← Quay lại trang sách

CHƯƠNG 27

"Này,” Jestine nói. Cô ta lay lay vai tôi. Tôi hất cô ta ra. “Giờ không phải là lúc làm chuyện rồ dại.” Còn lâu đi. Tôi lao về phía tảng đá thổ tả đó, nghiến răng mỗi khi chân giậm xuống mặt đất cứng. Điều đó khiến chân tôi đau nhói. Tôi có gì? Con dao trong tay. Cơn giận dữ trong cuống họng. Cơ thể này, đang chảy máu ở một chiều không gian khác. Tôi quay sang Anna. Em đang nhìn ra xa, trông vô cùng băn khoăn khi thấy tảng đá hơi có ánh đỏ và dòng điện. Nó cảm nhận được mục đích của tôi. Cạnh đá đang trở nên sắc hơn.

“Ta có đấu lại hắn không?”

Miệng em hơi há ra kinh ngạc, nhưng có gì đó chuyển động trong mắt em. Thứ gì đó nhanh và đen tối, mà tôi còn nhớ. Nó khiến mạch tôi đập nhanh hơn.

Jestine đẩy đẩy vai tôi. “Không, chúng ta không bao giờ đấu lại hắn! Không phải ở đây. Cô ấy đã không đánh bại được hắn và theo như tôi biết, cô ấy là một linh hồn hùng mạnh.” Cô ta liếc nhìn Anna, em đang đứng lặng lẽ, mái tóc đen buông xõa. “Đương nhiên lúc này thì tôi không thấy thế. Nhưng cho dù có thể, chúng ta cũng không có thời gian. Cậu không cảm thấy điều đó ư? Cậu không nghe gì ư? Colin bảo hơi thở của tôi đang yếu đi. Thomas nói gì?”

“Thomas chẳng nói gì cả,” tôi đáp. Và đúng vậy thật. Tôi chẳng nghe thấy cậu ấy nói lời nào kể từ khi chúng tôi đi vào thế giới này. Nếu bây giờ tôi quay đầu nhìn lại, tôi có thể nhìn thấy cậu ấy, nhưng tôi không quay lại. Hơi thở của Jestine đang yếu đi. Tôi chắc cũng vậy. Nhưng ở đây, thời gian hoàn toàn khác. Ở đây, chúng tôi có thể có hàng giờ. Và tôi không rời đi cho đến khi xong việc.

“Cái gì đây?” tôi hỏi Jestine, giơ con dao tế trước mắt cô ta.

“Cậu mất trí rồi hả?” Cô ta gạt con dao đi như thể nó là một mối đe dọa. “Chúng ta đã hết thời gian.”

“Nói cho tôi biết,” tôi nói và giơ con dao tế lên lần nữa. “Nó ở đây, nơi nó đã sinh ra. Vậy ở đây nó chỉ là một con dao? Hay tôi vẫn có thể dùng nó?”

Jestine nhìn qua lưỡi dao vào mắt tôi. Tôi không nao núng và cô ta nhìn ra chỗ khác trước.

“Tôi không biết,” Jestine nói. “Nhưng con dao kết nối với ma thuật của Hội. Nó không chỉ là một con dao đơn thuần.”

“Em cũng có thể cảm thấy nó,” Anna nói. “Nó không mạnh như trước nhưng... hắn có thể cảm thấy nó. Vì thế hắn mới chạy.”

“Hắn sợ nó?”

“Không.” Em lắc đầu. “Không phải sợ. Có thể cũng không ngạc nhiên. Chắc chỉ là phấn khích.”

Cas? Cậu nghe thấy tớ không? Thời gian đã cạn. Trở về đi.

Không phải bây giờ, Thomas. Chưa được.

“Jestine,” tôi nói. “Đừng đánh liều nữa. Trở về đi. Anna và tôi sẽ theo sau, nếu chúng tôi có thể.”

“Cas,” cô ta nói, nhưng tôi lùi lại và nắm lấy tay Anna.

“Tôi không thể rời khỏi đây cho đến khi hạ được hắn,” tôi nói với cả hai. “Cho đến khi hắn chỉ còn một mình và không nguyên vẹn. Tôi không thể để hắn giam hãm họ được nữa. Will, Chase, hay người chạy bộ xấu số trong công viên. Và cả cha tôi.” Một bên khóe miệng của tôi nhếch lên và tôi nhìn Anna. “Ngay cả lão khốn Peter Carver. Anh sẽ giải thoát cho họ. Và cho em.”

“Một lần nữa,” em nói và khi nhìn vào mắt tôi, em lại là cô gái mà tôi vẫn nhớ. Em ấn tay vào bụng tôi. Đúng, tôi biết. Chúng tôi phải khẩn trương.

“Kệ tất đi,” Jestine nói. “Cậu ở lại, tôi cũng ở lại. Dù sao cậu cũng có thể nhờ vào tôi. Tôi có đục và ma thuật.” Cô ta quệt cổ tay lên trán. “Nhưng làm luôn đi.” Cô ta hất đầu về phía Anna. “Cô tốt nhất là có ích một chút. Tôi có cảm giác là chúng tôi sẽ không có thời gian để cứu những tiểu thư gặp nạn đâu.”

Anna chau mày. “Tiểu thư? Cô thử bị chém, đốt cháy và quật vào đá khoảng 1.000 lần đi. Rồi xem ai là tiểu thư.”

