CHƯƠNG 3
Âm thanh của tiếng cười đó cứ tua đi tua lại trong đầu tôi đến cả trăm lần. Đó là giọng của em, giọng của Anna, nhưng nghe the thé điên dại. Gần như tuyệt vọng. Hoặc có thể bởi vì tôi đã nghe nó thoát ra từ cổ họng một người chết. Hoặc có lẽ tôi vốn chẳng nghe thấy gì.
Một tiếng gãy chói tai vang lên khiến tôi chớp mắt và nhìn xuống. Một cây nến trắng của mẹ gãy làm đôi và lăn tới gần chân tôi. Tôi đang xếp nến vào hộp để đưa đến cửa hàng của Morfran.
“Gì thế, con trai?” Mẹ tủm tỉm cười và nhướng một bên mày. “Chuyện gì khiến con phân tâm đến độ làm tổn hại đến sinh kế nhà ta vậy?”
Tôi cúi xuống nhặt lên hai nửa cây nến, lóng ngóng gắn hai đầu lại với nhau như thể nó sẽ liền lại như có phép màu. Tại sao phép thuật lại không vận hành như thế?
“Con xin lỗi,” tôi nói. Mẹ đứng lên khỏi cái bàn nơi mẹ đang cột thần chú vào nến rồi cầm cây nến gãy lên ngửi.
“Không sao. Ta sẽ giữ cây này lại. Gãy vẫn dùng tốt.” Mẹ bước đến cửa sổ và gác nó lên bệ cửa bên trên bồn rửa. “Giờ thì trả lời đi, nhóc. Là gì? Chuyện ở trường? Hay cuộc hẹn đó khá hơn những gì con kể cho mẹ” Nét mặt mẹ có vẻ trêu đùa nhưng cũng đầy hy vọng.
“Mẹ đừng mơ đến chuyện đấy.” Bảo đó là chuyện trường lớp thì dễ. Nói tâm hồn tôi đang treo ngược cành cây cũng dễ. Và có lẽ tôi nên bảo thế. Mẹ tôi đang sống vui vẻ ở đây. Sau khi hai mẹ con phát hiện ra kẻ sát hại cha sống trên tầng áp mái của ngôi nhà và chén mất con mèo của mẹ, tôi tưởng mẹ sẽ chuyển đi. Hoặc đốt trụi ngôi nhà.
Nhưng mẹ không làm gì cả. Mẹ đã ổn định và biến nơi đây thành của chúng tôi, hơn bất kỳ ngôi nhà nào hai mẹ con từng thuê kể từ khi cha mất. Tất cả dường như là điều mẹ đã chờ đợi lâu nay.
Tôi nghĩ đó là điều mà cả hai mẹ con đều chờ đợi. Bởi vì giờ nó đã kết thúc. Khép lại.
“Cas? Con có làm sao không? Đã xảy ra chuyện gì?”
Tôi cố mỉm cười trấn an mẹ. “Không có gì đâu. Chuyện tào lao ấy mà.”
“Hừm,” mẹ nói. Mẹ lôi một hộp diêm ra khỏi ngăn kéo đựng đồ linh tinh. “Có lẽ con nên thắp cây nến minh bạch này lên. Để giải quyết đám mạng nhện.”
“Vâng.” Tôi bật cười và cầm que diêm. “Con không cần đọc thần chú chứ?”
Mẹ phẩy tay. “Từ ngữ không phải lúc nào cũng quan trọng. Con chỉ cần biết điều mình muốn là được rồi.” Mẹ chọc tay vào ngực tôi và tôi đánh que diêm lên.
“Cậu chơi chán thế,” Thomas nói với tôi từ đầu ghế bên kia.
“Thì làm sao? Chỉ là trò Pac Man thôi mà,” tôi đáp, mạng cuối của tôi đâm vào một con ma và đi đời.
“Nếu giữ cái lối suy nghĩ đó, cậu sẽ chẳng bao giờ phá được kỷ lục của tớ.”
Tôi khịt mũi. Dù thế nào tôi cũng không phá được. Tên này có khả năng kết hợp giữa mắt và tay chính xác đến đáng sợ. Tôi chơi bắn súng rất khá, nhưng bao giờ cũng bị cậu ấy đánh bại khi chơi những trò điện tử cũ. Cậu ấy cầm lấy bộ điều khiển và nhạc nền cất lên. Tôi quan sát Pac Man ăn đào cùng những con điểm và đánh bại mấy con ma.
