← Quay lại trang sách

CHƯƠNG 24

Máu tươi chảy trực tiếp từ bụng tôi. Ồ, chỉ thế thôi sao? Lẽ ra, tôi nên nói thế. Lẽ ra, tôi không nên để ông ta nhìn thấy nỗi sợ hãi cồn lên trong lòng mình. Lẽ ra, tôi không nên nghiến răng. Tôi đã cho ông ta cơ hội hả hê vì biết rằng tôi sợ và rằng tôi sẽ không đổi ý. Bởi vì tôi sẽ không đổi ý. Thậm chí cả khi Thomas và Carmel đang trừng mắt nhìn tôi.

“Nào,” tôi nói. “Tớ biết ngay từ đầu sẽ thành ra thế này mà. Nếu định cứu cô ấy, tớ sẽ phải đứng ở ranh giới giữa sự sống và cái chết. Tất cả chúng ta đều biết.”

“Khi đó chỉ là một khả năng thì lại là chuyện khác,” Carmel nói.

“Đó vẫn chỉ là một khả năng thôi. Hãy có niềm tin.” Miệng tôi khô khốc. Tôi đang cố thuyết phục ai đây? Ngày mai, họ sẽ mổ bụng tôi để mở cửa. Vào Địa ngục. Và ngay khi cửa mở, họ sẽ đẩy tôi và Jestine vào.

“Hãy có niềm tin,” Carmel nhắc lại và thúc Thomas, ý bảo nói gì đó, nhưng cậu ấy sẽ không nói. Cậu ấy từ trước đến giờ vẫn ủng hộ tôi. Toàn tâm toàn ý.

“Đây có thể không phải là ý hay đâu,” cậu ấy thì thào.

“Thomas.”

“Nghe này, tớ chưa kể hết cho cậu nghe những gì ông Morfran bảo,” cậu ấy nói. “Họ sẽ không ủng hộ cậu. Tất cả bạn bè của ông, những phù thủy đó, họ sẽ không để ý tới cậu đâu.” Cậu ấy liếc sang Carmel. “Họ để ý bọn tớ.”

Một âm thanh chán ghét và thất vọng thoát ra khỏi mũi và họng tôi, nhưng nó không có thật. Có gì bất ngờ đâu. Ngay từ đầu, họ đã nói khá rõ quan điểm của mình về việc đưa Anna trở về rồi.

“Họ nghĩ chuyện này không nằm trong phạm vi giải quyết của họ,” Thomas nói tiếp. “Đó là việc của Hội.”

“Cậu không phải giải thích,” tôi nói. Vả lại, đó chỉ là một cái cớ. Không ai ngoài chúng tôi muốn Anna trên thế gian này. Khi tôi đưa được em khỏi Địa Ngục thì chúng tôi sẽ ở trong 1 căn phòng toàn những người muốn đẩy em trở lại. Em nên sẵn sàng chống trả. Tôi hình dung ra em xông vào phòng như một đám mây đen và nắm cổ Burke nhấc lên.

“Bọn mình có thể tìm cách khác giúp Anna mà,” Carmel nói. “Đừng ép tớ phải gọi điện cho mẹ cậu.”

Tôi gượng cười. Mẹ tôi. Trước khi tôi rời nhà đi London, mẹ đã bắt tôi hứa phải luôn nhớ rằng tôi là con trai mẹ. Và đúng vậy. Tôi là đứa con trai mẹ đã nuôi dạy biết chiến đấu và làm điều đúng đắn. Anna bị mắc kẹt trong phòng tra tấn của gã pháp sư. Và chuyện này nhất định không thể bỏ qua.

“Hai cậu đi tìm Gideon, được không?” tôi hỏi. “Tớ muốn hai cậu... hai cậu có làm cho tớ điều này được không?”

Nét mặt cho thấy họ hy vọng tôi sẽ đổi ý, nhưng vẫn gật đầu.

“Tớ muốn các cậu tới nghi lễ. Tớ muốn các cậu tham dự.” Như những người ủng hộ tôi. Có thể chỉ với tư cách nhân chứng.

