← Quay lại trang sách

CHƯƠNG 20

Chuyến tàu hỏa có cảm giác đi mãi không tới. Chẳng hiểu ra làm sao nữa. Đáng ra, tôi phải cảm thấy chuyến đi quá ngắn và quá nhanh. Tôi phải cảm thấy lo lắng, băn khoăn không hiểu tôi sẽ đối mặt với cái quái gì ở điểm đến. Những dặn dò của mẹ, Morfran và Gideon cứ lùng bùng trong tai. Tôi nghe cả tiếng cha dạy cho tôi như cha từng làm, rằng đừng bao giờ tìm cớ để không sợ. Cha bảo nỗi sợ khiến ta cảnh giác và kiên quyết bảo vệ mạng sống. Tim đập thật nhanh để ta luôn nghi nhớ là nó còn đập. Đó chắc là một lời khuyên của cha mà tôi đã lờ đi. Tôi cũng đã sợ hãi trong nhiều năm sau khi cha bị sát hại. Hơn nữa, khi tôi nhớ về cái chết của cha, tôi không thích cái ý nghĩ rằng cha đã chết trong sợ hãi.

Bên ngoài, chẳng thấy gì ngoài những cánh đồng xanh mướt cùng với những hàng cây. Nông thôn vẫn rất dân dã và nếu nhìn thấy một cỗ xe ngựa chạy qua một cánh đồng, tôi cũng sẽ không ngạc nhiên. Chẳng mấy chốc thành phố lùi xa sau khi chúng tôi rời nhà ga ở King’s Cross.

Tôi ngồi cùng với Jestine lúc này đang im lặng. Đây hẳn là điều cô ta đã chờ đợi cả đời. Thế chỗ tôi. Nghĩ về điều đó khiến tôi thấy nghèn nghẹn. Nhưng nếu đây là cái giá phải trả, tôi sẽ chấp nhận chứ? Nếu đấy là cái giá để cứu Anna, nếu chúng tôi đến đó và họ chỉ lịch sự yêu cầu tôi giao con dao tế của cha ra, tôi sẽ chấp nhận chứ? Tôi không chắc. Tôi không bao giờ nghĩ mình sẽ do dự.

Carmel và Thomas ngồi cạnh nhau ở băng ghế đối diện. Hai đứa nói chuyện với nhau chút đỉnh, nhưng đa phần là nhìn chăm chăm ra cửa sổ. Từ lúc Carmel đến đây, những chuyện chúng tôi làm giống như là đang đóng kịch, cố lấy lại sự ăn ý ngày xưa dù rõ ràng nó đã thay đổi rồi. Nhưng chúng tôi vẫn sẽ tiếp tục cố, cho đến khi trở lại như cũ.

Tâm trí tôi lại vẩn vơ nghĩ về Anna và hình ảnh em trong đầu rõ nét đến mức tôi gần như có thể nhìn thấy em trên cửa sổ. Tôi phải cố hết sức để chớp mắt và không nhìn thấy nó nữa.

“Tại sao cậu không muốn nghĩ về cô ấy?” Thomas hỏi và tôi giật nảy mình. Giờ cậu ấy đang ngồi đằng sau tôi, dựa vào vách ngăn giữa các ghế. Tiếng ồn xe lửa đáng ghét. Nó khiến người ta dễ thấy rùng mình. Carmel nằm dài ra ghế và bên cạnh tôi, Jestine cũng đã ngủ, cuộn tròn tựa vào cái túi của mình.

“Cô ấy là nguyên nhân của tất cả những chuyện này,” Thomas nói. “Sao cậu cứ dằn vặt mãi thế?”

Tôi nheo mắt nhìn Thomas. Cậu ấy đã lẻn vào tâm trí tôi lúc không thích hợp nhất. “Carmel sẽ có một cuộc sống mệt mỏi đây.”

“Carmel đã tìm cách chặn được tớ, gần như vậy,” cậu ấy nhún vai. “Còn cậu không được thế. Sao nào?”

“Tớ không biết,” tôi thở dài. “Vì khi biết chuyện, tớ sẽ lại quên rất nhiều thứ.”

“Ví dụ?”

Cậu ấy biết tôi không thực sự muốn nói về chuyện này mà. Tôi còn không nghĩ thông được.

