CHƯƠNG 19
"Cậu cứ thế lôi cậu ấy đi cả nửa vòng Trái đất vậy sao?” Carmel nói, chân nhịp nhịp phẫn nộ. “Nơi cậu ấy không có một người thân hay chỗ dựa nào? Dấn thân vào cái việc có trời mới biết là gì?” Cô ấy nheo mắt. “Cậu bảo cậu sẽ chăm sóc cậu ấy cơ mà.”
“Thực ra, Carmel, tớ nói là...”
“Tớ không quan tâm cậu nói gì!”
“Mà sao cậu tìm được bọn tớ?” tôi nói và cuối cùng, cô ấy cũng hít vào. Cô ấy lao vào nhà, như một cơn bão đi bốt cao cổ và khiến mọi thứ ngừng lại. Trên gác, tôi nghe vòi sen đột ngột tắt. Tôi hy vọng Thomas không bị trượt ngã vỡ đầu vì cuống cuồng chạy xuống cầu thang. Và tôi hy vọng cậu ấy nhớ quàng khăn cẩn thận.
“Morfran cho tớ biết,” Carmel nói. “Mẹ cậu cho tớ biết.” Cơn giận vẫn còn trong giọng nói của cô ấy, không tăng lên cũng không giảm đi. Mắt cô ấy dừng lại trên hai tay tôi, quan sát tay áo xắn cao và bọt xà phòng đang nhỏ xuống đất. Hẳn là trông giống cảnh gia đình đầm ấm. Chứ không phải nguy hiểm rình rập như cô ấy tưởng. Tôi chùi bọt xà phòng lên quần.
Jestine tiến lên phía trước, thận trọng không xoay lưng hẳn về phía Carmel, người cô ta không quen biết. Nhưng trong chuyển động của Jestine có nét căng thẳng, như thể cô ta sẵn sàng chiến đấu. Dù là ai đã dạy cho cô ta đi nữa thì cũng đã dạy rất tốt. Cô ta di chuyển giống tôi và đa nghi gấp đôi. Tôi nhìn vào mắt cô ta và lắc đầu. Carmel không cần được tiếp đón như chúng tôi, bị Jestine nguyền rủa và ngạt thở.
“Cô ấy nói là biết cậu,” Jestine nói. “Tôi đoán là cô ấy nói thật.”
“Đương nhiên,” Carmel nói, và nhìn Jestine một lượt khi cô ta đứng cạnh tôi. Cô ấy chìa tay. “Tôi là Carmel Jones. Tôi là bạn của Thomas và Cas.” Khi họ bắt tay nhau, lòng tôi nhẹ hẳn. Jestine chỉ tò mò thôi và sự hung hăng của Carmel là nhắm vào tôi. Thật lạ, nhưng trực giác mách bảo tôi họ sẽ hợp nhau như nước với lửa.
“Tôi cất túi cho cậu nhé?” Jestine hỏi, chỉ về phía cái túi to đùng của Carmel, cái túi hàng hiệu màu trắng với móc khóa sáng chói.
“Được,” Carmel nói và đưa cái túi ra."Cảm ơn."
Chúng tôi nhìn nhau một cách kiềm chế cho tới khi Jestine lên gác và chắc là không nghe thấy được nữa. Thật khó để duy trì nét mặt nghiêm nghị. Carmel trưng ra vẻ mặt giận dữ nhất, nhưng thực lòng muốn ôm tôi, tôi biết. Tuy nhiên, cô ấy xô mạnh khiến tôi loạng choạng và va vào thành ghế sofa.
“Tại sao cậu không thèm nói với tớ là cậu đến đây?” cô ấy hỏi.
“Tại tớ có cảm giác là cậu không muốn biết.”
Mặt cô ấy đanh lại. “Tớ không muốn biết.”
“Vậy cậu làm gì ở đây?”
