CHƯƠNG 9
Thomas thả tôi xuống lối đi xe, vẫn chưa thôi cằn nhằn về Morfran và Riika cùng món bánh quy gừng. Tôi mừng vì mình không phải chứng kiến cảnh hai ông cháu nhà đó đụng độ. Tôi thấy việc ăn bánh quy chỉ là chuyện vặt so với việc Morfran để cháu mình đến nhà một người thân đã mất mà nó không hề biết. Nhưng mà, ai chẳng có chuyện bực mình. Rõ ràng điều bực mình của Thomas là ăn đồ của người chết.
Giữa những tiếng hậm hực và tiếng nước miếng nhổ ra cửa sổ, Thomas đã bảo tôi là cậu ấy cần ít nhất một tuần để nghiên cứu cái trống Lappish và nghi thức chuẩn để gọi được hồn Anna. Tôi vừa trưng ra vẻ mặt cảm thông nhất rồi gật đầu, vừa dằn lại thôi thúc tìm một cái que và bắt đầu đánh kiểu Dave Grohl15* lên cái trống đang nằm trong lòng. Thật ngớ ngẩn.
15) David Eric "Dave" Grohl: ca sĩ nhạc rock nổi tiếng người Mỹ.
Cẩn thận và làm việc đúng đắn lần đầu tiên gần như là điều bắt buộc. Tôi không biết thứ gì diễn ra trong đầu mình nữa. Khi bước vào nhà, tôi nhận thấy mình không thể ngồi yên. Tôi không muốn ăn hay xem TV. Tôi không có tâm trí làm bất kỳ điều gì ngoài việc biết nhiều hơn nữa.
Mẹ về sau tôi 10 phút, với một hộp pizza to đùng và dừng lại khi thấy tôi đi tới đi lui.
“Sao thế?”
“Không có gì ạ,” tôi nói. “Một chuyến viếng thăm người dì đã chết của Thomas đầy thú vị vào chiều nay. Dì ấy chỉ cho bọn con cách để liên lạc với Anna.”
Ngoài đôi mắt thoáng mở to, mẹ chẳng có phản ứng nào khác. Mẹ chỉ nhún vai nhẹ một cái trước khi rảo bước từ phòng khách vào nhà bếp. Tôi cảm thấy hơi ấm ức. Tôi tưởng mẹ sẽ chú ý hơn. Tôi tưởng mẹ sẽ phấn khích, vui mừng vì có thể tôi sẽ nói chuyện được với Anna, để đảm bảo là em ổn.
“Con nói chuyện với người dì đã chết của Thomas,” mẹ nói, điềm nhiên mở hộp pizza. “Còn mẹ đã nói chuyện với Gideon chiều nay.”
“Mẹ sao vậy? Con đâu có nói với mẹ là có một món đặc biệt ở nhà hàng Gargoyles. Con cũng đâu nói với mẹ là con bị vấp chân dù con chắc chắn chuyện đó sẽ khiến mẹ chú ý hơn.”
“Ông ấy nói con nên quên chuyện này đi.”
“Con không biết mọi người bị sao nữa,” tôi nói. “Bảo con quên đi. Tiếp tục sống như chưa hề có chuyện gì xảy ra. Như thể nó dễ dàng lắm vậy. Như thể con đành lòng nhìn thấy cô ấy như thế. Ý con là, chết tiệt! Carmel còn nghĩ con bị thần kinh!”
“Cas,” mẹ nói. “Bình tĩnh đi. Gideon có lý của ông ấy. Và mẹ nghĩ ông ấy đúng. Mẹ có thể cảm thấy có chuyện gì đó đang xảy ra.”
“Nhưng mẹ không biết là gì, đúng không? Ý con là, đó là một điều xấu, nhưng mẹ không biết chính xác? Mẹ nghĩ con nên để mặc Anna, vì cái gì? Trực giác đàn bà của mẹ sao?”
“Này,” mẹ gằn giọng.
“Con xin lỗi,” tôi cãi lại.
“Mẹ không chỉ là một người mẹ đang lo lắng, Theseus Cassio Lowood. Mẹ là một phù thủy. Trực giác rất đáng tin.” Cằm mẹ đanh lại như mỗi lần mẹ thà nhai một tấm da dai nhách hơn là nói ra những gì mình muốn. “Mẹ biết con thực sự muốn điều gì,” mẹ nói thận trọng. “Con không chỉ muốn biết chắc con bé an toàn không. Con muốn mang nó về.”
