc việc sợ bị hổ tha đã khiến Linh tỉnh táo hoàn toàn. Việt Bắc cố thức cùng Linh nhưng rồi nó lăn ra ngủ lúc nào không biết.
Sớm hôm sau, Linh ra ngoài cửa động. Bụi cây trước mặt bị quần nát. Nó tìm thấy cái bẫy cong queo trong bụi. Một cái chân lông lá, không biết của con gì, mắc kẹt trong đó. Phần còn lại chắc đã bị hổ ăn mất. Cái bẫy còn lại vẫn trống trơn. Linh gỡ cái chân kẹt trong bẫy mang về. Ăn mãi thịt sơn dương cũng chán. Đêm qua nghe Việt Bắc kể chuyện bom rơi xuống thung lũng làm nhiều chỗ trong rừng bị cháy. Linh đoán bọn thú dữ dưới đó hoảng sợ chạy lung tung và có những con lạc tới động. Nó cùng Việt Bắc thu xếp những thứ cần thiết mang xuống bè để ra rừng si. Trước khi đi, nó lấy một hòn đá nhọn viết lên vách động mấy chữ nguệch ngoạc:
“Có hổ. Bọn tao ra rừng si.”
Vì không thể để Việt Bắc một mình, Linh đành mang tất cả những thứ cần chuyển đi trong một chuyến. Xuống được bè, người nó ướt sũng mồ hôi. Linh chặt một số cây và cành ven hồ thành những đoạn dài hai mét. Chiếc bè nhỏ nên cũng không chở được nhiều. Linh dự định làm xong sàn, sẽ quay lại chặt thêm cây để làm một cái chòi hoàn chỉnh.
Hai đứa bơi ra được khoảng năm mươi mét thì con hổ xuất hiện trên bờ hồ. Nó nhìn hai đứa và há miệng ngáp mấy cái. Không biết đó là dấu hiệu của ngái ngủ hay muốn ăn. Rồi nó nhúng từng chân xuống nước một cách thận trọng. Có vẻ đây là lần đầu nó thấy một cái hồ lớn. Sau một lúc ngẫm nghĩ, nó trườn xuống nước và bắt đầu bơi. Việt Bắc ngừng chèo, cầm con dao và nói:
– Nó bơi về hướng bọn mình kìa. Đợi nó đến gần mình sẽ đánh nhau với nó. Nó phải dùng bốn chân để bơi nên không thể cào mình.
– Nếu nó làm lật bè thì hai thằng không biết bơi như tao và mày sẽ biến thành bữa sáng của nó. Tiếp tục chèo đi, đừng để nó đuổi kịp.
– Nó theo mình ra tận rừng si thì sao?
– Mình sẽ trèo lên cây. Mày chém khi nó đang leo lên còn dễ hơn chém lúc nó đang bơi.
– Ừ. Mày sẽ dùng nỏ bắn nó.
– Tao cũng không biết cái nỏ này có xuyên thủng da nó được không?
– Thì bắn vào mắt nó.
Hai đứa bàn luận nhưng tay vẫn không ngừng chèo. Không phải bỗng dưng người ta phong cho hổ là chúa sơn lâm. Sự xuất hiện của nó làm cho tất cả những cư dân của rừng núi đều phải bỏ chạy chứ đâu chỉ Linh và Việt Bắc. Trận đánh được coi là thắng lợi là trận đánh không xảy ra, nếu đối thủ là một con hổ.
Con hổ chỉ bơi ra hồ một đoạn rồi quay vào. Có vẻ nó xuống nước vì tò mò chứ không định đuổi theo chiếc bè. Tuy vậy, sự xuất hiện của nó làm Linh và Việt Bắc không dám quay lại bờ. Hai đứa đành chặt thêm những cành si để làm chòi. Chập tối, Linh câu được hai con cá nhỏ. Cũng đủ cho một bữa ăn đổi món. Hai đứa nằm trên chòi ngắm trăng thanh, gió mát. Sau khi trải qua những nguy hiểm dồn dập, chúng cảm thấy vô cùng khoan khoái.
Nhưng tới nửa đêm, bầu trời trong xanh thăm thẳm bỗng xuất hiện những gợn mây đen. Bắt đầu chỉ là một đám mây nhỏ, vậy mà một lúc sau, mây đen đã phủ bóng lên cả bầu trời. Mưa như trút và gió thổi mạnh. Chiếc chòi mới làm chưa qua thử thách, gặp phải một trận cuồng phong, bị dột tứ phía và tốc hết mái. Tới sáng thì chỉ còn những cây làm sàn là nguyên vẹn. Trời vẫn mưa tầm tã. Hai đứa ướt như chuột lụt. Linh nói:
– Phải tìm một cái hang nào đó để trú thôi.
