← Quay lại trang sách

- V -

Diệu ơi!

Tiếng Kim Thu gọi vang lên trong một khu vườn đầy nắng, làm cho Hoàng giật mình dừng bước. Chàng lanh chân lách mình, đứng nép sau một thân cây to gần đấy, chăm chú ngắm Kim Thu. Thiếu nữ hình như không biết có người, nên vẫn lanh lẹ trèo từ cành này sang cành khác, hái những chùm bông đỏ thắm, óng ánh phản với sắc nắng lên má nàng.

Bóng nắng hoa chạy trên mái tóc, trên bộ quần áo trắng mượt, như những cánh bướm linh động chỉ đợi một cơn gió là bay tản mác ra khắp vườn.

Hoàng thấy tâm hồn ngây ngất trong cái cảm giác tân kỳ của một bài thơ tuyệt vời nhưng không sao thành hình được. Chàng lo lắng giấu mình hết sức cẩn thận, vì chỉ cần một tiếng động nhỏ là đủ cho Kim Thu cau mặt nhìn lại chỗ chàng đứng; Nàng sẽ vất chùm quả cầm ở tay đi, chạy vào thuật lại cho Diệu cái cử chỉ không được ngay thẳng của Hoàng. Nghĩ đến đấy, Hoàng chỉ muốn đi ngay ra ngoài đường, thẳng thắn bước vào nhà như người khách thường ngày của Phúc.

Bỗng Hoàng giật mình vì tiếng kêu bất ngờ của Kim Thu:

- Sâu. Nhiều sâu ở trái cây quá Diệu ạ.

Không thấy Diệu ở đấy, Hoàng ngờ là Kim Thu định nói để ám chỉ Hoàng. Hoàng bối rối, bước vội ra ngoài vì chàng đoán, không sớm thì muộn, đôi mắt Kim Thu cũng sẽ hướng về phía chàng, để tìm những trái cây khác. Khi bước vào cổng, Hoàng đã đoán biết trước cả sự giật mình của Kim Thu, nên khi thiếu nữ quay lại, nhảy xuống, Hoàng không lấy làm lạ nữa?

Chàng đánh bạo hỏi trước:

- Cô Thu cũng biết trèo cây à?

Kim Thu không đáp. Nàng như có vẻ ngượng ngịu vì sự phục sức đơn giản trước mặt Hoàng.

Bỗng nàng nhìn lên:

- Ông Hoàng…

- Vâng tôi vừa lại chơi, anh Phúc vẫn chưa về à cô?

Thu ngập ngừng đáp một giọng, trong đấy, Hoàng nhận thấy sự khinh khi, kiêu ngạo:

- Anh tôi chưa về. Ông có gì cần không.

- Không, tôi sang nhà, và nhân tiện nghe cô…đánh đàn.

Thu cười một cách độc ác:

- Tôi mới học, vả lại cũng không ưa đàn mấy.

Hoàng đưa mắt nhìn rất nhanh ra chung quanh, và sau khi nhận thấy chỉ có hai người, chàng e lệ:

- Cô với cô Diệu thật là hai bà chúa ở trong cái biệt thự này.

Thu không nhịn được cười:

- Là chúa à? Thế mà chúng tôi không biết đấy!

Kim Thu nói mau lắm, như chỉ cốt sao cho Hoàng vào trong nhà để nàng được tự so như ban nãy.

- Hôm qua cô Diệu nói với tôi nhiều về cô đấy. Diệu bảo cô đàn hay lắm, và chính tôi, tôi cũng nhận thấy thế nữa.

Kim Thu không đáp, thản nhiên cúi nhặt quả bòng vừa rơi tự bọc khăn cầm ở tay xuống đất. Thấy không còn chuyện gì nói, tuy chàng còn muốn nói nhiều nữa, Hoàng chào Thu quay đi. Bỗng chàng dừng lại:

- Cô Thu ạ, anh Phúc chắc còn …lâu lắm mới về nhỉ?

- Tôi cũng không được rõ. Nhưng không mùa nào anh Phúc không về vào độ bòng chín bây giờ.

Hoàng nhìn chùm bòng Kim Thu cầm ở tay, chăm chú như đếm từng quả một.

- Bòng của nhà chín đẹp quá, cô nhỉ?

Kim Thu không muốn hiểu ý chàng, cười lạt:

- Năm nay còn ít đấy. Mọi năm Diệu và tôi ăn chán, còn mang về Hà Nội được vài xọt để biếu.

Hoàng thất vọng, vì chàng biết không bao giờ Kim Thu tặng mình một quả bòng và không bao giờ Hoàng dám ngỏ ý. Chàng chào Thu, lẳng lặng bước vào nhà. Trước khi bước chân lên thềm gạch, Hoàng còn quay nhìn lại, nhưng chàng vẫn thất vọng như thường khi thấy Kim Thu vẫn bình thản, không chú ý gì đến chàng cả.

Sợ Diệu nhận thấy vẻ tư lự trên mặt mình, Hoàng vui vẻ bước vào phòng khách.

