← Quay lại trang sách

CHƯƠNG 25

Jestine đã sai. Hội xuất hiện và đưa một người chúng tôi đi. Là cô ta, ngay trước lúc mặt trời lặn. Hai cô gái đi tới, không nói không rằng. Họ không lớn hơn chúng tôi là bao, tóc cả hai đều đen và để xõa. Jestine giới thiệu họ là Hardy và Wright. Tôi đoán những thành viên cấp thấp ở đây được gọi bằng họ. Hoặc là thế hoặc là bố mẹ họ thật tàn nhẫn.

Gideon đến tìm tôi không lâu sau đó. Ông thấy tôi đang lang thang bên dưới những cột đèn dọc theo lối đi lát đá. Thế cũng tốt. Adrenaline đã lại dâng lên và tôi tí nữa thì chạy khởi động trước. Ông đưa tôi quay về khu nhà và xuyên qua các tòa nhà tới phòng ông, nơi những hàng nến trắng đã cháy gần hết và ba con dao tế giả nằm bên trên tấm vải nhung đỏ.

“Ông có thể nói gì với cháu về nghi lễ này?” tôi lên tiếng khi ông đóng cửa lại.

“Ông có thể nói với cháu rằng nó sắp bắt đầu rồi,” ông đáp. Mập mờ. Cứ như tôi đang nói chuyện với Morfran.

“Carmel và Thomas đâu ạ?”

“Hai đứa tới bây giờ đấy,” ông nói. Một nụ cười phá vỡ nét nghiêm nghị trên mặt ông. “Cô gái đó,” ông bật cười. “Giống như pháo hoa ấy. Ông chưa từng nghe ai có miệng lưỡi như thế. Bình thường, ông sẽ nói cô bé láo xược, nhưng trong những trường hợp thế này... thật thú vị khi trông thấy mặt của Colin đỏ tía lên.” Ông nhướn mày nhìn tôi. “Sao cháu không theo đuổi cô bé?”

Carmel cả ngày gây hấn với Burke. Tôi ước gì mình có thể chứng kiến.

“Thomas làm trước mất rồi,” tôi đáp và cười tươi.

Nụ cười của hai ông cháu nhạt đi và tôi nhìn chằm chằm vào những cây nến sắp lụi. Những ánh lửa bé xíu nhảy múa trên sợi bấc. Thật lạ khi nghĩ rằng chúng có thể làm tan chảy hết phần sáp. Gideon đến bên tủ và mở cửa. Thoạt tiên, trông như ông đang lấy ra một xấp rèm đỏ, nhưng khi ông đặt chúng xuống giường thì hóa ra là những chiếc áo chùng lễ, như cái ông mặc trong tấm ảnh Thomas trộm được.

“A,” tôi nói. “Cháu đã tự hỏi khi nào thì áo chùng và lư hương sẽ xuất hiện.”

Gideon vuốt thẳng cả hai chiếc áo chùng, kéo kéo mũ và tay áo. Tôi đang mặc một chiếc áo thun xanh quân đội và quần bò. Tôi thấy mặc thế cũng được. Cái áo chùng trông như nặng đến 10 cân.

“Mặc áo chùng thì đọc thần chú mới linh nghiệm à?” tôi hỏi. “Ý cháu là, ông thừa biết hầu hết các nghi lễ chỉ là nghi lễ thôi mà.”

“Nghi lễ chỉ là nghi lễ,” ông lặp lại, y hệt mẹ tôi. “Không, nó không có tác dụng gì cả. Chỉ là truyền thống thôi.”

“Vậy thì quên nó đi,” tôi nói và đưa mắt nhìn chiếc áo chùng nhạt nhẽo có dây cột quanh eo. “Dẹp truyền thống đi. Với lại, Anna chắc sẽ cười chết mất.”

Vai ông chùng xuống và tôi chuẩn bị tinh thần. Ông sẽ quát ầm lên, về việc tôi chẳng bao giờ chịu nghiêm túc, chẳng bao giờ thể hiện sự tôn kính. Khi ông quay lại, tôi lùi ra sau và ông túm lấy vai tôi.

“Theseus, nếu cháu ra khỏi cánh cửa đó ngay lúc này, họ sẽ để cháu đi.”

