← Quay lại trang sách

CHƯƠNG 6

Họ đã tiêm cho tôi thuốc gì đó để giảm đau và thuốc viên mang về nhà để uống. Thật tốt biết mấy nếu nó khiến tôi bất tỉnh và làm cho tôi ngủ suốt cả tuần sau đó. Nhưng tôi nghĩ nó sẽ chỉ đủ để xua đi cơn đau rát mà thôi.

Mẹ tôi đang nói chuyện với bác sĩ trong khi y tá hoàn tất việc bôi mỡ lên những chỗ bỏng rát đã được làm vệ sinh sạch sẽ. Khi xong xuôi, cô ấy sẽ quấn băng cho tôi như Boris Karloff10*.

(10) Diễn viên chính đóng vai xác ướp trong bộ phim The Mummy (Xác Ướp) (1932).

Tôi không muốn đến bệnh viên. Tôi đã cố thuyết phục mẹ rằng chỉ một ít tinh dầu hoa cúc và oải hương là ổn, nhưng mẹ nhất định không chịu. Và giờ, nói thật lòng, tôi thấy khá vui vì đi tiêm. Chuyện này cũng hài nữa, khi nghe mẹ cố nghĩ ra lời giải thích hợp lý nhất. Là tai nạn trong nhà bếp? Có lẽ là vì đốt lửa trại. Mẹ quyết định là do đốt lửa trại, biến tôi thành một đứa đần và bảo tôi bị ngã vào đống than hồng rồi lăn qua lăn lại vì hoảng loạn. Mọi người sẽ tin. Lúc nào cũng vậy.

Trên cẳng chân và vai tôi có những vết bỏng độ 2. Vết bỏng trên tay, vì con dao tế, khá nhẹ, bỏng độ 1, chỉ giống như một vệt cháy nắng. Dù vậy, cháy nắng trên lòng bàn tay cũng rất đau. Chắc vài ngày tới đây, tôi sẽ phải cầm mấy lon soda ướp lạnh còn nguyên đi loanh quanh.

Mẹ đi cùng với bác sĩ để họ quấn băng cho tôi. Mẹ trông vừa muốn khóc, vừa khó chịu. Tôi với tay nắm lấy tay mẹ. Mẹ sẽ không bao giờ quen với chuyện này. Nó làm mẹ đau đớn, còn đau hơn cả khi chuyện này xảy đến với cha tôi. Nhưng cho dù không ít lần thuyết giảng, hay quở mắng về việc tôi cần thận trọng hơn, mẹ chưa từng yêu cầu tôi dừng lại. Tôi tưởng mẹ sẽ làm vậy sau những gì xảy đến với gã pháp sư mùa thu trước. Nhưng mẹ hiểu. Thật không công bằng khi mẹ phải làm vậy, nhưng thế là tốt hơn cả.

Thomas và Carmel đến vào ngày hôm sau, ngay khi tan học, hai cái ô tô lao thẳng vào lối lái xe. Họ lao vào mà chẳng buồn gõ cửa và nhìn thấy tôi lờ đờ nằm trên trường kỷ, xem TV và ăn bỏng ngô, tay phải nắm một túi đá.

“Thấy chưa? Đã bảo là cậu ấy còn sống mà,” Thomas nói. Trông Carmel có vẻ bối rối.

“Cậu tắt di động,” cô ấy nói.

“Tớ ốm nằm nhà. Không muốn nói chuyện với ai hết. Với lại, tớ nghĩ các cậu đang ở trường, mà nội quy không cho nhắn tin và gọi điện lung tung.”

Carmel thở dài và thả ba lô xuống sàn trước khi buông người xuống ghế bành. Thomas ngồi xuống tay vịn trường kỷ và với tay bốc bỏng ngô.

“Cậu không phải ‘ốm nằm nhà’, Cas. Tớ đã gọi cho mẹ cậu. Cô kể bọn tớ nghe hết rồi.”

