← Quay lại trang sách

CHƯƠNG 4

Ngày hôm sau vụ phát rồ ở trung tâm mua sắm, tôi dành tiết học trống bên ngoài mép sân, ngồi dưới một tán cây và nói chuyện với Gideon. Nhiều học sinh khác cũng ra ngoài, chiếm dụng khoảng sân không có bóng râm, nằm ườn trên lớp cỏ non, gối đầu lên ba lô hoặc vào lòng đứa bạn. Thỉnh thoảng, họ nhìn về phía tôi, nói nói gì đó và cả đám cười rộ lên. Tôi chợt nghĩ mình từng hòa nhập tốt hơn. Có lẽ tôi không nên học thêm năm nữa ở trường này.

“Theseus, mọi thứ ổn chứ? Có vẻ như cháu bị phân tâm.”

Tôi bật cười. “Ông nói cứ như mẹ cháu ấy.”

“Sao kia?”

“Cháu xin lỗi.” Tôi ngập ngừng. Đúng là ngớ ngẩn vì đó là lý do tôi đã gọi cho ông ngay từ đầu. Tôi muốn nói về chuyện đó. Tôi cần nghe Anna đã đi thật rồi. Rằng em không thể quay lại. Và tôi cần nghe điều đó bằng chất giọng Anh uy quyền của ông.

“Ông từng nghe nói có ai trở về không, sau khi họ đã siêu thoát?” Rốt cuộc, tôi cũng cất lời.

Gideon ngừng lại, trầm ngâm. “Chưa từng,” ông nói. “Không thể đâu. Ít nhất là trong thế giới bình thường.”

Tôi nheo mắt. Chúng tôi đã bao giờ sống trong thế giới bình thường? “Nhưng nếu cháu có thể gửi họ từ thế giới này đến thế giới khác bằng con dao tế, thì chẳng lẽ lại không có thứ gì đó khác đưa họ về hay sao?” Lần ngừng này lâu hơn, nhưng ông thực sự không coi chuyện này nghiêm túc. Nếu có thì tôi đã nghe tiếng cái thang lộc cộc hoặc tiếng lật giấy sột soạt rồi. “Ông à, ý cháu đó không phải là một ý nghĩ hoang đường. A đến B đến G có thể, nhưng...”

“Ông e là chuyện này phải là từ A đến B đến π.” Ông hít sâu. “Ông biết cháu đang nghĩ về ai, Theseus, nhưng chuyện đó là bất khả thi. Chúng ta không thể mang con bé quay về.”

Tôi nhắm nghiền mắt. “Thế nếu cô ấy đã quay lại thì sao?”

Có chút dè dặt trong giọng Gideon khi ông hỏi, “Ý cháu là gì?”

Tôi hy vọng tiếng cười sẽ giúp ông bớt căng thẳng, nên cố nặn ra một nụ cười. “Cháu không biết ý cháu là gì nữa. Cháu không định gọi để làm ông lo đâu. Cháu chỉ... cháu nghĩ là mình nghĩ về cô ấy nhiều quá.”

Ông thở dài. “Ông biết. Con bé... con bé rất phi thường. Nhưng giờ nó đã đến nơi nó thuộc về. Nghe lời ông, Theseus,” ông nói và tôi gần như có thể cảm thấy bàn tay nhăn nheo của ông trên vai mình. “Cháu phải buông tay.”

“Cháu biết.” Và tôi đã buông tay. Tôi cũng muốn kể ông nghe con dao cựa quậy như thế nào, về những sự việc tôi nghĩ mình đã nhìn thấy và nghe được. Nhưng ông nói phải và nói ra điều đó chỉ khiến tôi giống bị điên hơn mà thôi.

“Ông này, đừng có lo về cháu, được không?” tôi nói và đứng lên. “Khỉ thật,” tôi lầm bầm khi thấy mông quần jean ướt nhẹp.

“Gì đấy?” Gideon hỏi, giọng lo lắng.

“Không có gì đâu. Cháu bị ướt mông quần vì ngồi dưới gốc cây. Cháu thề là đất quanh đây chưa bao giờ khô ráo.” Ông phì cười và chúng tôi ngắt máy. Trên đường về lại trường, Peter Hill vỗ vào cánh tay tôi.

“Ê,” nó nói. “Mày có chép bài Lịch sử hôm qua không? Cho tao mượn ở lớp học nhóm được không?”

“Ừ, được chứ,” tôi nói, hơi bất ngờ.