Tôi nhìn ông. Mắt ông sáng lên, gần như run rẩy đằng sau đôi kính. Họ sẽ để tôi đi, ông nói vậy. Có thể thế, có thể không. Burke có thể vớ lấy một cái giá đỡ nến đuổi theo tôi nếu tôi cố tẩu thoát. Mọi thứ sẽ biến thành trò chơi Clue42* phiên bản đời thực. Tôi nhẹ nhàng giãy ra khỏi tay ông.

(42) Một trò chơi suy luận.

“Hãy nói với mẹ cháu,” tôi nói, rồi dừng lại. Đầu tôi trống trơn. Mặt mẹ xuất hiện trong tâm trí tôi trong giây lát, rồi biến mất. “Cháu không biết nữa. Nói cho mẹ cháu điều gì tích cực ấy.”

“Cốc, cốc,” Thomas nói và thò đầu vào. Khi cậu ấy vào hẳn bên trong và Carmel theo sau, tôi không thể nhịn cười. Cả hai đều mặc áo chùng đỏ dài thượt, mũ hất xuống lưng và tay áo dài phủ cả bàn tay.

“Hai cậu giống mấy thầy tu trong lễ Giáng sinh,” tôi nói. Mũi giày hiệu Converse của Thomas thò ra bên dưới vạt áo. “Các cậu biết mình không phải mặc những thứ này mà.”

“Có muốn đâu nhưng Colin nhảy dựng lên.” Carmel đảo mắt. “Nặng muốn chết. Ngứa ngáy nữa.”

Đằng sau chúng tôi, Gideon lấy áo chùng của mình ra khỏi móc và mặc vào. Ông thắt chặt eo lưng và vuốt thẳng mũ. Rồi ông lấy một con dao giả lên và nhét vào bên hông.

“Các cháu lấy một cái đi,” ông nói với Thomas và Carmel. “Chúng được mài rồi.”

Họ đưa mắt nhìn nhau, nhưng mặt không đổi sắc khi đến lấy con dao.

“Tớ đã nói chuyện với ông Morfran,” Thomas nói. “Ông bảo chúng ta là lũ ngốc.”

“Chúng ta?”

“À, chủ yếu là nói cậu thôi.” Chúng tôi mỉm cười. Tôi có thể là một đứa ngốc, nhưng Morfran sẽ trông chừng. Nếu Thomas cần được bảo vệ, ông ấy có thể làm được điều đó từ bên kia đại dương.

Tôi hắng giọng. “Nghe này, tớ... tớ không biết liệu bọn tớ có lành lặn trở về không. Nếu họ cố làm gì đó với Anna...”

“Tớ dám chắc là Anna có thể san bằng Hội,” Thomas nói. “Nhưng phòng trường hợp xấu, tớ có biết vài kế hoãn binh.”

Carmel mỉm cười. “Lẽ ra, tớ nên mang theo gậy bóng chày.” Nét mặt cô ấy trông là lạ.

“Có ai tính đến việc đưa Anna về Thunder Bay bằng cách nào chưa?” cô ấy hỏi “Tớ khá chắc là hộ chiếu của cô ấy hết hạn rồi.”

Tôi bật cười, mọi người cũng thế, ngay cả Gideon.

“Hai đứa đi trước đi,” Gideon nói và chỉ ra cửa. “Ông và nó sẽ đi sau.”

Họ gật đầu và chạm vào cánh tay tôi khi đi ngang qua.

“Cháu có cần nhắc ông đảm bảo là họ được an toàn không, nếu...” tôi hỏi Gideon sau khi họ đi khỏi.

“Không,” ông đáp. Ông đặt tay lên vai tôi, trĩu nặng. “Ông thề là cháu không cần.”

Chỉ trong một ngày, nơi này đã già đi đến cả thế kỷ. Điện được thay bằng nến. Ánh nến nhảy nhót dọc theo các bức tường hành lang và bập bùng trên mặt sàn đá. Vest cũng biến mất, tất cả đều mặc áo chùng và mỗi lần chúng tôi đi qua, họ đều chắp tay cầu phúc. Hoặc có thể đó là một thần chú, tùy xem đấy là người nào. Tôi không làm gì đáp lại. Chỉ là một cử chỉ bằng tay xuất hiện trong đầu và nó không được lịch sự.