“Tớ ốm quá ấy chứ. Ngày mai cũng thế. Và ngày kia. Và chắc cả hôm sau đó nữa.” Tôi trút thêm phô mai vào bát và đưa cho Thomas. Thái độ của tôi đang khiến Carmel nổi cáu. Thực tình mà nói, đến tôi cũng thấy cáu. Nhưng những viên thuốc giúp cơn đau dịu đi và khiến đầu óc tôi mơ màng, đủ để tôi không phải nghĩ về chuyện đã xảy ra ở Xưởng đúc gang Hà Lan. Tôi sẽ không phải băn khoăn liệu những gì mình thấy có thật hay không.

Carmel muốn cho tôi một bài. Tôi có thể thấy từng câu trách cứ ở ngay trên bờ môi cô ấy. Nhưng cô ấy mệt rồi. Và lo lắng nữa. Thế nên, cô ấy với tay bốc bỏng ngô và bảo mấy ngày tới, sẽ mang bài tập về nhà tới cho tôi.

“Cảm ơn cậu,” tôi nói. “Chắc có khi mấy ngày đầu tuần tới, tớ cũng sẽ nghỉ.”

“Nhưng đấy là tuần cuối năm học này,” Thomas nói.

“Chính xác. Họ sẽ làm gì? Đánh trượt tớ ư? Như thế phiền phức quá. Họ cũng chỉ sống sót đến kỳ nghỉ hè như bọn mình thôi.”

Họ đưa mắt nhìn nhau, như thể quả quyết rằng tôi đúng là hết thuốc chữa rồi Carmel đứng lên.

“Cậu có định kể cho bọn tớ nghe chuyện đã xảy ra không? Tại sao cậu không chịu đợi, như bọn mình đã thống nhất?”

Chẳng có câu trả lời nào. Chỉ là bốc đồng. Còn hơn thế, nhưng với họ, chuyện đó hẳn giống như một hành động ngu ngốc và ích kỷ. Như thể tôi không kiên nhẫn được vậy. Dù có là gì, sự việc cũng đã xảy ra. Khi tôi đối mặt với linh hồn đó, tình hình vẫn giống như lần trước trên tầng áp mái. Anna đi vào và tôi chứng kiến em chịu đau đớn. Tôi đứng nhìn em bốc cháy.

“Tớ sẽ kể hết cho các cậu,” tôi nói. “Nhưng để sau đi. Khi thuốc giảm đau tan bớt.” Tôi mỉm cười và lắc chai nước cam. “Muốn ở lại xem phim không?”

Thomas nhún vai và ngồi ngả người ra, cho tay vào bát bỏng ngô không chút lăn tăn. Còn Carmel, sau một phút và hai tiếng thở dài, cô ấy mới bỏ cặp xuống và ngồi lên chiếc ghế tựa.

Dù sợ sẽ bỏ lỡ mất một trong những ngày cuối cùng trong năm học, họ cũng không thắng nổi tò mò và xuất hiện lúc khoảng 11:30, ngay trước bữa trưa. Tôi tưởng mình đã sẵn sàng nhưng rồi vẫn mất mấy lần để kể cho chính xác mọi thứ. Tôi đã kể qua một lần rồi, cho mẹ, trước khi mẹ đi mua sắm và thả các lá bùa khắp thị trấn. Khi tôi kể xong, trông mẹ như muốn nghe một lời xin lỗi. Một lời xin lỗi kiểu như Con xin lỗi mẹ, vì suýt nữa đã mất mạng. Một lần nữa. Nhưng tôi không thể mở miệng. Xem ra đó không phải là điều quan trọng. Vậy là mẹ chỉ bảo tôi lẽ ra nên đợi Gideon và ra khỏi nhà mà không nhìn vào mắt tôi. Giờ thì Carmel cũng có vẻ mặt đó.

Tôi cuối cùng cũng thốt ra, “Xin lỗi vì đã không đợi hai cậu. Tớ không biết mình định làm gì nữa. Tớ không hề định trước.”

“Cậu mất đến bốn tiếng để lái xe đến đó. Cậu bị thôi miên suốt ngần ấy thời gian à?”