“Tớ có thể nghĩ đến mấy thứ linh tinh trong đầu rồi cậu tự tìm hiểu, được không?”

“Trừ khi cậu muốn tớ chảy máu mũi liên tục.” Cậu ấy cười tươi. “Cứ... nói đi.”

Như thể đó là điều đơn giản nhất quả đất vậy. Những lời nói đã lên đến cổ và nếu mở miệng ra, tôi không biết sẽ nói đến bao giờ.

“Được. Thứ nhất là gã pháp sư. Nếu tớ đúng, thì hắn cũng có ở đó. Và tất cả chúng ta đều nhớ lần trước hắn đánh tớ thảm ra sao. Giờ hắn còn hành hạ Anna nữa. Tớ sẽ làm loại chuyện xảo trá gì với Hội? Jestine bảo tớ sẽ phải trả giá và tớ chắc chắn là thế. Còn có bài kiểm tra mà chúng ta đang mù quáng lao vào.”

“Bọn mình không có lựa chọn,” Thomas nói. “Thời gian sắp hết rồi. Cẩn trọng giờ trở thành một thứ xa xỉ.”

Tôi khịt mũi. Nếu cẩn trọng là một thứ xa xỉ với tôi thì không sao. Tôi biết điều gì mình sẵn sàng trả giá. Thomas và Carmel không liên quan nhưng có thể vẫn bị cuốn vào.

“Nghe này,” Thomas nói. “Tình hình rất đen tối. Thậm chí là đen thư than nếu cậu thích làm quá.” Cậu ấy mỉm cười. “Nhưng đừng cảm thấy có lỗi về việc háo hức muốn gặp lại cô ấy. Tớ cũng háo hức muốn gặp lại cô ấy.”

Ánh mắt Thomas không có hoài nghi. Cậu ấy tuyệt đối tin rằng kế hoạch sẽ đi từ A đến B và mọi chuyện sẽ diễn ra tốt đẹp. Như thể cậu ấy hoàn toàn quên rằng mùa thu trước, tôi đã khiến bao nhiêu người mất mạng.

Chúng tôi đổi tàu ở Glasgow và cuối cùng xuống tại Loch Etive, một cái hồ màu xanh mênh mông, phản chiếu bầu trời với sự tĩnh lặng kỳ quái. Khi đi phà sang bờ phía bắc, tôi không thể không nghĩ đến dòng nước sâu bên dưới con thuyền và hình ảnh phản chiếu của bầu trời cùng những đám mây đã che giấu cả một thế giới bóng tối, những hang động và những sinh vật biết bơi. Tôi rất mừng khi qua đến bờ bên kia và được đi trên mặt đất. Ở đây đầy rong rêu, và hơi ẩm trong không khí lọc sạch hai buồng phổi tôi. Nhưng ngay cả lúc này, tôi vẫn cảm thấy hồ ngay đằng sau mình, im lìm và đáng sợ như một cái bẫy trực chờ sập xuống. Tôi thích hồ Superior hơn nhiều, với những cơn sóng đầy thịnh nộ. Nó không giữ bí mật sự hung hãn của mình.

Jestine lấy điện thoại ra. Cô ta chốc chốc lại kiểm tra tin nhắn từ Gideon, nhưng không thực sự mong sẽ nhận được tin nào. “Dịch vụ điện thoại ở nông thôn miền Bắc cứ chập chà chập chờn,” cô ta nói, rồi đóng điện thoại và lúc lắc cổ, vươn vai sau khi cuộn tròn ngủ mấy tiếng liền. Tóc cô ta buông lơi xuống vai. Cả bốn chúng tôi đều ăn mặc thoải mái, áo khoác và giày thể thao, ba lô trên vai, nhìn giống những người đi bộ đường dài, mà tôi đoán là khá phổ biến ở đây. Điều duy nhất làm chúng tôi khác biệt là nét mặt căng thẳng và nghiêm trọng. Nhìn là biết ngay chúng tôi là những kẻ ở nơi đất khách quê người. Tôi đã quen thích nghi với những địa điểm mới. Tôi đã chuyển nhà nhiều lần rồi. Có thể lâu ngày ở Thunder Bay đã khiến tôi yếu đi. Phải dựa vào Jestine làm mọi thứ kể ra cũng khó chịu thật, nhưng không có lựa chọn nào khác. Ít nhất cô ta cũng giỏi đánh lạc hướng Thomas và Carmel khỏi nguy hiểm trước mắt bằng cách kể những câu chuyện địa phương đầy màu sắc. Cô ta nói về những anh hùng cổ đại cùng những chú chó săn trung thành rồi kể chúng tôi nghe về anh chàng trong phim Trái tim dũng cảm1 và chỗ anh ta mở họp báo. Đến lúc Jestine kéo chúng tôi vào một quán để ăn khoai tây chiên và bánh mỳ kẹp, tôi nhận nhận ra cô ta cũng làm tôi ngừng nghĩ ngợi.