Họ ra hành lang và Carmel lần nữa bảo tôi hãy nghĩ về điều đó, rằng tôi có lựa chọn. Nhưng đó không phải là một lựa chọn thực sự. Họ rời đi, còn tôi đi tới đi lui dọc theo những hành lang của cái trại hè tẩy não, chỗ nào cũng lắp lò sưởi này. Khi tôi rẽ vào một góc cua tới một hành lang màu đỏ, dài hun hút, tiếng Jestine vang lên.

“Cas, chờ chút.” Cô ta lóc cóc chạy tới. Mặt cô ta mỏi mệt và nghiêm nghị. Không còn nụ cười tự tin, cô ta thay đổi hoàn toàn. “Họ kể cho tôi điều cậu nói,” cô ta nói, hơi đỏ mặt. “Điều cậu quyết định.”

“Điều họ quyết định chứ,” tôi chữa lại. Cô ta nhìn tôi điềm tĩnh, chờ đợi, nhưng tôi không biết là chờ thứ gì. Tối mai, cô ta và tôi sẽ hoàn toàn biến mất khỏi cõi trần này và chỉ một người được trở về. “Cô biết điều đó có nghĩa là gì, đúng không?”

“Tôi không nghĩ nó có nghĩa như cậu nghĩ,” cô ta đáp.

“Trời ạ,” tôi gắt và quay người đi. “Tôi không có thời gian chơi câu đố đâu. Và cô cũng vậy.”

“Cậu không thể nổi giận với tôi,” cô ta nói. Nụ cười tự tin thường trực trở lại khi cô ta đi theo tôi. “Cách đây 4 tiếng, tôi đã cứu sống người bạn thân nhất của cậu. Nếu không nhờ tôi, xác chết đó hẳn đã nhai nát động mạch của cậu ấy trong nháy mắt.”

“Thomas nói tôi không nên tin cô. Nhưng tôi không nghĩ cô có gì đáng lo ngại. Đến giờ vẫn thế.” Cô ta phật ý, đúng như tôi đoán. Dù rằng cô ta biết đó là một lời nói dối.

“Chuyện này đâu phải lựa chọn của tôi, đúng không? Hơn ai hết, cậu phải biết nó như thế nào chứ.”

Cô ta bồn chồn bước đi. Nói thì cứng nhưng chắc cô ta cũng đang sợ. Tóc cô ta buông xuống hai vai thành từng lọn gợn sóng, ẩm ướt. Có lẽ vừa tắm gội xong. Khi ướt, tóc cô ta có màu vàng sẫm. Những sợi đỏ chìm xuống.

“Đừng nhìn tôi như vậy nữa,” cô ta gắt lên. “Như thể ngày mai tôi sẽ giết cậu vậy.”

“Không phải sao?” tôi hỏi. “Tôi nghĩ đó là mấu chốt đấy.”

Cô ta nheo mắt. “Chuyện này làm cậu lo lắng? Tự hỏi ai sẽ thắng?” Cằm cô ta đanh lại và trong giây lát, tôi nghĩ mình đang nhìn một người điên. Nhưng rồi cô ta lắc đầu và nét mặt bực bội trông hệt Carmel. “Cậu có bao giờ cho rằng có thể tôi cũng có một kế hoạch không?”

“Tôi chưa bao giờ cho rằng cô không có,” tôi đáp. Nhưng thứ mà cô ta gọi là kế hoạch, tôi gọi là âm mưu. “Cô có bao giờ cho rằng chuyện đó có thể hơi bất công không? Chuyện lấy máu từ bụng tôi ấy.”

“Ha,” cô ta cười mỉa. “Cậu nghĩ cậu là người duy nhất chắc? Máu là tấm vé cho 1 người thôi.”

Tôi dừng bước.

“Trời đất, Jestine. Từ chối đi.”

Cô ta mỉm cười và nhún vai. “Cậu đi, tôi cũng đi.”

Chúng tôi đứng trong im lặng. Họ cố tình thu xếp sao cho một trong hai chúng tôi trở về cùng con dao tế. Nhưng nếu cả hai đều không mang được nó về thì sao? Một phần trong tôi tự hỏi liệu tôi có thể đánh mất con dao ở đó mãi mãi và họ sẽ không có được nó, không có cách để mở cổng và không có mục đích. Có thể rồi họ sẽ cứ thế biến mất và buông tha cho Jestine. Nhưng ngay cả khi tôi tự hỏi thế, phần khác trong tôi rít lên rằng con dao tế là của tôi, liên kết bằng máu vang lên trong tai tôi và nếu Hội gắn con dao với Jestine thì bản thân con dao tế cũng gắn liền với tôi.