Gideon và tôi đi xuyên qua mê cung của những lối đi và những căn phòng nối nhau cho đến khi chúng tôi đứng trước một cánh cửa đôi bằng gỗ sồi cao lừng lững. Trước khi tôi kịp hỏi Hội cất máy phá cửa ở đâu thì cửa mở ra từ bên trong, để lộ một cầu thang xoắn ốc bằng đá, dẫn xuống khoảng không tối hun hút.

“Đuốc,” Gideon nói cụt ngủn và một người gần cửa đưa ông một cây. Ánh sáng để lộ những bậc thang bằng đá granite chạm trổ tinh xảo. Vậy mà tôi tưởng chúng tối đen, ẩm ướt và nguyên thủy.

“Cẩn thận,” tôi nói khi Gideon bắt đầu đi xuống.

“Ông không ngã đâu,” ông đáp. “Chứ cháu nghĩ ông lấy đuốc làm gì?”

“Không phải thế. Cháu sợ ông vấp phải áo chùng rồi ngã gãy cổ thôi.”

Ông lầm bầm gì đó kiểu như việc này mình dư sức làm, nhưng vẫn bước cẩn thận. Tôi đi theo và làm giống ông. Đuốc hay không đuốc, cầu thang vẫn khiến bạn chóng mặt. Không có tay vịn và chúng cứ xoắn tít, xoắn tít cho đến khi khả năng định hướng biến mất và tôi chẳng biết chúng tôi đã đã xuống được đến đâu. Không khí mỗi lúc một lạnh và ẩm ướt hơn. Có cảm tưởng như chúng tôi đang đi xuống họng một con cá voi vậy.

Khi xuống đến chân cầu thang, phải rẽ qua một góc tường, nên chúng tôi đột ngột bị ánh nến làm chói mắt lúc bước vào một không gian hình tròn, rộng rãi. Nến được xếp quanh tường thành 3 hàng: một hàng trắng, một hàng đen, và hàng chính giữa vừa trắng vừa đen. Tất cả được đặt trên những cái giá khảm vào trong đá.

Những tấm áo chùng đứng chính giữa vòng tròn đang đợi khép lại. Tôi nhìn gương mặt họ, tất cả đều già nua và giấu danh tính, ngoại trừ Thomas và Carmel. Tôi mong họ bỏ mũ xuống. Trông họ thật kỳ dị khi che hết tóc như thế. Burke đương nhiên đứng chính giữa như viên đá trung tâm. Lần này, ông ta không thể hiện bất kỳ sự nồng hậu nào. Khuôn mặt ông ta trông góc cạnh dưới ánh nến. Giống như một tên khốn.

Thomas và Carmel đứng ngoài rìa của vòng tròn chưa hoàn thiện. Thomas cố gắng để trông không lạc loài, còn Carmel hoàn toàn không để tâm. Họ lo lắng mỉm cười với tôi, còn tôi nhìn các thành viên trong Hội. Ai cũng đeo một con dao được mài sắc nơi thắt lưng. Tôi liếc nhìn Gideon. Nếu có gì bất ổn, tốt nhất là ông nên có sẵn kế hoạch, không thì họ sẽ chết hết trong tích tắc.

Thomas nhìn tôi và chúng tôi nhìn lên. Trần nhà không thấy đâu. Nó quá cao nên ánh nến không chiếu tới được. Tôi lại nhìn Thomas và mắt cậu ấy mở to. Chúng tôi ghét nơi này. Có cảm giác như nó ở bên dưới mọi thứ. Dưới lòng đất. Dưới mặt nước. Chết ở chỗ này đúng là không ra gì.

Không ai nói gì từ khi Gideon và tôi đến. Tôi cảm thấy ánh mắt họ, chiếu lên mặt tôi và trên cái chuôi dao trong túi sau. Họ muốn tôi rút nó ra. Họ muốn nhìn thấy nó, để ồ và à thêm một lần nữa. Quên đi, quân khốn nạn. Tôi sẽ đi qua cổng, tìm người con gái của tôi và trở về. Rồi để xem các người nói gì.