Cả hai chúng tôi nhìn lên. Thomas đang đứng giữa cầu thang. Cậu ấy lẳng lặng đi xuống. Tôi tưởng ít nhất cậu ấy cũng tất tưởi bước thấp bước cao. Tôi tưởng cậu ấy sẽ ngã sấp mặt, tóc vẫn dính đầy dầu gội và trần như nhộng. Tôi quan sát kỹ nét mặt Carmel khi cô ấy nhìn Thomas. Nét mặt hạnh phúc của một người khi biết bản thân không có quyền đó.
“Bọn mình nói chuyện được không?” cô ấy hỏi. Tim cô ấy đập nhanh hơn khi Thomas bĩu môi nhưng chúng tôi biết rõ cậu ấy. Thomas sẽ không để Carmel băng qua đại dương chỉ để bị từ chối.
“Ra ngoài đi,” cậu ấy nói và đi qua chúng tôi ra cửa. Carmel đi theo và tôi nghểnh cổ nhìn qua những ô cửa sổ, theo bóng hai đứa khi họ rẽ ra hông căn nhà.
“Có vẻ phức tạp đây,” Jestine nói vào tai khiến tôi giật nảy mình. Nơi này dễ khiến người ta rợn tóc gáy. “Cô ấy sẽ đi cùng với chúng ta chứ?”
“Tôi nghĩ vậy. Tôi hy vọng vậy.”
“Vậy tôi hy vọng họ sẽ giải quyết mọi việc ổn thỏa. Chúng ta không cần bi kịch, đau khổ và những quyết định sai lầm.” Jestine khoanh tay trước ngực và đi vào bếp để dọn dẹp nốt bữa sáng còn sót lại.
Có thể tôi nên hỏi Jestine tại sao lại thế, chúng tôi sẽ đối mặt với cái gì, nhưng Thomas và Carmel đã khuất khỏi tầm mắt. Việc Carmel có mặt ở đây khiến tôi rối trí. Cô ấy có vẻ không thực, một nhân tố bất ngờ của Thunder Bay được thêm vào cục diện. Sau những gì Carmel nói hôm đó, tôi tưởng cô ấy sẽ biến mất mãi mãi. Cô ấy đã chọn lựa cuộc đời khác với tôi và Thomas. Tôi đã mừng cho cô ấy. Nhưng khi tôi theo Jestine quay lại bếp, một cảm giác nhẹ nhõm vỡ òa trong lồng ngực và cả niềm vui nữa. Cái thứ tôi không thể thoát ra cũng không dễ gì buông bỏ.
Kiểm tra các cửa sổ, tôi thoáng thấy họ qua cửa sổ phía tây nhìn ra vườn sau, nếu tôi nghiêng người đủ xa về phía bên trái. Cảnh tượng thật căng thẳng, nhìn thẳng vào mắt nhau và vung tay. Nhưng chán nỗi tôi không đọc được khẩu hình.
“Cậu trông như một bà già,” Jestine châm chọc. “Đừng nhìn ra cửa nữa và rửa cho xong bát đi.” Cô ta dúi miếng bọt biển vào tay tôi. “Cậu rửa. Tôi lau.”
Chúng tôi dọn rửa trong im lặng được một phút và cô ta nở nụ cười mỉa mai. Tôi đoán là cô ta nghĩ tôi đang cố lắng nghe hai người kia nói gì.
“Chúng ta nên đi vào buổi sáng,” Jestine nói. “Phải ngồi tàu lâu đấy rồi đi bộ còn lâu hơn. Chắc cũng phải mất 2 ngày.”
“Chính xác là đi đâu?”
Jestine chìa tay ra để lấy một cái đĩa. “Không có gì là chính xác ở đây cả. Hội không được đánh dấu trên bản đồ. Ở đâu đó trên cao nguyên Scotland. Cao nguyên miền Tây, phía bắc hồ Loch Etive.”