Không nói gì thêm, chúng tôi bắt đầu đi dọc theo hành lang dài. Tôi phát mệt và bực mình với nơi này. Tôi muốn đá sập những cánh cửa đóng im ỉm và phá vỡ một vòng tròn cầu nguyện, có thể tung hứng con dao tế với một cặp nến chỉ để nhìn thấy những nét mặt hốt hoảng và nghe những tiếng hét “Báng bổ!”

“Chuyện này nghe có vẻ kỳ quặc,” Jestine nói. “Nhưng tôi có thể đi chơi với các cậu tối nay không? Tôi sẽ không ngủ được nhiều và,” cô ta liếc nhìn quanh vẻ tội lỗi. “Nơi này đang khiến tôi sởn gai ốc.”

Khi tôi đi vào cùng với Jestine, Thomas và Carmel sửng sốt, nhưng không có vẻ thù địch. Có thể họ đều thấy biết ơn vì động mạch Thomas vẫn còn nguyên. Gideon ở trong khu vực sinh hoạt chung với họ và đang ngồi trên một chiếc ghế bành. Ông đang nhìn chăm chăm vào lò sưởi trước khi chúng tôi đi vào và giờ thì trông không tập trung lắm. Ánh lửa chiếu vào mặt ông làm hằn sâu những nếp nhăn. Lần đầu tiên kể từ khi tôi đến đây, trông ông đúng tuổi mình.

“Các cậu đã nói chuyện với Hội về việc tham gia nghi lễ chưa?” tôi hỏi.

“Rồi,” Carmel đáp. “Họ sẽ đảm bảo là chúng tớ sẵn sàng. Nhưng tớ không biết mình sẽ có ích lợi gì. Tớ đang bận học thêm về tà thuật.”

“Dù có là phù thủy hay không thì cháu cũng có máu,” Gideon đột ngột cất tiếng. “Và khi Hội sẵn sàng mở cửa vào ngày mai, nó có lẽ sẽ là câu thần chú mạnh nhất trong 50 năm qua. Tất cả chúng ta đều trả giá, chứ không chỉ mỗi Theseus và Jestine.”

“Cậu sẽ phải đi,” Thomas nói với tôi, chưa hết ngạc nhiên. “Tớ nghĩ là mình đã không lường trước việc đó. Tớ tưởng bọn mình sẽ chỉ kéo cô ấy ra. Cậu sẽ ở đây. Rằng bọn mình sẽ ở đây.”

Tôi mỉm cười. “Đừng trưng vẻ mặt áy náy đó ra nữa. Một xác chết vừa cố ăn thịt cậu. Cậu đã làm đủ rồi.” Nhưng chẳng có tác dụng gì. Tôi có thể thấy ánh mắt Thomas. Cậu ấy vẫn đang suy nghĩ.

Tất cả nhìn tôi. Ai cũng sợ, nhưng không kinh hãi. Và không dè dặt. Một phần trong tôi muốn bạt đầu họ và gọi họ là những kẻ liều lĩnh. Nhưng không được. Nếu không phải vì tôi thì chẳng ai đến đây làm gì và tôi không biết liệu điều đó là đúng hay sai. Tôi chỉ biết mỗi một điều là lòng tôi chan chứa hàm ơn. Tôi gần như không thể tưởng tượng ra được rằng, nếu là 1 năm trước, tôi sẽ chỉ có một mình.

Gideon bảo tốt hơn hết là nên đi ngủ, nhưng không ai chịu nghe lời ông. Ngay cả ông cũng dành gần như cả đêm trên chiếc ghế bành, nửa mơ nửa tỉnh, giật bắn mình mỗi khi lò sưởi kêu quá to. Còn chúng tôi chọn bất kỳ chỗ nằm nào miễn là ở bên trong phòng, trên sofa, hoặc cuộn tròn trên ghế tựa. Đêm lặng lẽ trôi, tất cả chúng tôi đều miên man những suy nghĩ của riêng mình. Tôi nghĩ mình thiếp đi khoảng mấy tiếng lúc độ 3, 4 giờ sáng. Khi tỉnh giấc, tôi có cảm giác như chỉ vừa mới đây thôi, ngoại trừ lửa trong lò đã tắt và ánh sáng lờ mờ len lỏi vào các khe cửa sổ gần trần nhà.