“Tôi mừng vì hai người đã làm lành với nhau,” Jestine nói, nhìn Carmel và Thomas ở bên kia bàn. “Hai người rất đẹp đôi đấy.”

Carmel mỉm cười và chỉnh lại tóc, buộc lại thành đuôi ngựa. “Làm gì có,” cô ấy nói và huých vai Thomas. “Tôi xứng với cậu ấy thế nào được.” Thomas cười, cầm lấy tay cô ấy và hôn lên. Vì họ vừa mới quay lại với nhau nên tôi bỏ qua hành động bày tỏ tình cảm công khai đó.

Jestine cười tươi và hít sâu. “Bọn mình sẽ ở đây qua đêm và sáng mai đi tiếp. Trên lầu có phòng trọ và ngày mai còn phải đi bộ đường dài.” Cô ta nhướng mày nhìn sang Thomas và Carmel. “Hai người muốn ở thế nào? Hai người một phòng, bọn tôi một phòng? Hay con trai một phòng, con gái một phòng?”

“Con trai một phòng,” tôi vội nói.

“Được. Chờ một phút.” Jestine đứng lên và thu xếp phòng, để lại tôi với hai đứa bạn đang trố mắt nhìn.

“Ở đâu ra đấy?” Carmel hỏi.

“Ở đâu ra đấy?”

Như mọi khi, giả ngây chẳng ích lợi gì cả.

“Có chuyện gì đang diễn ra phải không?” Cô ấy hất đầu về phía Jestine. “Không đâu,” cô ấy trả lời luôn câu hỏi của mình. Nhưng cô ấy đang nhìn Jestine, nghĩ xem cô ta hấp dẫn đến mức nào.

“Đương nhiên là không rồi,” tôi nói.

“Đương nhiên là không rồi,” Thomas nhắc lại. “Dù,” cậu ấy nói và nheo mắt. “Cas hay yếu lòng trước những cô gái có thể hạ được cậu ấy.”

Tôi bật cười và ném một miếng khoai tây chiên vào cậu ấy. “Jestine đâu có hạ được tớ. Hơn nữa, chẳng lẽ Carmel không hạ được cậu?” Chúng tôi mỉm cười và ăn tiếp với tâm trạng nhẹ nhõm hơn. Nhưng khi Jestine quay lại bàn, tôi tránh nhìn cô ta, cốt để tỏ rõ ý mình.

Tôi mở mắt thao láo trong bóng tối. Không có ánh sáng thực sự nào trong phòng, chỉ có những màu xanh dịu, lành lạnh len vào từ cửa sổ. Thomas đang ngáy trên chiếc giường bên cạnh tôi, nhưng không quá to. Không phải cậu ấy làm tôi thức giấc. Cũng không phải ác mộng. Trong máu tôi cũng không có adrenaline, không cảm giác bứt rứt ở lưng hay chân. Tiếng thì thầm. Tôi nhớ có tiếng thì thầm, nhưng tôi không biết là trong mơ hay là âm thanh đã đánh thức tôi. Tôi đưa mắt về phía cửa sổ, ra ngoài hồ. Nhưng không phải. Đương nhiên là không. Cái hồ đó không thể nào tách khỏi bờ và bò lên đây đuổi theo chúng tôi, dù nó đã kéo và nhấn chìm bao nhiêu thứ đi nữa.

Chắc là tại lo lắng quá. Nhưng dù nghĩ như vậy, tôi vẫn xuống giường, mặc quần bò vào, rồi rút con dao tế bên dưới gối ra. Làm theo trực giác là cương lĩnh mang lại lợi ích cho tôi nhiều nhất và trực giác mách bảo rằng đột ngột thức giấc giữa khuya chắc phải có lý do. Và tôi tỉnh ngủ hẳn. Sàn nhà khô lạnh áp vào bàn chân trần không khiến tôi giật mình.

