← Quay lại trang sách

- IV -

Miền quê Hoàng chiều nay buồn như một người con gái nhớ nhà. Từng hang tre rủ dài trên mặt đất những xác lá vàng mỏng mảnh, như những nỗi buồn nhỏ nhặt, liên tiếp của lòng người. Xa xa là núi xám, ở bên kia núi xám, vòng quanh bốn phương trời là vẻ buồn rười rượi, chán nản trên những lùm cây phơ phất gió.

Đứng trên đê, Hoàng kéo mạnh một hơi thuốc lá, đưa mắt nhìn ra phía trước mặt. Lần đầu, Hoàng chú ý đến cây thánh giá trắng toát, nổi lên khỏi nóc nhà thờ, màu ngói mới, in hình trên bức màn cây xanh biếc. Một vẻ bâng khuâng, hiu quạnh len lỏi trong cái khung cảnh nên thơ ấy, Hoàng thấy tâm hồn rộn lên một nỗi gì như đau đớn, trả lại với vẻ bình tĩnh bao phủ bên ngoài.

- ‘‘Tại sao lòng ta lại không bình tĩnh được như cây thánh giá, tại sao ta mãi mãi là một sinh vật nhỏ bé đem cái thắc mắc, u hoài vào sự trang nghiêm vô cùng của cảnh vật’’?

Hoàng thơ thẩn nghĩ như thế, và lúc chàng toan rẽ xuống một con đường nhỏ gần đấy, thì bỗng sau lưng có tiếng gọi:

- Ông Hoàng! Ông Hoàng!

Hoàng ngạc nhiên đến mất trí, khi chàng nhận ra người gọi là Kim Thu.

Hoàng tìm ra được một câu hỏi rất khéo:

- Hình như cô đi tìm ai?

Thu bối rối ra mặt:

- Vâng, tôi tìm chị Diệu, chị ấy đi tập ngựa từ lúc hai giờ.

Nói xong, Kim Thu chực chào Hoàng quay đi thì Hoàng giữ lại:

- Hay cô để tôi đi ra mé đồi này kiếm xem.

Kim Thu có vẻ phân vân và không để Hoàng quay gót:

- Thôi cảm ơn ông, để tôi đi tìm lấy vậy.

Đợi cho Kim Thu đi khuất, Hoàng nắm tay lại, hục hặc với mình một cách nghiêm nghị:

- Có biết ta cứ thú thật đi có hơn không. Rõ hoài!

Hoàng quay lại nhìn theo, tuy lúc ấy Kim Thu đã mất hút:

- Con gái mà cưỡi ngựa, chả trách!

Không hiểu sao, Hoàng thấy phấn khởi, sung sướng lạ lùng. Chàng chắc rằng Kim Thu cũng có để ý đến chàng, vì hai tiếng gọi ‘‘ông Hoàng!’’ ban nãy có vẻ vồn vã kín đáo, tuy người gọi vẫn cố giữ nét mặt lạnh lùng của mọi ngày, Hoàng nghĩ đến Diệu. Người con gái ấy, mãi đến lúc này, Hoàng mới thấy không đến nỗi vô ích lắm. Hoàng chỉ còn phải để thêm mấy ngày dò tính nết Diệu, và khi lựa được đúng, chàng sẽ nhờ Diệu nói với Kim Thu …Hoàng thấy má mình nóng lên, ngượng nghịu và sung sướng như chính khi Diệu báo cho chàng cái kết quả đang ao ước thật.

Về đến nhà, Hoàng định đi thẳng lên phòng khách, thì cô chàng gọi giật lại:

- Hoàng ạ, có cô con gái nào vừa hỏi cháu đấy. Cô ta mặc chiếc áo tím đẹp đáo để. Cô cố giữ lại chờ cháu về, nhưng cô ta xin khất đến khi khác và dặn cháu đến chiều sang chơi.

Hoàng cau mặt lại. Người con gái mặc áo tím chỉ có thể là Diệu, vì Hoàng còn nhớ rõ màu áo anh da trời của Kim Thu ban nãy.

Hoàng thấy ngay một sự gì khác lạ. Nhớ lại những cử chỉ thiếu tự nhiên của Kim Thu, Hoàng càng thêm ngở vực một sự gì ẩn khuất đã xảy ra giữa chàng và hai người thiếu nữ.

- Ồ! Chẳng lẽ Diệu lại …

Nhưng chàng không dám đoán hết. Không dám đoán hết, mà Hoàng vẫn tin rằng những điều chàng ngờ vực có thể rất đúng. Hình ảnh Diệu lại bắt đầu khơi gợi trong trí Hoàng, bên cạnh vẻ cao kỳ, đài các của Kim Thu. Mỗi lần nghĩ đến Kim Thu. Hoàng bắt buộc phải nghĩ đến sự khăng khít giữa Kim Thu và Diệu, sự khăng khít dựng đứng lên như một trở ngại lớn ngăn cách hẳn Hoàng và họ ra. Vậy, Hoàng không thể nghi Diệu gì được, ngoài sự tin rằng vì xã giao người thiếu nữ này lại chơi để đáp lễ Hoàng.

- Nhưng tại sao lại có chuyện đi …tập ngựa?

Hoàng thực khó hiểu khi nghe chính mình thốt lên câu hỏi khó hiểu ấy.

Từ hôm ở biệt thự của Phúc về, Hoàng nhất định không nghĩ gì đến Kim thu nữa. Hoàng đã làm đúng theo ý nghĩa một câu văn Pháp là lấy sự lãnh đạm để đối lại sự lãnh đạm. Nhưng chỉ được đến hôm thứ hai người làm thơ trẻ tuổi ấy lại đã ra đứng trên con đường đê, để nhìn chiếc thánh giá, một buổi chiều đã nói trên kia.