“Cảm ơn mày. Thường thì tao mượn của đám con gái, mày biết đấy,” nó cười nhăn nhở, “nhưng tao mới ăn con C trừ mà mày thì bài kiểm tra vừa rồi đạt điểm cao nhất, đúng không?”

“Ừ,” tôi nói. Đúng là tôi đạt điểm cao nhất. Trước sự ngạc nhiên cực độ của tôi và niềm vui dạt dào của mẹ.

“Tốt quá. Này, tao nghe nói tối qua ở trung tâm mua sắm mày bị say hay sao đó hả?”

“Tao trông thấy chiếc váy Carmel thích và chỉ nó cho Thomas Sabin thôi.” Tôi so vai. “Ở trường này chuyện gì tụi nó cũng bịa ra được.”

“Ừ,” nó nói. “Tao cũng nghĩ vậy. Gặp sau nhé.” Nó đi hướng khác. Tôi nghĩ Peter cũng là đứa khá hay. Nếu tôi may mắn, nó sẽ kể cho mấy đứa khác lời bào chữa của tôi. Nhưng khó lắm. Đính chính thường xuất hiện cuối tờ báo. Những chuyện nhàm chán thường bị lờ đi, dù nó có phải sự thật hay không. Đời là thế.

“Sao cậu lại không thích món pizza gà quay tỏi được nhỉ?” Carmel hỏi. Cô ấy đang định gọi món qua điện thoại. “Nghiêm túc đấy chứ? Chỉ có nấm và thêm phô mai thôi hả?”

“Cà chua nữa,” Thomas thêm vào.

“Chỉ là cà chua xắt bình thường thôi hả?” cô ấy nhìn tôi ngờ vực. “Cậu ấy đúng là bất thường.”

“Tớ đồng tình,” tôi nói khi đang lấy mấy lon soda trong tủ lạnh. Cả ba đứa đang chơi ở nhà tôi và xem những bộ phim trên Netflix8*. Đó là ý tưởng của Carmel và tôi chọn cách tin rằng là vì cô ấy muốn thư giãn, chứ không phải vì muốn tôi tránh xa những nơi công cộng.

(8) Dịch vụ xem video trên Internet.

“Có lẽ cậu ấy đang cố làm một quý ông đấy, Carmel,” mẹ tôi lên tiếng khi đi vào để rót thêm một cốc trà đá. “Không ăn tỏi là vì cháu đấy.”

“Eo,” tôi trêu và Thomas bật cười. Lần này, người đỏ mặt là Carmel.

Mẹ tôi mỉm cười. “Nếu cháu gọi mỗi thứ một cái thì cô sẽ chia đôi pizza cà chua với Thomas còn cháu và Cas ăn chung cái kia.”

“Được ạ. Nhưng khi pizza gà đến, thể nào cô cũng muốn ăn cho mà xem.” Cô ấy gọi pizza, rồi ba đứa vào phòng khách để xem những tập phim ‘Scrubs9* ’ chiếu lại cho đến khi pizza đến và chúng tôi bật phim lên. Vừa mới ngồi xuống thì Carmel lại đứng phắt dậy, tay cầm điện thoại nhắn tin.

*(9)Series phim truyền hình hài hước lấy đề tài y học của Mỹ.

“Gì đấy?” Thomas hỏi.

“Học nhóm chuẩn bị thi cuối kỳ,” cô ấy nói rồi hướng ra ngoài hiên. “Tớ đã bảo Nat và Amanda là sẽ đến đó nếu phim không kết thúc quá muộn. Quay lại ngay.”

Sau khi cửa đóng, tôi hích Thomas.

“Cậu không thấy phiền khi cô ấy cứ thế đi như vậy à?” tôi hỏi

“Ý cậu là gì?”

“À,” tôi bắt đầu nhưng không hiểu rõ lắm. Tôi nghĩ việc Carmel thỉnh thoảng cố giúp tôi hòa nhập với những người bạn khác của mình, nhưng với Thomas thì cô ấy không làm vậy. Tôi cho rằng cậu ấy sẽ thấy hơi buồn, nhưng tôi không biết làm thế nào để hỏi cho khéo. Mà cô ấy còn ôn môn gì nữa? Tôi chỉ còn một môn nữa thôi. Giáo viên ở đây cứ thích quay học sinh như quay dế vài tuần cuối năm học. Không phải tôi định ca cẩm gì. “Cậu không phải là bạn trai cô ấy à?” Rốt cuộc tôi cũng nói ra được mấy lời. “Chẳng phải cô ấy nên kéo cậu đi chơi cùng sao?”