“Bọn mình tập trung có được không?” Thomas xen vào. Giọng cậu ấy dè dặt, kèm theo một nụ cười trấn an. “Mọi việc cũng xong rồi. Cas vẫn còn sống. Có xây xát chút đỉnh nhưng vẫn còn hít thở là được rồi.”

Hít thở và cần Percocet11*. Vết bỏng trên hai vai tôi hệt như một sinh vật sống, thở phập phồng và tỏa nhiệt.

(11) Thuốc giảm đau.

“Thomas nói đúng,” tôi nói. “Giờ tụi mình cần nghĩ nên làm điều gì. Tụi mình cần nghĩ cách giúp cô ấy.”

“Cách giúp cô ấy?” Carmel lặp lại. “Trước hết, bọn mình cần tìm hiểu chuyện gì đang xảy ra đã. Bọn tớ chỉ biết là toàn bộ mọi chuyện có thể chỉ nằm trong đầu cậu. Hoặc là ảo giác.”

“Các cậu cho rằng tớ bịa ra ư? Dựng lên một câu chuyện hoang đường? Nếu đúng là thế, tại sao lại là thế này? Tại sao tớ lại tưởng tượng ra cô ấy phát điên và lao vào lò luyện kim? Nếu thật sự bịa ra chuyện này thì tớ cần điều trị tâm lý khẩn cấp.”

“Tớ không có ý nói là cậu cố tình làm thế,” Carmel nói giọng hối lỗi. “Tớ chỉ tự hỏi liệu nó có thật hay không thôi. Và hãy nhớ điều ông Morfran nói.”

Thomas và tôi đưa mắt nhìn nhau. Tất cả những gì chúng tôi nhớ là Morfran phun ra toàn những thứ điên rồ. Tôi thở dài.

“Thế các cậu muốn gì ở tớ? Các cậu muốn tớ cứ ngồi yên một chỗ mà đợi sao, trong khi những gì tớ nhìn thấy biết đâu lại là thật? Nếu cô ấy thực sự gặp chuyện không hay thì sao?” Hình ảnh em chống tay vào cửa lò luyện lại lơ lửng trước mắt tôi. “Tớ không biết liệu mình có thể làm điều đó không. Nhất là sau những gì xảy ra hôm qua.”

Hai mắt Carmel mở lớn. Tôi ước giá như chúng tôi đừng đến chỗ Morfran, vì những gì ông ấy nói chỉ khiến cô ấy sợ hãi thêm. Tất cả những hành động quá đà, sự tập trung miễn cưỡng vào con dao tế và những điều không lành của ông ấy đều nhảm nhí. Hai vai căng lên và tôi nhăn mặt.

“Được rồi,” Thomas nói. Cậu ấy gật đầu với Carmel, và nắm tay cô ấy. “Ý tớ là, tớ nghĩ bọn mình đang đánh lừa bản thân khi nghĩ rằng dù sao đi nữa cũng có lựa chọn. Dù cho chuyện gì đang diễn ra thì nó cũng đang diễn ra rồi và tớ không nghĩ nó sẽ dừng lại. Trừ phi chúng ra thực sự hủy con dao tế đi.”

Một lúc sau, họ ra về và tôi trải qua cả buổi chiều say thuốc giảm đau, cố không nghĩ về Anna và những gì có thể đang xảy đến với em. Tôi liên tục kiểm tra điện thoại, đợi Gideon gọi lại, nhưng ông không gọi. Và từng giờ uể oải trôi qua.

Khi mẹ về đến nhà, trời đã gần tối, mẹ pha cho tôi một cốc trà đã tách caffeine và pha chút tinh dầu oải hương để chữa lành những vết bỏng từ bên trong. Đó không phải là thuốc phép. Không có bùa phép gì cả. Yêu thuật và dược phẩm không thể trộn lẫn. Nhưng ngay cả không có ma thuật, tách trà vẫn rất êm dịu. Vả lại, tôi đã uống thêm một viên Percocet, vì hai bên vai cảm giác như muốn đứt lìa. Thuốc có tác dụng rất tốt và tôi muốn chui vào chăn rồi ngủ một mạch đến thứ Bảy.