Khi tôi mở cửa phòng, hành lang lặng như tờ. Điều này hiếm khi xảy ra. Bao giờ cũng có tiếng động gì đó như là tiếng ngôi nhà kêu cọt kẹt, tiếng tủ lạnh chạy ro ro. Nhưng bây giờ thì chẳng có gì và có cảm giác như bị phủ lên.

Không đủ sáng. Cho dù tôi có mở mắt to cỡ nào thì cũng không nhìn thấy gì mấy và tôi chỉ nhớ mang máng sơ đồ hành lang lúc lên phòng. Chúng tôi đã rẽ trái hai lần. Carmel và Jestine đi xa hơn chút, cửa phòng họ ở ngay góc cua. Con dao tế cựa quậy, cán gỗ miết vào lòng bàn tay tôi.

Ai đó hét lên và tôi lao về phía âm thanh đó. Carmel đang gọi tôi. Rồi đột nhiên, cô ấy im bặt. Khi giọng cô ấy bất thình lình ngừng lại, adrenaline trong tôi bùng lên. Sau 2 giây, tôi đã ở ngay trước cửa phòng để mở của họ, nheo mắt trước ánh sáng hắt ra từ đèn cạnh giường của Jestine.

Carmel đã ra khỏi giường và đang nép vào tường. Jestine vẫn còn trên giường, nhưng đang ngồi thẳng người. Cô ta nhìn thẳng và đọc nhanh một câu thần chú Gaelic bằng chất giọng mạnh mẽ, đều đặn. Có một người phụ nữ đứng giữa phòng trong chiếc áo ngủ dài màu trắng. Một mớ tóc bù xù màu vàng nhạt xõa xuống vai và lưng. Bà ta rõ ràng đã chết rồi, da tím hơn là trắng cùng những vết hằn sâu, giống nếp nhăn nhưng bà ta không già đến thế. Chúng nhăn lại, như thể bà ta bị bỏ mặc đến thỗi rữa trong bồn tắm.

“Carmel,” tôi nói và chìa tay ra. Cô ấy nghe thấy nhưng không phản ứng gì. Chắc cô ấy kinh ngạc quá nên không cử động được. Giọng của Jestine ngày càng to hơn và con ma nhấc người lên khỏi sàn. Hàm răng vàng khè nhe ra, bà ta càng lúc càng giận dữ hơn. Khi bắt đầu tấn công, bà ta phun khắp nơi một thứ nước hôi thối. Carmel rít lên và đưa tay che mặt.

“Cas! Tôi không thể giữ bà ta lâu hơn được nữa,” Jestine nói và ngay sau đó, câu thần chú mất tác dụng và con ma nhào về phía giường.

Tôi không nghĩ gì, chỉ ném con dao đi. Nó rời khỏi tay tôi và cắm phập vào ngực bà ta như cắm vào một thân cây. Nó hạ gục bà ta ngay tại chỗ.

“Có chuyện gì vậy?” Thomas hỏi, chạy tới từ đằng sau và len qua về phía Carmel.

“Hỏi hay đấy,” tôi nói và đi vào phòng để đóng cửa lại. Jestine khom người bên mép giường và nhìn chằm chằm vào xác chết. Trước khi tôi có thể nói câu gì đó để an ủi, Jestine với tay lật ngửa cái xác. Con dao tế cắm thẳng vào lồng ngực.

“Nó không... bị tan rã hay gì à?” cô ta hỏi, nghiêng nghiêng đầu.

“À, thỉnh thoảng, chúng nổ tung,” tôi nói và cô ta vội lùi lại. Tôi so vai. “Hắn nổ tung. Không phải tan biến đi đâu.”

“Eo,” Jestine nhăn mặt.

“Cas,” Carmel nói và khi tôi nhìn qua, cô ấy lắc đầu với tôi. Tôi không nói gì nhưng nói thật, nếu cô ấy mong đợi những điều dễ chịu thì lẽ ra không nên quay lại. Tôi đi về phía hồn ma. Không có mắt, một là đã biến mất, hai là đã tụt vào sọ. Dù làn da màu tím thối rữa trông thật kinh tởm và sáng lên như thể bà ta vừa được nhấc lên khỏi nước, thì trông cũng không có gì khác những thứ tôi đã thấy. Nếu như đây là thử thách của Hội, thì xem ra tôi đã lo lắng thái quá. Tôi ngập ngừng đá đá hồn ma. Bây giờ, nó chỉ là một cái vỏ. Nó sẽ tự tan ra nhưng nếu không như vậy, chúng tôi sẽ phải khiêng nó ném xuống hồ.