“Cậu học thuộc cả bàn chơi rồi.”
“Chắc vậy,” cậu ấy ngoác miệng cười, rồi ấn phím tạm dừng khi điện thoại bắt đầu rung. Đây là cái di động mới của Thomas. Một món quà của Carmel, cốt là để liên tục nhắn tin cho cậu ấy để bảo bọn tôi đến gặp cô ấy tại trung tâm mua sắm. Trung tâm mua sắm thì chả có gì hay ho. Chắc chỉ trừ Cinnabon5*.
(5) Chuỗi cửa hàng bánh nướng ở Mỹ.
Thomas thở dài. “Muốn gặp Carmel và Katie ở Cinnabon không?”
Tôi hít sâu. Thomas đến để đưa cho tôi một cuốn sách cậu ấy tìm được có những giả thuyết về thế giới bên kia. Cuốn sách nằm cạnh cái Xbox6*, chưa được mở. Tôi chán phải đọc để rồi có nhiều hơn những thắc mắc không lời đáp. Tôi mệt vì phải đi tìm bạn bè của cha và chẳng tìm hiểu được gì ngoài những phỏng đoán. Chuyện này đang đi vào ngõ cụt và dù nghĩ thế tôi cũng thấy áy náy, nhưng đó là sự thật.
(6) Máy chơi điện tử.
“Đi thì đi,” tôi nói.
Trung tâm mua sắm sáng trưng và có mùi kem dưỡng. Mọi cửa hàng chúng tôi đi qua chắc đều bán mặt hàng ấy. Carmel gặp chúng tôi tại lối vào, một mình. Katie lẩn mất ngay khi nghe chúng tôi sẽ đến.
“Cậu có buồn không khi mà bạn thân nhất của cậu lại ghét tớ đến thế?” Thomas hỏi, miệng nhồi đầy bánh đến mức nói chẳng rõ lời.
“Cô ấy không ghét cậu. Chỉ là cậu không muốn tìm hiểu cô ấy. Cả hai cậu đều khiến cô ấy cảm thấy không được chào đón.”
“Không đúng,” Thomas cãi.
“Có phần đúng đấy,” tôi lẩm bẩm nói đằng sau họ. Và đúng thế thật. Khi chỉ có tôi, Carmel và bạn bè của cô ấy thì không sao. Tôi có thể hòa đồng nếu cần. Nhưng khi chỉ có ba đứa tụi tôi, có cảm giác như là một hội kín. Tôi khá thích thế và chẳng thấy áy náy gì cả. Ba người chúng tôi với nhau là an toàn.
“Thấy chưa?” Carmel nói. Cô ấy đi chậm lại một chút để tôi có thể bắt kịp và đi song song với cả hai. Thomas nói gì đó về Katie và tôi nghe cả tên Nat nữa, nhưng tôi không thực sự lắng nghe. Chuyện cặp kè này nọ của họ tôi không quan tâm. Tôi tụt lại vị trí cố hữu ngay phía sau. Trung tâm mua sắm quá đông đúc nên không thể hàng ba mà không va phải hay chen lấn với những người khác.
Có nhiều tiếng í ới gọi tên Carmel. Tôi ngước nhìn lên khỏi chiếc bánh quế và trông thấy Amanda Schneider, Heidi Trico và một người khác tên là Katie gì đấy đang vẫy tay. Derek Pimms và Nate Bergstrom cũng đi chung nhóm, những người mà Thomas gọi là lứa kế tiếp của đội bóng Đội quân Trojan. Tôi có thể gần như nghe thấy cậu ấy nghĩ trong đầu ngay lúc này, và tiếng cậu ấy nghiến răng khi chúng tôi đi tới gần.
“Chào, Carmel,” Heidi nói. “Cậu thế nào?”