Khi đi vào phòng ngủ, tôi những mong nhìn thấy con Tybalt cuộn người trên tấm chăn màu xanh hải quân. Tại sao không? Nếu người bạn gái đã chết có thể quay về, thì con mèo bị giết của tôi cũng có thể. Nhưng chẳng thấy gì ở đó cả. Tôi leo lên giường và cố nằm thoải mái trên gối. Không may, cái vai bị bỏng khiến điều đó bất khả thi.

Khi tôi nhắm mắt, một cơn ớn lạnh thấm vào hai chân. Nhiệt độ trong phòng đột ngột hạ xuống, như thể một cửa sổ đang mở toang. Nếu tôi thở ra, chắc hẳn sẽ có một đám mây hơi nước. Bên dưới gối, con dao tế ngân nga.

“Em không thực sự ở đây,” tôi nói để thuyết phục bản thân. Cũng có thể là để mong nó thành sự thật. “Nếu quả thực đó là em, thì sẽ không như thế này.”

Làm sao anh biết được, Cassio? Anh chưa chết lần nào. Em thì chết nhiều lần rồi.

Tôi mở mắt, vừa đủ để nhìn thấy đôi chân trần của em đặt trên góc bên cạnh chiếc bàn gương. Lên trên một chút là gấu váy trắng, bên dưới đầu gối. Tôi không muốn nhìn nữa. Tôi không muốn em tự bẻ gãy xương, hoặc lao qua cửa sổ. Và máu làm ơn đừng chảy ra từ mũi em nữa. Em như thế này còn đáng sợ hơn cả lúc mạch máu nổi lên đen kịt và mái tóc xõa tung. Anna tôi còn biết cách xử lý. Còn cái vỏ rỗng của Anna Korlov... tôi không hiểu được.

Dáng người trong góc bị khuất một nửa trong bóng tối, nhợt nhạt tựa ánh trăng.

“Em không thể ở đây được. Không thể. Bùa kết giới của mẹ anh vẫn treo trước nhà.”

Nguyên tắc, nguyên tắc, nguyên tắc. Không nguyên tắc gì nữa.

Ồ. Thật sao? Như thế thật ư? Hay em chỉ là một ảo ảnh, như Carmel nói? Có khi em thậm chí còn không phải là em. Em chỉ là một trò lừa đảo.

“Em định cứ thế đứng đó cả đêm sao?” tôi hỏi. “Anh muốn ngủ một lúc, nên nếu có điều gì khiến em băn khoăn ray rứt và muốn cho anh biết, thì giải quyết ngay cho xong, được không?” Tôi hít một hơi dài khó khăn và cổ họng tôi thắt lại khi hai bàn chân em bắt đầu chuyển động, lê những bước ngắn về phía giường tôi. Em đến thật gần, chỉ ngoài tầm với của tôi một chút. Rồi em hạ người ngồi xuống bên cạnh chân tôi và tôi trông rõ mặt em.

Đôi mắt vẫn là của Anna và ánh nhìn thấy chúng khiến tác dụng của thuốc giảm đau biến mất như thể có ai đó tạt nước đá vào lưng tôi. Nét mặt em y hệt như những gì tôi mường tượng. Như thể em biết tôi. Như thể em nhớ. Chúng tôi nhìn nhau một hồi lâu. Những cơn rùng mình đi xuyên qua người em và em run rẩy, hệt như cảnh trong một cuộn phim cũ.

“Anh nhớ em,” tôi thì thầm.

Anna chớp mắt. Khi em nhìn tôi lần nữa, mắt em đỏ máu. Một cơn đau chạy xuyên qua hàm em như những vết chém không thực mở ra và khép lại ngang qua ngực, những bông hoa máu xấu xí nở tung rồi biến mất trên cánh tay.

Tôi không thể làm gì để giúp em. Tôi thậm chí chẳng thể nắm lấy tay em. Em không thực sự ở đây. Những vết bỏng đau rát trên vai khi tôi tựa vào gối và chúng tôi ngồi im, truyền nỗi đau qua lại một lúc lâu. Tôi cố gắng mở mắt vì em muốn tôi nhìn thấy.