Nói vậy chẳng phải là cách dễ nghe nhất, nhưng hình như cậu ấy không tự ái, hay thậm chí ngạc nhiên gì. Cậu ấy chỉ cười.

“Để mà nói thì tớ cũng không biết bọn tớ là gì của nhau,” cậu ấy khẽ nói. “Nhưng tớ biết bọn tớ không như thế. Bọn tớ khác.”

“Khác,” tôi lẩm bẩm, nhưng cái vẻ mặt ngây ngất của Thomas cũng làm người ta khá cảm động. “Ai cũng khác nhau. Nhưng cậu đã bao giờ nghĩ phải có lý do thì giống nhau mới trở thành kinh điển chưa?”

“Bạn gái mới nhất qua đời tận năm 1958 mà cũng mạnh miệng gớm,” Thomas đáp và trốn tránh bằng cách uống một ngụm soda. Tôi cười tươi và nhìn vào màn hình TV.

Anna ở ngay cửa sổ. Em đang đứng trong bụi cây, nhìn tôi chăm chú.

“Trời ơi!” tôi co người tựa vào lưng ghế và nhăn mặt khi vai đụng mạnh vào tường

“Gì vậy?” Thomas cũng giật nảy mình, lập tức nhìn xuống sàn như thể một con chuột hay gì đó vừa mới bò qua trước khi nhìn theo tôi về phía cửa sổ.

Đôi mắt của Anna trống rỗng và chết chóc. Nhìn em chớp mắt như nhìn một con cá sấu châu Mỹ đang rẽ dòng nước lợ đặc quánh. Khi tôi cố hít thở, một dòng máu đen kịt, ngoằn nghèo chảy ra từ mũi em.

“Cas, gì thế? Sao vậy?”

Tôi liếc nhìn Thomas. “Ý cậu là cậu không hề nhìn thấy cô ấy?” Tôi nhìn lại cửa sổ, nửa cho rằng em đã biến mất, nửa hy vọng rằng em đã biến mất, nhưng em vẫn ở đó, bất động.

Thomas nhoài người ra cửa sổ, quay đầu nhìn để tránh ánh sáng. Trông cậu ấy có vẻ kinh hoảng. Thật vô lý. Cậu ấy đáng ra phải trông thấy em chứ. Cậu ấy là phù thủy cơ mà.

Tôi không chịu được nữa. Tôi lao ra khỏi trường kỷ và hướng ra cửa, mở ra và chạy ra hiên.

Trước mặt tôi chỉ là khuôn mặt kinh ngạc của Carmel, điện thoại chuẩn bị đưa lên tai. Trong bụi rậm trước cửa sổ không có gì ngoài những cái bóng.

“Chuyện gì thế?” Carmel hỏi khi tôi lao xuống bậc thềm và xông vào bụi, mặc cho các cành cào xước cánh tay.

“Đưa tớ điện thoại!”

“Gì?” Giọng Carmel sợ hãi. Giờ mẹ tôi cũng ra ngoài. Cả ba người họ hoảng hốt vì cái điều họ còn không rõ.

“Ném lại đây,” tôi gào lên và cô ấy làm theo thế. Tôi ấn nút và dùng ánh đèn xanh soi tìm dấu chân hay bất kỳ dấu hiệu gì khác lạ. Chẳng có gì.

“Cái gì? Cái gì thế?” Thomas rít lên.

“Không có gì,” tôi nói lớn, nhưng không phải là không có gì. Dù cho tất cả là do tôi tưởng tượng ra, thì cũng không phải là không có gì. Khi tôi với tay ra sau chạm vào con dao tế, nó lạnh như băng.

Mười phút sau, mẹ tôi đặt một cái cốc bốc khói lên bàn nhà bếp trước mặt tôi. Tôi cầm lên hít một hơi.

“Không phải thuốc phép đâu, là trà đấy,” bà nói, giọng hơi gắt. “Không có caffeine.”

“Cảm ơn mẹ,” tôi nói và nhấp một ngụm. Không caffeine và cũng không đường. Tôi không biết thứ gì trong loại nước đắng ngắt màu nâu ấy có thể làm ta bình tâm lại. Nhưng tôi diễn một màn thở hắt ra và ngả lưng trên ghế.