“Nên ăn gì đó đi,” Jestine gợi ý. “Lát nữa, tôi sẽ căng thẳng lắm. Và tôi không thích bị chảy máu khi không có gì trong bụng.” Cô ta vươn vai và cổ kêu răng rắc. “Ghế chẳng êm gì cả. Mọi người có muốn tìm nhà bếp không?”

“Sớm như thế này chắc đầu bếp chưa nấu nướng gì đâu,” Gideon nói.

“Đầu bếp?” Carmel kêu lên. “Cháu cần quái gì đến đầu bếp. Cháu sẽ tìm thứ đắt nhất trong cái nhà bếp đó, cắn một miếng rồi vứt chỗ còn lại xuống sàn. Cháu sẽ đập vài cái đĩa nữa.”

“Carmel,” Thomas lên tiếng. Cậu ấy ngậm miệng khi cô ấy quay lại nhìn và tôi biết cậu ấy đang đọc ý nghĩ của Carmel. “Ít nhất cũng đừng có lãng phí thức ăn,” cậu ấy nói nhỏ và mỉm cười.

“Ba đứa đi trước đi,” Gideon nói và cầm cánh tay tôi. “Ông với cậu ấy sẽ đi sau.”

Cả ba gật đầu và tiến về phía cửa. Khi họ rẽ vào hành lang, tôi nghe Carmel lầm bầm cô ấy ghét nơi này thế nào và cô ấy hy vọng Anna bằng cách nào đó có thể khiến nó sập xuống như em đã làm với ngôi nhà kiểu Victoria. Tôi mỉm cười. Rồi Gideon hắng giọng.

“Gì thế ạ?” tôi hỏi.

“Những điều mà Colin không nói với cháu. Những điều mà cháu có thể đã không tính đến.” Ông nhún vai. “Có thể chỉ là những linh cảm vô dụng của một ông già.”

“Cha cháu luôn tin tưởng những linh cảm của ông,” tôi nói. “Dường như ông lúc nào cũng giúp được cha cháu.”

“Đúng thế cho đến khi ông không thể,” ông nói. Có lẽ tôi không nên ngạc nhiên khi ông vẫn còn canh cánh điều đó, dù rằng những gì xảy ra không phải là lỗi của ông. Nếu tôi không quay về, ông cũng sẽ cảm thấy như vậy. Có thể Thomas và Carmel cũng sẽ thế và đó cũng sẽ không phải là lỗi của họ.

“Đó là về Anna,” ông đột ngột cất tiếng. “Một điều mà ông suy nghĩ mãi.”

“Gì ạ?” tôi hỏi và ông không đáp. “Nào, Gideon. Ông là người đã giữ cháu lại.”

Ông hít sâu và đưa tay xoa trán. Ông đang cố quyết định xem bắt đầu như thế nào, hay từ đâu. Ông sẽ lại bảo tôi không nên làm chuyện này, rằng em đang ở nơi em thuộc về và tôi sẽ nói lại với ông là tôi sẽ vẫn làm và ông nên thôi can thiệp vào việc của tôi.

“Ông không nghĩ Anna đang ở đúng nơi,” ông nói. “Hoặc ít nhất, không chính xác.”

“Ông nói chính xác là thế nào? Ông có nghĩ cô ấy đang ở thế giới bên kia, ở Địa ngục, hay không?”

Gideon lắc đầu, vẻ bực bội. “Điều duy nhất bất kỳ ai cũng biết về thế giới bên kia là rằng họ chẳng biết gì. Nghe này. Anna đã mở một cánh cửa vào thế giới bên kia và kéo gã pháp sư xuống. Tới đâu? Cháu nói hình như họ bị mắc kẹt ở đó, cùng nhau.

“Nếu cháu đúng thì sao? Nếu họ bị mắc kẹt ở đó, như một cái nút bần trong chiếc cổ chai?”

“Nếu đúng như vậy thì sao?” tôi nói khẽ, dù tôi biết.