Hai tay tôi đã bắt đầu run và tôi nắm chặt lại. Đằng sau chúng tôi, những tiếng bước chân vang vọng trên cầu thang. Jestine được Hardy và Wright dẫn đến, nhưng dùng từ ‘dẫn’ thì không đúng lắm. Hộ tống thì đúng hơn. Với Hội, màn khoe mẽ này là dành cho cô ta.

Họ cũng cho cô ta không mặc áo chùng đỏ. Hoặc có thể cô ta không chịu mặc. Khi tôi nhìn Jestine, trực giác mách bảo rằng cô ta không phải là kẻ thù của tôi và thật khó để không tin điều đó sau từng ấy thời gian dù nó nghe thật điên rồ. Jestine đi vào vòng tròn và hai người hộ tống lùi về phía cầu thang. Vòng tròn đóng lại đằng sau cô ta, để mỗi hai chúng tôi ở chính giữa. Cô ta chào Hội và rồi nhìn tôi, cố cười kiêu ngạo nhưng không được. Jestine mặc một chiếc ba lỗ trắng và quần cạp trễ đen. Không có bùa, huy hiệu, hay trang sức nào lộ ra. Nhưng tôi ngửi thấy mùi lá hương thảo. Cô ta đã được xức dầu bảo vệ. Một bên chân cô ta quấn cái đai trông như để đựng dao. Một cái nữa quấn trên phần đùi bên chân kia. Ở đâu đó, Lara Croft43* đang muốn đòi lại phong cách bản quyền của mình.

(43) Nhân vật chính trong tựa game hành động “Tomb Raider”.

“Chúng tôi thật sự không thể làm cậu đổi ý sao?” Burke hỏi, giọng không có lấy một chút thành thật.

“Làm đi,” tôi lẩm bẩm. Ông ta mỉm cười không lộ răng. Có vài kẻ nhìn mặt là biết ngay bất lương.

“Vòng tròn đã được thiết lập,” ông ta nói giọng ôn tồn. “Lối đi đã khai thông. Chỉ còn mỗi việc là vung dao thật rộng. Nhưng trước hết, hai người phải chọn cái neo cho mình.”

“Neo?”

“Người sẽ kết nối hai người với chiều không gian này. Không có họ, hai người sẽ không thể nào tìm được đường về. Chọn đi.”

Tôi thoáng nghĩ đến Gideon. Rồi tôi nhìn sang trái.

“Thomas,” tôi nói.

Mắt cậu ấy mở to. Tôi nghĩ cậu ấy cố trưng ra vẻ mặt hãnh diện nhưng rốt cuộc lại trông như muốn nôn.

“Colin Burke,” Jestine cất tiếng bên cạnh tôi. Không ngạc nhiên.

Thomas nuốt khan và bước lên. Cậu ấy rút con dao tế giả ra khỏi thắt lưng và nắm lấy lưỡi dao. Khi rút lưỡi dao cứa vào lòng bàn tay, cậu ấy cố không nhăn mặt, ngay cả khi máu tứa ra quanh nắm tay. Cậu ấy lau con dao lên áo chùng và gài lại thắt lưng, rồi nhấn ngón cái vào chỗ máu trong lòng bàn tay. Có cảm giác âm ấm khi cậu ấy vẽ một hình lưỡi liềm nhỏ lên trán tôi, ngay bên trên chân mày. Tôi gật đầu với Thomas, khi cậu ấy về chỗ. Bên cạnh cậu ấy, Carmel đang trố mắt nhìn. Họ cứ tưởng tôi sẽ chọn Gideon. Tôi cũng nghĩ vậy, cho đến khi mở miệng.