“Chuyện gì đã xảy ra vậy?” tôi hỏi Jestine.

“Lạ lắm,” cô ta đáp. “Tôi đang ngủ rồi tự nhiên thức giấc. Có gì đó di chuyển trong phòng. Nó đang cúi xuống giường Carmel.” Jestine hất đầu về phía Carmel, người vẫn còn đứng ngay cửa, Thomas choàng tay qua vai cô ấy. “Nên tôi bắt đầu đọc thần chú.”

Tôi nhìn Carmel để xác nhận, nhưng cô ấy chỉ nhún vai.

“Khi tớ thức giấc thì bà ta đã ở bên giường rồi. Jestine đang lẩm nhẩm gì đó.” Cô ấy nép vào người Thomas. “Khá là nhanh.”

“Câu thần chú đó là gì vậy?” Thomas hỏi.

“Chỉ là một câu thần chú trói buộc bằng tiếng Gaelic thôi. Tôi biết nó từ khi còn bé.” Cô ta nhún vai. “Tôi không định dùng nó. Nhưng nó là thứ đầu tiên nảy ra trong đầu tôi.”

“Ý cô là gì khi cô nói cô không định dùng nó? Tại sao cô lại có ý định này?” tôi hỏi.

“Không hề. Không hẳn vậy. Tôi chỉ biết là nơi này bị ám. Tôi không biết chắc liệu con ma có xuất hiện hay không. Tôi chỉ nói mấy từ khi chúng ta đi qua cửa để nhử nó rồi đi ngủ và hy vọng.”

“Cô bị thần kinh à?” Thomas hét lên. Tôi giơ tay ra, bảo cậu ấy nhỏ giọng. Cậu ấy bặm môi và trố mắt ra nhìn tôi trừng trừng.

“Cô cố tình làm thế?” tôi hỏi Jestine.

“Tôi nghĩ luyện tập một chút cũng tốt,” cô ta đáp. “Và thú thật là tôi tò mò. Tôi đã được dạy về việc con dao tế được sử dụng như thế nào, nhưng đương nhiên là tôi chưa bao giờ nhìn thấy.”

“Lần tới mà cô có tò mò ấy, làm ơn nói cho bạn cùng phòng biết với nhé,” Carmel gắt. Thomas hôn lên đỉnh đầu cô ấy và ôm chặt hơn.

Tôi nhìn chằm chằm xuống xác chết. Tự hỏi bà ta là ai. Tự hỏi liệu bà ta có phải là một con ma mà tôi cần phải ra tay triệt hạ không. Jestine ngồi bình thản nơi chân giường. Tôi muốn bóp cổ cô ta, hét ầm cho đến cô ta thủng màng nhĩ vì đã đẩy người khác vào nguy hiểm. Nhưng tôi lại chỉ cúi xuống, rút con dao ra. Khi nắm lấy chuôi dao, bàn tay tôi do dự và bụng tôi quặn lại khi tôi phải giật mạnh để rút con dao khỏi xương.

Con dao rút ra, bao phủ một lớp máu mỏng màu tím. Ngay khi lưỡi dao được rút khỏi, vết thương mở rộng ra, cuộn da vào thành từng lớp, xuyên qua lớp vải của chiếc váy ngủ. Da dính vào xương và biến nó thành màu đen rồi tan thành tro bụi. Toàn bộ cơ, gân, vải và tóc biến mất trong chưa đầy 5 giây.

“Đừng bao giờ đẩy bạn tôi vào nguy hiểm lần nữa,” tôi nói. Jestine nhìn thẳng vào tôi, vẫn với cái vẻ thách thức như thường khi. Sau vài giây, cô ta gật đầu và xin lỗi Carmel. Nhưng trong vài giây đó, tôi trông thấy điều Jestine đang nghĩ. Cô ta nghĩ tôi là một kẻ đạo đức giả khi nói những lời như thế.