“Thế thì cháu cần cân nhắc cháu sẽ chọn điều gì,” Gideon đáp. “Nếu có cách để tách họ ra, thì cháu sẽ đưa con bé về hay gửi con bé đi tiếp?”

Gửi em đi. Đi đâu? Đến một nơi tăm tối khác ư? Một nơi tồi tệ hơn? Không có câu trả lời chắc chắn nào. Không ai biết cả. Nó giống như một câu nói đùa trong một câu chuyện ma dở ẹc. Điều gì đã xảy đến với người đàn ông tay móc38*? Không ai biết cả.

(36) The Hook: một truyền thuyết thành thị về một tên sát nhân có móc ở tay, chuyên sát hại những cặp tình nhân trong ô tô.

“Ông có nghĩ là cô ấy đáng ở nơi cô ấy đang ở không?” tôi hỏi. “Và cháu đang hỏi ông. Chứ không phải một cuốn sách hoặc một triết lý, hay là Hội.”

“Ông không biết điều gì quyết định những chuyện này,” ông nói. “Liệu có sự trừng phạt từ một thế lực cao hơn, hay chỉ là tội lỗi mắc kẹt bên trong linh hồn. Chúng ta không được quyết định.”

Trời đất, Gideon. Đó không phải là điều tôi hỏi. Tôi toan nói với ông là tôi mong một câu trả lời xác đáng hơn thì ông nói tiếp, “Nhưng từ những gì cháu nói cô gái này cũng đã phải chịu trừng phạt rồi. Nếu được phán xét, ông cũng không thể trừng phạt cô ấy hơn được.”

“Cảm ơn ông, Gideon,” tôi nói và ông im lặng. Không ai trong chúng tôi biết chuyện gì sẽ xảy ra tối nay. Có một cảm giác không thực lạ lùng, nhuốm màu phủ nhận, như thể nó sẽ không bao giờ xảy ra, nó quá xa vời, trong khi thời gian còn lại có thể đếm bằng giờ. Làm thế nào trong một khoảng thời gian ít ỏi đó, tôi có thể gặp lại em? Tôi có thể chạm vào em. Tôi có thể cứu em ra khỏi nơi tăm tối.

Hoặc gửi em về phía ánh sáng.

Im đi. Đừng phức tạp hóa vấn đề.

Chúng tôi cùng nhau tới nhà bếp. Carmel nói là làm, cô ấy đập vỡ ít nhất là một cái đĩa. Tôi gật đầu với Carmel và cô ấy đỏ mặt. Cô ấy biết làm vậy là nhỏ nhen và rằng dù cô ấy có đập vỡ hết thì với hội cũng chẳng khác gì. Nhưng những người này khiến cô ấy cảm thấy bất lực.

Không ngờ chúng tôi ăn được nhiều như thế. Gideon lấy một ít sốt Hà Lan và ăn kèm món trứng benedict, với một đống xúc xích. Jestine nướng 6 quả bưởi to và đỏ chưa từng thấy với mật ong và đường.

“Chúng ta nên để mắt đến Hội hết sức có thể,” Thomas vừa nhai vừa nói. “Cháu chẳng tin họ một tẹo nào. Carmel và cháu có thể canh chừng trong khi bọn cháu phụ chuẩn bị cho nghi lễ.”

“Phải gọi điện cho ông cháu đấy nhé,” Gideon nói và Thomas ngạc nhiên nhìn lên.

“Ông biết ông cháu ạ?”

“Nghe danh thôi,” Gideon đáp.

“Ông cháu biết rồi,” Thomas nói và nhìn xuống. “Ông ấy sẽ chuẩn bị sẵn sàng toàn bộ mạng lưới tà thuật. Họ sẽ theo dõi chúng ta, từ bên kia địa cầu.”

Toàn bộ mạng lưới tà thuật. Tôi lặng lẽ nhai thức ăn. Hẳn là rất tốt khi có Morfran hỗ trợ. Giống như có cả một trận cuồng phong.

Chiều ý Carmel, chúng tôi rời nhà bếp sau khi biến chỗ đó thành một bãi chiến trường. Sau khi chúng tôi làm vệ sinh cá nhân xong, Gideon đưa Thomas và Carmel đến gặp những thành viên của Hội. Jestine và tôi quyết định đi loanh quanh, để dò xét và có thể chỉ là để giết thời gian.