Hoàng ngồi lại bàn viết, phân vân ngả lên tờ giấy trắng cái ý định mà vừa rồi chàng định thi hành:

‘‘Cô Diệu’’

Nếu cô có thể tha thứ một sự đường đột, tôi xin thành thật gửi vào vô chút hy vọng mà tôi xét ra chỉ có cô mới có thể thực hiện được.’’

Hoàng chấm vội một dấu chấm, rồi năm bảy lần, đọc lại mẩu thư viết cho Diệu, Hoàng thấy nó trâng tráo, nhạt nhẽo quá, tuy người viết, với cái tay run run, với cái ngực lo lắng đã để vào ở mỗi chữ sự thật thà đến có thể trở nên ngu độn được. Hoàng mượn tất cả cái mạch lạc dồi dào của lối văn viết thư cho bạn, nhưng chàng chỉ thấy có sự gian dối, những ý nghĩ cùng một lúc đến lan man rồi lại cùng một lúc tắt đi hết.

Hoàng nghĩ thầm:

- Ta nói mồm với Diệu thôi vậy.

Rồi Hoàng xé nát bức thư đi, quay ra tiếp nốt cái dự định to tát ban nãy.

Sáng hôm sau, Hoàng thức dậy sau một đêm đầy mộng mị. Chàng buồn rầu nghĩ đến biệt thự Phong Lan. Ở đây, có một ngày sẽ thấy tình cảm giữa chàng và hai người thiếu nữ phai lạt đi, tốt đẹp thêm hay trở thành thù oán cũng có thể.

Điều nhất định là Hoàng sẽ phải ngỏ lòng với Kim Thu qua Diệu, mà sự ngỏ lòng ấy mới khó khăn, nhục nhã làm sao! Hoàng sẽ đỏ mặt cúi xuống, sau khi nói vội cái ý định của mình, trong khi Diệu phá lên cười, hay quay đi, khinh bỉ chàng một cách ác liệt…Rồi từ đấy, Hoàng không bao giờ lại biệt thự Phong Lan nữa; Hoàng tím hết cách tránh mặt Kim Thu và Diệu, tuy Hoàng không thể nào tránh được, nhất là ở cái vùng nhỏ bé như đây… nghĩ thế, Hoàng càng thấy Kim Thu khó khăn, kiêu ngạo thêm lên. Hoàng vô ích lục trí nhớ để tìm một điểm nhỏ gì làm tiết lộ lòng lưu luyến Hoàng của Kim Thu. Chàng chỉ thấy vẻ nhu mì của Diệu, sự săn sóc chiều chuộng mà không hiểu sao Hoàng cảm thấy bực bội khó chịu. Hình ảnh Diệu trôi vào đời Hoàng như một sự phiền nhiễu lớn, nó là điềm thất vọng báo trước lúc ý định được đem phơi bày.

Cách hai ngày sau, Hoàng mới sang biệt thự Phong Lan. Bước vào cổng, Kim Thu và Diệu đương ngồi tỉa rau ngoài sân, Hoàng muốn lùi lại, quay ra ngay lúc Diệu tình cờ đưa mắt nhìn lên. Hoàng bối rối chào Thu và Diệu, tay săn soe ngắt mấy chiếc lá xòa ra ngoài lối đi.

Diệu đứng lên vui vẻ:

- Ồ, anh Hoàng! Cơn gió nào đưa anh lại thế?

Nhưng Kim Thu lại lãnh đạm:

- Anh Phúc chưa về, anh ạ.

Hoàng cố ý giữ vẻ tự nhiên, lặng lẽ bước vào phòng khách. Chàng tức tối đến hầu quên câu chuyện định nói với Diệu vì dáng điệu Kim Thu trước sau vẫn lộ vẽ kiêu kỳ, đáng ghét lạ.

Chàng đánh bạo hỏi Diệu:

- Cô Diệu nhỉ, cô Thu kỳ lạ quá!

Diệu mỉm cười:

- Anh tưởng thế đấy. Thu không khác tôi mấy đâu. Có khác là Thu rất ghét các bạn giai, vì có cớ…

Hoàng lo ngại, khơi ra cho Diệu tiếp nốt câu chuyện:

- Có cớ, hay cô Thu đã …

- Tính Thu xưa nay vẫn thế, Thu rất lãnh đạm với đàn ông, cả với những người cùng học ngày nhỏ nữa. Ngay ở Hà nội, Thu cũng chỉ chơi với tôi và vài bạn gái khác.

Hoàng nén một tiếng thở dài, hỏi dồn Diệu

- Hình như cô Thu chỉ thích chơi đàn hơn hết?

- Mê lắm thì đúng hơn. Chúng tôi thường trêu Thu, gán cho một vị nhạc sư ngày ngày dạy Thu ở Hà Nội.

Những lời Diệu nói cũng đủ phá tan cái mộng đẹp vừa dựng xong trong đầu Hoàng, Hoàng thấy trong lòng rào rạt lên một sự chua xót. Đời Hoàng như vừa xảy ra một biến cảnh lớn, tâm tình chàng như vừa trải qua một sự thay đổi đoạn lòng. Hoàng cúi xuống dí mũi giày lên nền gạch, trong khi không hiểu sao, chàng mơ màng thấy đôi mắt Diệu nhìn chàng; đôi mắt âu yếm hiện ra với Hoàng như một niềm an ủi…

Tiếng đàn của Kim Thu từ gian phòng bên bắt đầu nổi.