Tôi cụp mắt xuống.
“Chúa ơi, Cas, một phần trong mẹ cũng muốn điều đó khả thi. Con bé đã cứu mạng con và trả thù cho cái chết của chồng mẹ. Nhưng con không thể đi theo con đường đó được.”
“Tại sao không chứ?” tôi hỏi và giọng ngậm ngùi cay đắng.
“Vì có những luật lệ,” mẹ đáp. “Mà không nên phá vỡ.”
Tôi ngước mắt nhìn mẹ chằm chằm. “Mẹ đâu có nói là ‘không thể’.”
“Cas...”
Thêm một phút nữa thôi là tôi sẽ phát điên. Nên tôi giơ hai tay lên và đi về phòng, bịt hai tai chặn lại những lời mẹ nói khi lên cầu thang, uất ức với cả triệu lời muốn hét vào mặt tất cả bọn họ. Thomas hình như là người duy nhất hơi quan tâm đến việc tìm hiểu điều gì đang diễn ra.
Anna đang đợi trong phòng ngủ của tôi. Đầu em lủng lẳng như thể cổ bị gãy, hai mắt trợn ngược nhìn tôi.
“Bây giờ, mọi chuyện đang rắc rối quá,” tôi thì thầm và em mấp máy môi nói gì đó. Tôi không cố đọc môi em. Quá nhiều máu đen trào ra từ đó. Em từ từ rời đi. Tôi cố giữ mắt mình nhìn xuống thảm nhưng không thể, không hoàn toàn. Nên khi em quăng mình qua cửa sổ, tôi nhìn thấy chiếc váy phấp phới khi em rơi xuống và nghe tiếng thịch khi em tiếp đất.
“Chết tiệt,” tôi nói bằng giọng nửa gầm gừ, nửa rên rỉ. Tôi nện đấm vào tường, vào tủ gương. Tôi đánh đổ cây đèn rơi khỏi chiếc tủ đầu giường. Những lời nói của mẹ léo nhéo trong tai tôi, như thể chuyện này thật dễ dàng. Mẹ nói cứ như mẹ nghĩ tôi là một thằng học sinh bị hoang tưởng về câu chuyện anh hùng giành được mỹ nhân rồi cùng nhau phi ngựa trong ánh hoàng hôn. Mẹ nghĩ tôi đã lớn lên trong thế giới nào vậy?
“Có thể sẽ cần máu,” Thomas nói bằng giọng hối tiếc chẳng ăn nhập gì với ánh mắt phấn khích ranh ma của cậu ấy. “Gần như lúc nào cũng cần máu.”
“Sao? Nếu hơn nửa lít thì nói luôn đi để tớ còn ra ngân hàng máu,” tôi đáp và cậu ấy cười. Chúng tôi đang đứng chỗ tủ cá nhân của Thomas, nói về nghi lễ cậu ấy vẫn chưa nắm vững. Nhưng công bằng mà nói, mới chỉ có một ngày rưỡi. Máu mà cậu ấy nói đến là đường dẫn - thứ kết nối với thế giới bên kia - hay cái giá phải trả. Tôi không chắc là gì nữa. Cậu ấy nói về máu ở cả hai phương diện, như cầu nối và như một cái giá. Nó có thể là cả hai và thế giới bên kia về cơ bản là một con đường có tính phí. Cậu ấy hơi căng thẳng khi chúng tôi nói chuyện, tôi nghĩ là bởi vì cậu ấy cảm thấy được sự hăm hở của tôi. Chắc cậu ấy cũng biết tôi không ngủ được nhiều. Trông tôi rất kinh khủng.
Thomas đứng thẳng người lên khi Carmel tiến lại, trông ổn hơn chúng tôi gấp mười lần, như thường lệ. Tóc cô ấy được kẹp vổng lên, vui tươi bồng bềnh theo từng bước chân. Mấy cái vòng tay của cô ấy sáng lóe làm tôi nhức cả mắt.
“Chào Thomas,” cô ấy nói. “Chào Cas-xác-ướp.”