“Vậy cô đã từng tới đó?” Cô ta im lặng, với tôi như thế là đồng ý. “Nói cho tôi biết. Chúng ta sẽ đương đầu với thứ gì?”
“Tôi không biết. Một rừng thông và có thể là vài con chim gõ kiến.”
Giờ cô ta trở nên láu cá rồi, đúng không? Cơn bực mình lan lên cánh tay tôi, bắt đầu trong bồn nước rửa bát nóng và kết thúc ở quai hàm nghiến chặt.
“Tôi ghét rửa bát,” tôi nói. “Và ghét cả cái ý tưởng bị lôi đi vòng quanh Scotland bởi một người tôi gần như không quen. Họ sẽ thử tôi. Ít nhất cô cũng cho tôi biết như thế nào chứ.”
Nét mặt cô ta trộn lẫn giữa kinh ngạc và ấn tượng.
“Nào,” tôi nói. “Quá rõ ràng còn gì. Sao chúng ta lại không đi cùng với Gideon? Là gì? Cô không được kể cho tôi hay sao?”
“Cậu muốn thế, đúng không?” cô ta nói và ném khăn lau bát lên mặt bàn. “Cậu thật dễ đoán,” cô ta nghiêng người nhìn tôi thật kỹ. “Thử thách khiến cậu phấn khích. Sự tự tin cho rằng mình sẽ vượt qua cũng thế.”
“Bớt nhảm nhí đi, Jestine.”
“Chẳng có nhảm nhí gì hết, Theseus Cassio. Tôi không thể nói cho cậu, vì tôi cũng không biết.” Jestine quay người đi. “Cậu không phải là người duy nhất bị thử. Chúng ta giống nhau, cậu và tôi. Tôi biết thế. Chỉ là tôi không biết tới mức nào thôi.”
Một tiếng sau, Thomas và Carmel vào nhà và thấy tôi vùi người trên sofa trong phòng khách, chuyển qua chuyển lại hai kênh BBC 1 và BBC 2. Họ đi vào và ngồi xuống, Carmel ngồi cạnh tôi còn Thomas dùng ghế tựa. Trông họ có vẻ ngượng nghịu, đã làm lành nhưng vẫn chưa thoải mái, một kiểu giảng hòa chưa có nhiều hiệu lực. Trông Carmel rất mệt mỏi, nhưng có thể chỉ là vì say máy bay.
“Thế nào?” tôi hỏi. “Bọn mình đã quay lại làm một đại gia đình hạnh phúc chưa?” Họ nhìn tôi cáu kỉnh. Kết quả không như tôi mong đợi.
“Tớ đang chịu án treo,” Carmel nói. Tôi liếc nhìn Thomas. Cậu ấy có vẻ vui những vẫn cảnh giác. Thế cũng phải. Niềm tin của cậu ấy đã bị lung lay. Trong não tôi cũng vậy, những cụm từ kỳ quặc quay mòng mòng. Tôi muốn khoanh tay trước ngực và nói những thứ đại loại như, “Đừng quay về nếu cậu không định ở lại!” và “Nếu cậu nghĩ rằng không có gì thay đổi, thì cậu sai bét rồi.” Nhưng có thể cô ấy đã nghe Thomas nói rồi. Tôi không phải là bạn trai cô ấy. Không hiểu sao tôi nghĩ mình cũng nên có cơ hội trách móc cô ấy.
Chết tiệt. Tôi đã trở thành “kỳ đà cản mũi”.
“Cas? Có gì không ổn sao?” Thomas chau mày.
“Mai bọn mình sẽ đi,” tôi nói. “Để gặp cái Hội Gì Gì Đấy.”
“Hội gì kia?” Carmel hỏi và khi tôi không trả lời, Thomas giải thích. Tôi không nghe kỹ, bật cười trước cách phát âm của cậu ấy và cung cấp thông tin khi được hỏi.
