← Quay lại trang sách

27. NHỮNG NĂM SAU

Sau khi trại sơ tán và các đơn vị quân đội rời đi, câu chuyện về hành trình đi trốn của những đứa trẻ ở một vùng quê bán sơn địa nghèo nàn dần rơi vào quên lãng. Vài năm sau, những tảng đá chênh vênh trước cửa hang Le Le sụp đổ. Nước mưa len lỏi qua các kẽ nứt do bom để lại, cộng thêm tác động của những rung lắc nhẹ trong lòng đất đã làm lối vào Hồ Mây một lần nữa bị lấp kín.

Trong đám tang của Sơn, Tự Thắng đưa cho Sính một tờ giấy vẽ các hang động mà Sơn đã dẫn nó và Thảo đi qua trong lòng dãy núi Long Ẩn. Tự Thắng mô tả cho Sính chi tiết cửa hang Địa Linh, nơi ba đứa thoát ra. Mấy năm sau Sính mới tìm đến cửa hang này. Nhưng nó không thể lần ngược lại con đường ba đứa đã đi. Trong hang có nhiều đoạn bị bùn bồi lấp. Những người già sống gần đó nói với Sính hang Địa Linh là một hang cụt. Dự án nạo vét hệ thống hang động nhiều năm sau do Sở Du lịch của tỉnh tiến hành, với sự tham gia của Sính, bắt đầu từ hang Le Le.

Một lần, Tự Thắng nghe tivi đưa tin khu núi Long Ẩn được UNESCO công nhận là Di sản Thế giới. Nó rủ Thảo, Linh và Việt Bắc trở về nơi sơ tán. Người dẫn bốn đứa đi thăm khu di sản là Sính, giờ là Tổng Giám đốc Khu Du lịch Hồ Mây. Sính được địa phương ghi nhận là người phát hiện ra hệ thống hang động trong lòng núi Long Ẩn và có nhiều đóng góp để vùng này trở thành khu di sản.

Sự thay đổi ở Hồ Mây khiến Tự Thắng và các bạn ngỡ ngàng. Khách rất đông, cảnh đẹp như tranh vẽ. Vùng đầm lầy, lau sậy um tùm đã được nạo vét thành những hồ nước lớn. Đò chèo qua các hang xuyên thủy khá dễ dàng. Những chỗ trần thấp được đục cao. Những khúc hẹp được mở rộng. Trong hang thắp điện sáng choang, không cần đến đèn rọi hay đuốc như ngày trước. Một số ngôi chùa lớn mới xây, nhưng được phủ những lớp bụi thời gian khá tinh tế, lấp ló dưới những tán cây cổ thụ hàng trăm năm tuổi mang từ khắp các nơi về, tạo nên một cảm giác cổ kính và trầm mặc. Bên dưới những cây cầu đá, hàng ngàn con cá Koi tranh nhau đớp những viên thức ăn công nghiệp do khách du lịch ném xuống. Mỏm đá chênh vênh ngày xưa, chỗ của chàng sơn dương đen tuyền ngạo nghễ, giờ là một con dê cụ màu trắng, râu dài, sừng cong veo đang đứng thở, sau khi hoàn thành bổn phận buổi sáng trước cửa chuồng. Nước Hồ Mây vẫn như thuở nào, trong veo và xanh màu ngọc bích. Tuy vậy, suốt lộ trình đường thủy, những nhà thám hiểm hang động năm xưa chỉ nhận ra hai cái hang mình đã qua. Đẹp thì đẹp thật, nhưng đó không phải là khu rừng cổ tích mà chúng vẫn lưu giữ trong hoài niệm.

Buổi chiều, Sính đưa Tự Thắng và các bạn đi thăm mộ Sơn. Sau khi Sơn mất, cụ Trung Hiếu ốm liệt giường. Đứa cháu trai của người con trai duy nhất ra đi đã mang theo tất cả những hy vọng cụ gửi gắm, khiến cụ gục ngã. Hình như cụ mong muốn sớm được gặp lại Sơn hơn sống nốt những ngày thừa trên cõi tạm, nên không chịu uống thuốc. Mộ của hai ông cháu nằm trong khuôn viên một ngôi chùa mà Sính đã đóng góp nhiều công đức. Ông Hải Rắn đã lâu không bắt rắn nữa. Ông sống cùng gia đình Sính và suốt ngày uống rượu.

Trong bữa cơm tối, Sính cho biết lộ trình tham quan hôm nay là dành phục vụ khách du lịch. Ngày mai, nó sẽ đưa mọi người vào vùng lõi di sản, nơi thiên nhiên được bảo vệ nghiêm ngặt. Đó là Hang Rắn, động Người Xưa, động Trăng Khuyết, Hang Gió, Cửa Trời… và những khu ở phía trong. Vùng này không đón khách, trừ những trường hợp đặc biệt. Nếu mọi người thích, có thể ở lại bao lâu cũng được. Sính nói nó vô cùng tiếc vì trong quá trình nạo vét hang động, đã làm thất lạc tờ giấy Tự Thắng vẽ sơ đồ những hang động Sơn cùng hai đứa đã qua. Trong dãy Long Ẩn vẫn còn rất nhiều điều chưa được khám phá. Sính đã bỏ công dò tìm Tự Thắng và các bạn rất nhiều năm. Giờ gặp lại mấy đứa, đúng là cái duyên của khu di sản.

Sớm hôm sau, con đò đưa bốn đứa men theo dòng kênh nhỏ. Vẫn là một vùng nước đen thẫm bởi tán cây hai bên bờ giao nhau. Vẫn những tia nắng li ti xuyên qua các kẽ lá, nhảy múa trên mặt hồ xanh ngắt như ngày nào. Cả không gian mênh mang chỉ có tiếng mái chèo khua nước… Khi con đò trôi vào vùng nắng, đột nhiên, từ trên cao có những tiếng khanh khách như ai đó đang cười vọng lại. Tự Thẳng rùng mình… Không phải một đôi, mà cả đàn chim phượng hoàng đang cùng nhau bay lượn. Cô lái đò liên tục nói: “Hôm nay may quá, may quá…! Cháu chở khách quanh năm mà chưa lần nào được gặp Cụ Phượng.”

Tự Thắng chợt nhớ một điều mình vẫn thắc mắc nhiều năm nay. Nó hỏi Sính:

– Cụ Phượng có phải chim thần không?

– Chắc chắn rồi.

– Vậy ngày xưa anh làm gì Cụ mà suýt bị kẹp gãy tay?

Sính chìa cổ tay phải ra. Trên đó vẫn còn vết sẹo.

– Hôm đó Cụ đang kẹp vỡ quả xà cừ để ăn thì bị một con trăn nhỏ cuốn. Cụ bổ vỡ đầu con trăn, nhưng lại bị mắc vào đống dây rừng. Tôi tới cứu, bị cụ dùng mỏ kẹp cho một phát. Cũng tại tôi túm cổ Cụ lôi. Với thần linh, như vậy là bất kính. Nếu không có anh Sơn vừa xin, vừa gỡ thì tôi đã bị kẹp đứt cổ tay.

Thảo thì thầm với Tự Thắng:

– Có khi nào anh Sơn đã hóa thành một Cụ Phượng ở trên kia không nhỉ?

– Có thể lắm, nếu như chuyện thần tiên là có thật.

– Em luôn tin anh ấy đã trở về đỉnh núi Phượng Hoàng để phù hộ cho vùng đất này.