Tôi quay lại, Burke và Jestine đang lặp lại nghi thức. Máu của ông ta sáng lấp lánh màu đỏ tươi nổi bật trên nền da cô ta. Khi cô ta quay lại đối diện với tôi, tôi kìm nén thôi thúc muốn lau đi vệt máu đó. Jestine nuốt khan và ánh mắt sáng rỡ. Adrenaline đang tuôn chảy trong máu chúng tôi, khiến thế giới này sắc nét hơn, sáng tỏ hơn và gần hơn. Không giống như khi tôi cầm con dao tế nhưng cũng gần như vậy. Một cái gật đầu từ Burke và những thành viên còn lại của Hội rút dao ra. Carmel chỉ chậm hơn vài giây khi tất cả họ rút dao cứa vào lòng bàn tay mình. Cô ấy nheo mắt lại trước cơn đau nhói. Rồi tất cả họ, cả Thomas và Burke, úp lòng bàn tay xuống, để máu chảy xuống sàn, tung tóe lên sàn lát gạch không đối xứng màu vàng nhạt. Khi máu rơi từng giọt nhỏ, những ngọn lửa nến sáng lóe lên và năng lượng hệt như những làn sóng nhiệt cực mạnh xô vào trung tâm rồi dội ngược lại. Tôi có thể cảm thấy nó, bên dưới chân tôi, đang thay đổi bề mặt. Rất khó miêu tả. Nó giống như mặt đất bên dưới chân chúng tôi trở nên ít đi. Như thể nó đang mỏng dần hoặc mất đi bề mặt. Chúng tôi đang đứng trên một bề mặt mà không còn là một bề mặt nữa.

“Đã đến lúc rồi, Cas,” Jestine nói.

“Lúc,” tôi nói.

“Họ đã làm phần việc của mình, mở đường cho cậu. Nhưng họ không thể mở cửa. Cậu phải tự làm lấy.”

Ma thuật chạy khắp đầu tôi trong một dòng chảy. Nhìn quanh vòng tròn, tôi gần như không thể phân biệt đâu là Carmel, đâu là Gideon trong đám người. Bên dưới những cái mũ, khuôn mặt họ nhòe đi. Rồi tôi nhìn thấy Thomas, rõ ràng đến mức như thể cậu ấy đang phát sáng và ruột gan tôi bắt đầu nhộn nhạo. Cánh tay tôi chuyển động. Tôi không nhận ra mình đang với tìm con dao tế cho đến khi nó nằm gọn trong tay tôi, cho đến khi tôi nhìn xuống nó, ánh nến màu cam bập bùng trên lưỡi dao.

“Tôi phải đi trước,” Jestine nói. Cô ta đứng đối diện với tôi. Con dao tế chĩa về phía bụng cô ta.

“Không,” tôi lùi lại nhưng cô ta túm lấy vai tôi. Tôi không hề biết ý định của họ là thế này. Tôi tưởng sẽ là Burke. Tôi tưởng sẽ chỉ là một vết cắt nông trên cánh tay. Tôi không biết mình đã nghĩ gì. Tôi đã không nghĩ gì cả. Tôi không muốn. Tôi lùi thêm một bước nữa.

“Cậu đi, tôi cũng đi,” Jestine nghiến răng nói. Trước khi tôi kịp phản ứng, cô ta chụp lấy bàn tay đang cầm con dao của tôi và đâm thẳng vào mạn sườn. Tôi nhìn lưỡi dao đi như một cơn ác mộng, chậm nhưng dễ dàng, như xuyên qua nước. Khi rút ra, con dao sáng lên màu đỏ thẫm.

“Jestine!” tôi thét lên. Tên cô ta chết lịm trong tai tôi. Những bức tường không dội lại âm thanh nào. Jestine gập người và khuỵu xuống. Cô ta ôm lấy hông, chỉ một chút xíu máu rỉ ra từ những kẽ tay, nhưng tôi biết thực tế tệ hơn thế.

Máu tươi của Jestine.

Khi tôi đứng nhìn, cô ta mất đi hình dạng, trở nên nhỏ hơn, giống như không khí xung quanh chúng tôi và sàn nhà dưới chân. Cô ta biến mất, vào thế giới bên kia. Những gì còn lại biến thành lỗ hổng và chỉ là một điểm đánh dấu.

Tôi nhìn xuống, như bị thôi miên và xoay mũi dao về phía trong. Khi nó đâm xuyên qua da tôi, thế giới quay cuồng. Tôi cảm thấy như tâm trí mình bị kéo qua một lỗ kim. Tôi nghiến chặt quai hàm và ấn mạnh hơn, nghĩ đến Jestine, nghĩ đến Anna. Tôi ngã quỵ và ánh sáng biến mất.