Carmel nhún vai. “Vừa ở hàng Cinnabon. Rồi đi loanh quanh. Bóng gió về quà sinh nhật nhưng có người đần quá nên không hiểu.” Cô ấy trìu mến thúc cùi chỏ vào Thomas. Tôi ước cô ấy đừng làm thế. Ít ra là trước mặt những người này, vì nó khiến mặt Thomas đỏ lên như củ cải đường, làm Derek và Nate há miệng cười hệt một lũ đần. Những đứa con gái kia chỉ liếc mắt về phía Thomas, rồi đến tôi, cười mỉm. Thomas đứng bồn chồn. Cậu ấy không bao giờ nhìn thẳng vào Derek và Nate, nên tôi bù đắp bằng việc nhìn hai thằng đó chằm chằm. Tôi thấy thế khá ngớ ngẩn, nhưng vẫn làm. Carmel chỉ cười nói thoải mái và hình như chẳng biết gì đến tình hình.
Và rồi có gì đó cử động.
Con dao tế. Nó vẫn an toàn trong vỏ, được cột chặt bằng hai cái đai quanh mắt cá tôi. Nhưng tôi vừa cảm thấy nó nhúc nhích, như mỗi khi tôi đi săn ma. Và đây không phải là một cử động khẽ, mà rất mạnh, không thể nhầm lẫn được.
Tôi xoay người theo hướng nó chuyển động, cảm thấy mình hơi điên. Chẳng có hồn ma nào ám cái trung tâm mua sắm này cả. Quá nhộn nhịp, quá nhiều ánh sáng và quá nhiều kem dưỡng. Nhưng con dao không bao giờ nhầm, nên tôi săm soi từng khuôn mặt lướt qua, những khuôn mặt vô hồn trên đường tới American Eagle7* hoặc cười đùa với bạn. Tất cả đều sống động một cách rõ ràng với nhiều cấp độ khác nhau. Tôi xoay người lần nữa và con dao giật lên.
(7) Nhãn hàng thời trang của Mỹ.
“Gì thế?” Tôi lẩm bẩm và nhìn về phía trước, ngay tủ kính trưng bày của cửa hàng đối diện.
Đó là chiếc váy của Anna.
Tôi chớp mắt hai lần. Nhưng vẫn là chiếc váy của em. Trắng tinh và giản dị. Xinh đẹp. Tôi bước về phía nó và xung quanh đột nhiên tĩnh lặng. Tôi đang nhìn thấy gì thế này? Không phải là chiếc váy tương tự như chiếc của em. Mà chính là chiếc váy của em. Tôi biết điều đó ngay cả trước khi một chân của ma-nơ-canh bước xuống cái bệ.
Con ma-nơ-canh bước đi giật cục bằng đôi chân nhựa. Tóc xõa ngang vai, lòa xòa và thẳng đuột như một bộ tóc giả bằng nhựa tổng hợp. Tôi không nhìn vào ma-nơ-canh. Không nhìn ngay cả khi đưa tay chạm vào lớp kính và hai chân ma-nơ-canh khuỵu xuống, tiếng vải sột soạt phát ra.
“Cas!”
Tôi giật mình và những ồn ã xung quanh dội vào màng nhĩ như tiếng cửa đóng sầm. Thomas và Carmel ở ngay gần tôi, nét mặt âu lo. Đầu tôi ong ong, giống như mới tỉnh dậy. Chớp chớp mắt nhìn lớp kính, con ma-nơ-canh vẫn đứng với dáng điệu như cũ trong chiếc váy trắng không có chút gì giống với chiếc của Anna.
Tôi ngoái lại nhìn Amanda, Derek và những người khác. Bọn họ trông cũng có vẻ sốc hệt như Thomas và Carmel. Nhưng đến mai, cả đám sẽ cười như điên khi kể lại cho người khác những gì mình chứng kiến. Tôi lóng ngóng rụt tay ra khỏi lớp kính. Sau những gì họ vừa tận mắt thấy, tôi không thể trách họ.
“Cậu ổn chứ?” Carmel nói. “Chuyện gì thế?”
“Không có gì,” tôi nói. “Tớ tưởng mình thấy gì đó, nhưng rồi không phải.”
Cô ấy cụp mắt xuống và nhìn quanh. “Cậu đã hét lên.”
Tôi nhìn Thomas và cậu ấy gật đầu.
“Tớ nghĩ là mình có hơi lớn tiếng. Tòa nhà này truyền âm kém quá. Tự nói còn chẳng nghe thấy.”
Tôi thấy hai người họ đưa mắt nhìn nhau và thôi thuyết phục họ. Làm sao tôi có thể? Họ nhìn thấy chiếc váy trắng ở cửa hiệu và hiểu ra. Họ biết thừa thứ tôi tưởng mình nhìn thấy là gì.