“Chào,” tôi nói. “Tớ đoán là cậu biết chuyện rồi.”
“Ừ, Thomas có kể. Cũng khá rùng rợn.”
Tôi nhún vai. “Không đến nỗi. Riika thực sự khá ngầu đấy. Lẽ ra cậu nên đi cùng.”
“Ừ, nếu như tớ không bị cho ra rìa.” Cô ấy nhìn xuống và Thomas ngay lập tức giữ thế phòng thủ, xin lỗi thay cho Morfran, khăng khăng là ông ấy đã sai và Carmel gật đầu, nhưng vẫn nhìn xuống sàn.
Có gì đó diễn ra đằng sau rèm mi cụp xuống của Carmel. Cô ấy không nghĩ là tôi đang nhìn, hay có thể cô ấy nghĩ tôi quá mệt nên không để ý, nhưng thậm chí có kiệt sức, tôi cũng có thể nhận ra đó là gì và tôi nín thở. Carmel thấy mừng vì bị cho ra rìa. Chạm khắc đá Rune và bị ghim vào tường, như thế là quá đủ rồi. Ánh mắt cô ấy bộc lộ điều đó, qua cái cách cô ấy tiếc nuối nhìn Thomas khi cậu ấy không nhìn mình và qua cách cô ấy chớp mắt làm ra vẻ thích thú giả tạo khi cậu ấy kể về nghi lễ. Trong khi đó, Thomas chỉ mỉm cười, không biết rằng cô ấy không hề lắng nghe. Giống như tôi xem trước 10 phút cuối của một bộ phim.
Học hết cả năm học tại một ngôi trường là điều tôi chưa từng làm kể từ hồi lớp 8 và tôi phải nói rằng điều này chẳng dễ chịu gì mấy. Hôm nay là ngày đầu tuần cuối cùng của năm học và nếu tôi phải ký vào một cuốn kỷ yếu nữa thì tôi sẽ ký bằng máu của chủ nhân nó. Những người tôi chưa từng nói chuyện đang tiến lại với cây bút và nụ cười trên môi, hy vọng điều gì đó riêng tư hơn chỉ là ‘chúc nghỉ hè vui vẻ’ dù hy vọng như thế là vô ích. Và tôi không thể không nghi ngờ điều họ thực sự muốn là tôi viết ra thứ gì đó đáng sợ hoặc điên rồ để dùng làm tư liệu bàn tán. Nghe cũng hấp dẫn đấy, nhưng cho đến lúc này thì tôi vẫn chưa làm.
Có người vỗ vai tôi và khi quay người lại trông thấy Cait Hecht - bạn hẹn đau khổ của tôi 2 tuần trước, tôi suýt đâm vào tủ đồ.
“Chào Cas,” cô mỉm cười. “Ký vào kỷ yếu cho tớ nhé?”
“Dĩ nhiên rồi,” tôi nói và cầm lấy, cố vắt óc nghĩ gì đó đặc biệt một chút nhưng chỉ có mỗi câu nghỉ hè vui vẻ trong đầu. Tôi viết tên cô và phẩy một cái. Gì nữa đây ta? Xin lỗi về vụ hôm trước, nhưng cậu khiến tớ nhớ về một cô bé mình đã giết ư? Hoặc có thể là, bọn mình chẳng bao giờ thành được đâu. Người con gái tớ yêu sẽ mổ bụng cậu mất.
“Cậu có định làm gì hay hay trong mùa hè này không?” cô hỏi.
“Tớ cũng chưa biết nữa. Có thể là đi du lịch lung tung.”
“Nhưng cậu sẽ trở lại đây vào mùa thu chứ?” Cô nhướng mày lịch sự, nhưng đó chỉ là kiếm chuyện làm quà. Carmel bảo Cait bắt đầu hẹn hò với Quentin Davis hai ngày sau chuyện ở quán cà phê. Tôi nhẹ cả người khi nghe tin ấy và giờ cũng nhẹ người khi thấy cô hình như chẳng có vẻ gì là u sầu, dù chỉ một tẹo.
“Câu hỏi rất hay,” tôi nói, trước khi từ bỏ và viết nghuệch ngoạc ‘chúc nghỉ hè vui vẻ’ vào một góc trang giấy.