“Họ sẽ sớm gọi một trong hai chúng ta thôi,” tôi nói khi chúng tôi đi dọc theo hàng cây, nghe tiếng suối róc rách gần đâu đây.

“Để làm gì?” Jestine hỏi.

“Để hướng dẫn chúng ta làm nghi lễ,” tôi đáp và cô ta lắc đầu.

“Đừng mong đợi quá nhiều, Cas. Cậu chỉ là công cụ thôi, nhớ không?” Cô ta bẻ một cành cây dưới thấp và chọc vào ngực tôi.

“Vậy họ sẽ chỉ vô định đẩy chúng ta vào đó và hy vọng chúng ta sẽ thành công?” tôi nhún vai. “Như thế hoặc là ngu ngốc hoặc là một lời khen.”

Jestine mỉm cười và dừng lại. “Cậu sợ không?”

“Sợ cô hả?” tôi nói và cô ta cười tươi. Chất adrenaline chạy dồn trong cơ thể chúng tôi, cơ bắp giãn ra, như những con cá màu bạc tí hon phóng vut vút trong mao mạch tôi. Khi Jestine vung cành cây vào đầu tôi, tôi trông thấy ngay lập tức và gạt chân cô ta. Jestine đáp trả bằng cú tung cùi chỏ một cách chính xác và dứt khoát về phía đầu tôi rồi bật cười khanh khách, nhưng những đòn tấn công của cô ta rất nghiêm túc. Nó thành thục và linh hoạt, chứng tỏ được huấn luyện kỹ càng. Jestine có những đòn phản công trước giờ tôi chưa từng thấy và cô ta đấm một cú vào bụng khiến tôi nhăn mặt, dù không dùng hết sức. Nhưng tôi vẫn đánh cô ta ngã ra sau và đỡ được hầu hết các đòn. Con dao vẫn nằm trong túi. Tôi có thể làm hơn thế này nhiều. Dù không có nó, cô ta cũng gần như ngang tài ngang sức với tôi. Khi chúng tôi dừng lại, tim đập dồn dập và adrenaline tiêu tan. Tốt. Sẽ rất khó chịu nếu chẳng biết xả nó vào đâu, giống như tỉnh giấc sau một cơn ác mộng vậy.

“Cậu không ngại đánh con gái nhỉ,” Jestine nói.

“Cô không ngại đánh con trai nhỉ,” tôi đáp. “Nhưng chuyện này không phải là thật. Tối nay mới thật. Nếu cô bỏ tôi lại bên kia, tôi gần như chết chắc.”

Cô ta gật đầu. “Hội Dao Găm Đen đã được ủy thác một nhiệm vụ. Cậu phá hỏng nó bằng việc đưa một kẻ sát nhân đã chết trở về.”

“Cô ấy không còn là kẻ sát nhân nữa. Cô ấy chưa từng như vậy. Đó là do một lời nguyền.” Điều này khó hiểu đến vậy sao? Mà tôi mong đợi điều gì chứ? Ta không thể khiến một người từ bỏ giáo phái của mình chỉ trong mấy ngày. “Cô biết gì về chuyện này? Và ý tôi là thực sự biết ấy. Cô đã nhìn thấy gì? Bất kỳ điều gì? Hay cô tin bất kỳ tất cả những gì người ta kể?”

Cô ta giận dữ lườm tôi, như thể tôi bất công vậy. Nhưng có thể cô ta đang cố giết tôi và giết tôi một cách đường đường chính chính. Đồ khốn nạn.

“Tôi biết nhiều chứ,” cô ta mỉm cười. “Cậu có thể xem tôi là một kẻ ăn không ngồi rồi vô tâm, nhưng tôi có học. Tôi lắng nghe. Tôi điều tra. Hơn cậu nhiều đấy. Cậu có biết con dao tế hoạt động như thế nào?”

“Tôi chém và các thứ biến đi.”

Jestine bật cười và lẩm nhẩm gì đó. Tôi nghĩ mình nghe được cụm từ ‘công cụ cùn’. Từ ‘cùn’ được nhấn mạnh.

“Con dao tế và thế giới bên kia kết nối với nhau,” cô ta nói. “Nó đến từ đó. Đó là cách nó hoạt động.”