– Nếu trở lại bờ sợ gặp hổ.
– Mình sẽ đi về phía bờ bên kia hồ. Có lẽ bọn mình đến Vách Đá Ma. Ở đó có một khe núi có thể trú được.
– Khe Ma á? Không được đâu. Hôm trước Tự Thắng đã suýt bị ma trong đó bắt đi rồi.
– Làm gì có ma quỷ mà sự. Chỉ là mấy bông hoa độc thôi. Có phải lúc nào hoa cũng nở đâu. Dù nở thì mưa gió thế này hoa cũng nát hết. Còn sót bông nào mình ngắt đi là xong.
Ma là thứ Việt Bắc chưa thấy bao giờ nên tuy nói vậy, nó cũng không sợ lắm. Trước khi đi, Linh lấy dao đẽo vỏ cây si và khắc vào đó mấy chữ “Vách Đá Ma” để phòng khi bọn Tự Thắng tìm.
Không khí trong Khe Ma mát lạnh và trong vắt. Dù toàn bộ hoa ma đã tàn, Linh vẫn chặt tận gốc các cây hoa trong khe. Nếu mùi hương của nó có thể làm Tự Thắng mê man thì loài hoa này cực độc. Việt Bắc tìm một chỗ khô ráo để nghỉ. Khi ngớt mưa, Linh sục sạo một vòng xung quanh. Buổi chiều, trong lúc Việt Bắc câu cá, Linh mang hai chiếc bẫy đi đặt và vác nỏ tìm chim. Có một nàng sơn dương bụng chửa tới chỗ tảng đá nhô ra trên vách núi. Chả hiểu nó gọi ai mà kêu o oe suốt. Ban đầu Linh nảy ý định tối sẽ trèo lên vách đá đặt bẫy, nhưng rồi nó lưỡng lự. Nếu bắt được, có khi lại biến thành mồi nhử thú dữ đến.
Nhưng Linh nhận ra không thể ở nơi này mãi. Đã quá ngày hẹn bọn Tự Thắng vẫn không quay lại. Có thể ba đứa đã bị mắc kẹt ở đâu đó. Phải tìm cách thoát ra bên ngoài, gọi thêm người vào kiếm chúng nó. Linh bàn với Việt Bắc về chuyện vượt núi. Phải mở một cái quèn. Sơn đã nói phải có người đi mới thành quèn. Vì Việt Bắc đang gãy chân, nên Linh sẽ đi một mình. Linh hứa chỉ đi trong vòng ba ngày. Nếu không tìm thấy đường ra, nó sẽ quay lại.
Dù Việt Bắc đã can đảm lên rất nhiều, nhưng đó là vì có Linh bên cạnh. Khi biết phải ở lại một mình trong Khe Ma, nó lắc đầu quầy quậy. Theo ý Việt Bắc, hai đứa cứ cố thủ trong này, khi nào chân nó lành cả hai sẽ cùng vượt núi. Linh thấy Việt Bắc sợ nên cũng không thuyết phục.
Tuy vậy, chính Việt Bắc lại là người bảo Linh đi sau một đêm trằn trọc suy nghĩ.
– Có thể bọn Tự Thắng đang gặp nguy hiểm nên mới không thể về đón bọn mình theo hẹn. Mày nói đúng, cần phải thoát khỏi đây, nhờ người vào tìm chúng nó.
Rồi nó òa lên khóc:
– Ở lại một mình tao sợ lắm. Nhưng nếu vì sợ mà để bạn bè nguy hiểm thì tao là thằng hèn. Tao không phải là thằng hèn. Mày đi đi. Cố gắng quay lại đón tao càng sớm càng tốt nhé.
Linh cũng cảm động. Nó bảo Việt Bắc:
– Nếu chỉ có tao với mày thì chờ tới khi mày khỏi chân rồi cùng đi, nhưng tao cũng lo chúng nó đang gặp nguy hiểm. Mày đừng sợ. Tao sẽ quay lại đón mày trong thời gian ngắn nhất.
– Nhưng núi dựng đứng như thế, mày leo bằng cách nào?
– Sơn dương leo được thì mình cũng leo được. Tao sẽ buộc chạc ba vào đầu dây thừng, ném vào các vách đá và bám dây trèo lên.
Linh dành trọn một ngày để chuẩn bị thức ăn và củi cho Việt Bắc. Nó chỉ mang theo con dao, cuộn dây và một ít đồ ăn. Việt Bắc đứng nhìn theo Linh, mắt đỏ hoe.