“Chuyến đi sẽ là một bài kiểm tra,” tôi lên tiếng. “Và tớ nghĩ nó mới chỉ là bài đầu tiên.” Lời bình phẩm của Jestine về việc thích thú với thử thách vẫn còn khiến tôi sôi ruột. Thích thú. Tại sao tôi lại thích? Chỉ có điều là đúng thế, có một chút và đúng là vì lý do cô ta đưa ra. Nghĩ lại thì cũng hơi điên rồ. Tuy nhiên, Thomas và Carmel hiểu sai cơn bực mình của tôi và bắt đầu an ủi, càng làm tôi cáu hơn.
“Này,” tôi nói. “Đi dạo đi.”
Họ đứng lên và đưa mắt nhìn nhau, thấy điềm chẳng lành.
“Chỉ đi một quãng ngắn thôi nhé?” Carmel lẩm nhẩm. “Chẳng biết tớ nghĩ gì mà lại đi đôi bốt này.”
Bên ngoài, nắng lên và bầu trời không một gợn mây. Chúng tôi đi về phía tán cây để có thể nói chuyện mà không bị chói mắt.
“Chuyện gì đang xảy ra vậy?” Thomas hỏi khi chúng tôi dừng lại.
“Gideon nói cho tớ vài chuyện trước khi đi. Chuyện về Hội và Jestine.” Tôi đổi thế đứng. Chuyện này nghe vẫn thấy không tin nổi. “Ông ấy bảo họ đào tạo cô ấy thế chỗ tớ.”
“Đã bảo là cậu không nên tin cô ta rồi mà,” Thomas kêu lên và quay sang Carmel. “Ngay từ lúc cô ta đọc thần chú trong cái ngõ đó tớ đã biết rồi.”
“Nghe này, chỉ vì Jestine được đào tạo cho vị trí đó không có nghĩa cô ấy sẽ giành lấy nó. Jestine không phải là vấn đề. Bọn mình có thể tin tưởng cô ấy.” Thomas rõ ràng nghĩ tôi là một thằng đần. Carmel không bình luận gì. “Tớ nghĩ bọn mình có thể. Và cậu tốt nhất là hy vọng bọn mình có thể. Ngày mai, cô ấy sẽ đưa bọn mình đi cao nguyên Scotland đấy.”
Carmel nghiêng đầu. “Cậu không cần phải dùng giọng đó khi nói ‘cao nguyên Scotland’ đâu. Chúng ta đều biết rằng đây chẳng phải chuyện đùa. Những người này là ai? Chúng ta sắp dấn thân vào chuyện gì?”
“Tớ không biết. Vấn đề nằm ở đó. Nhưng đừng mong họ sẽ vui mừng khi gặp tớ.” Đó là nói giảm nói tránh. Tôi cứ nghĩ về cái cách Jestine nói chuyện bên ngoài nhà nguyện ở Tháp London và cách cô ta nhìn con dao tế đầy cung kính. Đối với những người này, tôi phạm tội báng bổ.
“Nếu họ muốn Jestine thế chỗ cậu, cậu nghĩ sao?” Carmel hỏi.
“Tớ không biết. Tớ hy vọng lòng tôn kính của họ dành cho con dao cũng sẽ có một chút dành cho huyết thống của người chiến binh.” Tôi liếc nhìn Thomas. “Nhưng khi phát hiện ra điều tớ muốn làm với Anna, họ sẽ phản đối. Có mạng lưới phù thủy của Morfran chống lưng cũng đỡ.”
Cậu ấy gật đầu. “Tớ sẽ nói với ông.”
“Nói xong rồi thì cả hai cậu nên ở đây. Đợi tớ tại nhà Gideon. Ông ấy sẽ bảo vệ tớ. Tớ không muốn các cậu dính vào vụ này.”
Mặt họ tái đi. Khi Carmel nắm tay Thomas, tôi có thể thấy cậu ấy run rẩy.
“Cas,” cô ấy nhẹ nhàng nói và nhìn thẳng vào tôi. “Im đi.”