Thomas và Carmel liên tục trộm đưa mắt nhìn nhau, và mẹ tôi để ý.

“Gì thế?” mẹ hỏi. “Mấy đứa biết điều gì?”

Carmel nhìn tôi có ý xin phép và khi thấy tôi không nói gì, cô ấy kể cho mẹ tôi nghe chuyện xảy ra ở trung tâm mua sắm với chiếc váy nhìn giống của Anna.

“Thật lòng thì, Cas à, cậu đã hành động kỳ quặc kể từ hôm ở Grand Marais vào tuần trước.”

Mẹ tôi tựa người vào bàn bếp. “Cas? Chuyện gì đang diễn ra vậy? Tại sao con không kể mẹ nghe chuyện ở trung tâm mua sắm?”

“Vì con muốn giữ riêng sự điên rồ của con?” Nỗ lực đánh trống lảng rất khá nhưng không hiệu quả. Họ cứ nhìn tôi chằm chằm. Chờ đợi và nhìn chằm chằm. “Chỉ là... con nghĩ con đã trông thấy Anna, thế thôi.” Tôi hớp thêm một ngụm trà. “Và ở Grand Marais, trên tầng áp mái... con nghĩ con nghe tiếng cô ấy cười.” Tôi lắc đầu. “Có cảm giác như... con không biết cảm giác thế nào nữa. Cảm giác như bị ám vậy.”

Qua vành cốc bốc khói, biểu cảm của họ rất rõ ràng. Họ nghĩ tôi gặp ảo giác. Họ thương hại tôi. “Cas tội nghiệp” viết đầy trên mặt họ, treo bên má họ hệt những quả cân nặng 5 ký lô.

“Con dao tế cũng thấy cô ấy,” tôi nói thêm và điều đó khiến họ chú ý.

“Có lẽ sáng mai, chúng ta nên gọi Gideon,” mẹ tôi gợi ý. Tôi gật đầu. Có khi ông cũng nghĩ giống họ. Nhưng mà, ông là người biết rõ về con dao nhất.

Cả bàn im lặng. Sự nghi ngờ khắc trên khuôn mặt họ và tôi không trách được. Suy cho cùng, đây là điều tôi muốn kể từ khi Anna biến mất.

Đã bao lần rồi tôi hình dung em đang ngồi bên? Giọng em vang trong đầu tôi cả triệu lần, cố gắng vô vọng để nói về những điều chúng tôi đã bỏ lỡ. Đôi khi, tôi vờ rằng chúng tôi đã tìm ra cách khác để hạ gã pháp sư, một cách không làm rối tung mọi chuyện.

“Cậu nghĩ điều đó có khả thi?” Thomas hỏi. “Ý tớ là, chuyện này có khả năng xảy ra không?”

“Không thể quay lại,” tôi đáp. “Gideon bảo thế. Không thể. Nhưng có cảm giác như... như cô ấy đang gọi tớ. Chỉ là tớ không nghe được những gì cô ấy muốn.”

“Thật rắc rối,” Carmel thì thào. “Thế cậu định làm gì?” Cô ấy nhìn tôi, nhìn Thomas rồi mẹ tôi. “Chúng ta sẽ làm gì đây?”

“Tớ phải tìm hiểu xem điều đó có thật không,” tôi nói. “Hay là tớ phát điên rồi. Và nếu điều đó là thật, tớ phải tìm hiểu xem cô ấy muốn gì. Cô ấy cần gì. Chúng ta nợ cô ấy điều đó.”

“Đừng vội làm bất kỳ điều gì,” mẹ nói. “Cho đến khi chúng ta nói chuyện với Gideon. Cho đến khi chúng ta có nhiều thời gian hơn để tìm cách. Mẹ không thích chuyện này đâu.”

“Tớ cũng thế,” Carmel nói.

Tôi nhìn Thomas.

“Tớ không biết có nên thích hay không nữa,” cậu ấy nhún vai. “Ý tớ là, Anna là bạn của bọn mình, đại loại thế. Tớ không thể tin được rằng cô ấy muốn làm hại, hoặc thậm chí là dọa bọn mình sợ. Con dao tế mới làm tớ bận tâm. Nó có phản ứng. Có lẽ bọn mình cũng nên nói chuyện với Morfran.”

Tất cả đều nhìn tôi. “Thôi được,” tôi nói. “Thôi được, ta sẽ đợi.” Nhưng không được quá lâu đâu đấy.