- Cô Diệu chăm xem sách nhỉ? Cô không ra vườn trèo bòng à?

Diệu gấp vội quyển tiểu thuyết cầm ở tay, lạnh lùng nhìn Hoàng:

- Tôi không biết trèo, sao ông không trèo bòng với Thu?

Hoàng nghĩ thầm:

- Sao Diệu gọi ta bằng ông, khi nàng có sẵn một tiếng ‘‘anh’’ rất gọn?

Rồi chàng mỉm cười:

- Thôi, để chốc nữa cô Thu mang vào đây ta ăn vậy. Ra vườn nắng chết!

Diệu không đáp, cúi đầu xem nốt quyển chuyện, trong khi Hoàng cau mày ngẫm nghĩ. Chàng trở lại với ý định hôm nào, và thấy cần phải ngỏ cho Diệu biết, lúc này hơn lúc nào hết.

- Cô Diệu ạ! …

Diệu giật mình ngoảnh lên, đôi mắt óng ánh sáng một cách phi thường. Hoàng thấy như một sự quả quyết gì ghê gớm hắt ra tự cái khuôn mặt hiền hậu mọi ngày của Diệu, khiến Hoàng định nói rồi lại ngập ngừng yên lặng. trước vẻ chăm chú của Diệu, Hoàng không thể ngừng được nữa vì chàng đoán Diệu đã hiểu biết một phần lớn ý định của chàng.

- Cô Diệu ạ, tôi muốn nhờ cô một việc quan trọng …

Hoàng nhớ đến bức thư viết dở ở nhà. Hoàng ôn lại cả những điều mình dự đoán và chàng thắc mắc đã chót bộc lộ nỗi bí mật có quan hệ đến cả đời mình. Hoàng nhìn Diệu một lần nữa, cặp mắt dò xét, rồi cuối cùng cất một giọng run run của kẻ nắm chắt phần thất bại:

- Tôi muốn nhờ cô một việc…

Diệu bỗng mỉm cười, khiến Hoàng rờn rợn:

- Thì tôi đã chẳng sẵn lòng nghe anh đấy ư?

Hoàng đánh bạo như một người liều:

- Tôi muốn nhờ cô nói với …cô Thu...

Thế là đủ làm cho Hoàng líu lưỡi lại, tay chân run lên. Mắt Hoàng tự nhiên như mờ đi.

Chàng không thấy rõ Diệu nữa. Trước mặt Hoàng, là một thiếu nữ đường hoàng ngồi, nghiêm nghị như bà chúa luận tội. Chàng tiếp theo:

- Cô nói hộ với cô Thu rằng tôi …

Hoàng ngừng bặt lại. Chàng đã đến cái bước cuối cùng nó định đoạt sự thắng bại. Bỗng Diệu đứng dậy, rồi lại ngối xuống, lần này với một nụ cười gay gắt, một vẻ hiền lành trong đấy Hoàng thấy hết những sự mai mỉa cay độc:

- Chậm lắm rồi, ông Hoàng ạ, vì Thu đã …

Hoàng cướp vội lấy lời Diệu:

- Đã … yêu một người khác?

Diệu bình thản:

- Ở Hà nội, và đã ngót một năm nay!

Thì ra trước sau, Thu vẫn lộ vẻ kiêu ngạo, lạnh lùng với Hoàng là có cớ. Cớ ấy, theo như Diệu nói là lòng yêu ở một người khác, người ấy có lẽ còn tài giỏi hơn Hoàng nhiều. Hoàng không dám nhìn Diệu, nhưng chàng cảm thấy một cách kỳ lạ rằng Diệu cũng đau khổ như chàng, mà có lẽ còn hơn chàng nữa! Lòng tữ ái bị thương và sự hối hận nổi lên cực điểm làm Hoàng vừa tức giận, vừa xấu hổ, chán nản bước ra khỏi phòng, quên chào cả Diệu. Ra đến sân, Hoàng mang máng nghe có tiếng Diệu gọi, nhưng chàng cũng cứ đi thẳng. Thu cũng vừa quay vào, gói bòng xách nặng ở tay, hoàng không dám nhìn Thu, và Thu hình như cũng không để ý đến sự ra về đột ngột của Hoàng.

Trong bóng một hàng dừa xanh um, Hoàng thở dài nhẹ nhõm, lần theo con đường tắt ngang qua cánh đồng lúa chin. Chàng thơ thẩn mãi đến chiều tối và khi về đến nhà, đã thấy bức thư của Diệu để trên bàn từ lúc nào.

Hoàng lo lắng, xé phong bì ra đọc:

Anh Hoàng,

Chắc vừa rồi anh giận tôi lắm, vì tôi chót nói thực những chuyện về Thu. Nhưng nếu anh nghĩ kỹ một chút anh sẽ không oán tôi mà tôi còn được anh phục là khác! Anh nên vui vẻ lại chơi với chúng tôi luôn luôn và xem ra như chưa có sự gì xảy ra giữa chúng ta là được.

Bạn anh

Diệu