“Ý cô là nó đến từ Địa ngục,” tôi nói. Trong túi, con dao tế cựa quậy, như thể tai của nó vểnh lên khi nghe nói đến chủ đề này.

“Địa ngục. Abaddon39*. Acheron40*. Hades41*. Thế giới bên kia. Những cái tên này con người đặt cho nơi dành cho người chết.” Jestine lắc đầu. Vai cô ta chùng xuống như đột nhiên kiệt sức. “Chúng ta không có nhiều thời gian,” cô ta nói. “Và cậu vẫn cứ nhìn tôi như thể tôi sẽ trộm tiền ăn của cậu vậy. Tôi không muốn cậu chết, Cas à. Tôi sẽ không bao giờ muốn thế.

(39) Một từ Do Thái xuất hiện trong Kinh Thánh để chỉ vùng đất của người chết.

(40) Một dòng sông ở Hy Lạp được cho là nối với âm phủ.

(41) Vị thần cai quản địa ngục trong thần thoại Hy Lạp.

Tôi chỉ không hiểu tại sao cậu cứ nhất quyết phải làm chuyện đó cho được.”

Có thể là do trận ẩu đả nho nhỏ vừa rồi, nhưng sự mệt mỏi của Jestine đúng là có sức lây lan. Giá như cô ta không dính vào vụ này. Mọi chuyện thành ra như thế, nhưng tôi vẫn thích cô ta. Nhưng đó là một điều ước không thể thành hiện thực. Jestine dịch lại gần hơn và đưa tay chạm vào cằm tôi. Tôi gạt đi, nhưng nhẹ thôi.

“Ít nhất cậu cũng nên kể tôi nghe về cô gái đó chứ,” cô ta nói.

“Cô muốn nghe gì?” tôi hỏi và nhìn về phía hàng cây.

“Bất kỳ điều gì,” cô ta so vai. “Điều gì khiến cô ấy đặc biệt như vậy? Điều gì khiến cậu đặc biệt với cô ấy đến mức vì cậu, cô ấy chấp nhận đẩy mình vào diệt vong?”

“Tôi không biết,” tôi nói. Tại sao tôi lại nói thế? Tôi biết chứ. Tôi biết điều đó ngay từ giây phút tôi nghe tên Anna và lần đầu tiên em cất tiếng. Tôi biết khi tôi ra khỏi nhà em mà vẫn còn lành lặn. Đó là sự ngưỡng mộ và thấu hiểu. Tôi chưa từng biết bất kỳ điều gì như thế và em cũng vậy.

“Vậy thì cho tôi biết cô ấy trông thế nào đi,” Jestine nói. “Nếu chúng ta định chảy máu đến chết vì tìm cô ấy, tôi muốn biết mình đang tìm ai.”

Tôi cho tay vào túi lấy cái ví và rút ra tấm ảnh của Anna khi em còn sống được cắt ra từ tờ báo. Tôi đưa nó cho Jestine.

“Cô ấy xinh nhỉ,” cô nhận xét sau mấy giây. Xinh. Ai cũng nói thế. Mẹ tôi nói và Carmel cũng vậy. Nhưng khi họ nói thế, nghe có cảm giác như một sự xót xa, như là tiếc nuối vì một người xinh đẹp như vậy lại không còn nữa. Khi Jestine nói, nghe như nhạo báng, như thể đó là điều tử tế duy nhất cô ta có thể nghĩ ra. Hoặc có thể chỉ là vì tôi đang trong tâm thế phòng thủ. Bất kể thế nào, tôi cũng chìa tay ra lấy tấm ảnh và cất vào ví.

“Tấm ảnh này không nói hết về cô ấy được,” tôi nói. “Cô ấy dũng mãnh và mạnh hơn bất kỳ ai.”

Jestine so vai, ý muốn nói ‘muốn nói gì thì nói’. Tôi lại bực mình thêm. Nhưng điều đó không quan trọng. Chỉ vài giờ đồng hồ nữa thôi, cô ta sẽ tận mắt trông thấy Anna. Cô ta sẽ nhìn thấy em mặc chiếc váy đẫm máu, mái tóc bồng bềnh như trôi trong nước và đôi mắt đen lấp lánh. Và khi đó, cô ta nhất định sẽ thở gấp.