Jestine ngửa cổ cười khanh khách. Âm thanh lọt thỏm vào bầu không khí chết chóc, không hề vọng lại.

“Đối mặt một chọi một với hắn sẽ rắc rối to. Tôi không biết liệu hắn có thể giết chúng ta ở đây không, nhưng nếu xáp lá cà, hắn có thể sẽ vô hiệu hóa chúng ta rồi rút xương như lọc thịt cá. Và thế là toi. Chúng ta sẽ nằm đây cho đến khi cơ thể ở bên kia chảy hết máu. Và chúng ta sẽ trở thành tù nhân của hắn.” Jestine khoang tay ngang ngực.

“Vậy thì phải tấn công cùng nhau,” Anna nói. “Cô đánh nhau được không?”

Jestine hất đầu về phía tôi. “Tôi có thể đo ván Cas khá dễ dàng đấy.”

“Như thế ấn tượng lắm à?” Anna hỏi, nghiêng nghiêng đầu và Jestine phá lên cười.

“Cas, cô gái của cậu mồm miệng khá đấy.” Cô ta bước tới gần hơn và nheo mắt. “Và đột nhiên cô ấy có vẻ tỉnh táo một cách đáng sợ.”

“Đó là mục đích,” Anna đáp. “Chẳng có mục đích nào ở đây. Không lý do. Nó biệt lập. Nếu phải miêu tả nơi này bằng một cụm từ, thì sẽ là từ đó. Mục đích giúp tôi ổn định.”

Em liếc nhìn tôi. Jestine không biết em đủ nhiều để nhận ra trong cái nhìn đó phảng phất chút bất an, nhưng tôi biết. Em không ổn. Nhưng em không cố gắng che giấu và em đang đeo một chiếc mặt nạ. Sau này, sẽ có nhiều thời gian hơn để chữa lành cho em và làm em quên đi. Tôi tự nhủ như thế. Nhưng nói thật, tôi không biết mình có thể làm gì để xua tan nó.

Cas. Bây giờ, cậu phải quay lại ngay.

Không, Thomas. Không phải lúc này. Tôi nhìn khắp quang cảnh rộng lớn và nhạt nhòa. Trông nó bằng phẳng, chỉ đôi chỗ có dốc thoải. Thiếu khoảng cách và luật xa gần khiến đầu óc tôi quay mòng mòng. Nhưng chỉ là dối trá. Tất cả là dối trá. Hắn ở đâu đó ngoài kia và hắn có nhiều nơi để ẩn nấp.

“Hắn sẽ không xuất hiện đâu,” tôi nói. “Tôi nghĩ hắn biết tôi muốn gì.”

“Chúng ta không thể cứ đứng ở đây thế này được,” Jestine nói, chớp mắt và đột ngột quay đầu. Chắc Burke đang nói gì đó.

“Hắn có thể lộ diện,” Anna nói. “Nếu chúng ta để hắn săn tìm chúng ta.”

“Nghe vui đấy,” Jestine lầm bầm vẻ mỉa mai rồi nhìn tôi. “Tôi nghĩ con mồi đơn độc hấp dẫn hơn là một bầy. Nếu tôi hét lên, thì chạy đến nhé.” Cô ta hít sâu và quay người bước đi.

“Đừng,” tôi nói. “Nếu cô không nhìn thấy chúng tôi, cô có thể lạc mất chúng tôi. Nơi này có thể nuốt chửng cô.”

Cô ta ngoái đầu lại và cười tươi. “Nơi này đưa cậu đến nơi mình muốn. Chúng ta sẽ tìm hắn và hắn sẽ tìm chúng ta. Rồi tất cả sẽ đụng nhau. Cậu sẽ luôn bị lạc ở đây, Cas à. Không thế này thì thế khác.”

Tôi cười tự mãn. Lúc trước, tôi đã không lạc mất cô ta. Là cô ta tự biến mất để tìm mỏ kim loại thổ tả kia. Được thôi. Đáng ra tôi nên biết trước.

“Đừng đánh liều,” tôi bảo cô ta. “Nếu cô phải trở về, thì cứ trở về đi.”

“Đừng bi kịch thế,” cô ta chế giễu. “Tôi là bạn cậu nhưng tôi sẽ không chết vì cậu. Tôi không phải là Thomas. Tôi không phải là cô ấy.” Nền đá nuốt chửng tiếng bước chân của Jestine khi cô ta bước đi và huýt sáo một điệu gì đấy nghe như của Elmer Fudd46* khi săn thỏ. Khi Anna và tôi nhìn nhau, tôi biết rằng đằng sau chúng tôi, Jestine đã biến mất.

(46) Một nhân vật trong loạt phim hoạt hình “Looney Tunes”, kẻ thù của Thỏ Bugs.

Đi trong Địa ngục cùng với Anna, tôi cảm thấy nên thổ lộ mọi điều muốn nói với em suốt 6 tháng qua. Có cảm giác như chúng tôi không còn nhiều thời gian nữa, dù tôi đến đây là để đưa em trở về. Tôi không bao giờ thực sự tin rằng sẽ được gặp lại em. Đó chỉ là một giấc mơ. Một nhiệm vụ, như một kỵ sĩ truy lùng Chén thánh. Nhưng giờ tôi đang ở đây, với một lỗ thủng nơi bụng đang bắt đầu giần giật và đang cố dụ kẻ giết cha tôi lộ diện. Tính siêu thực của giây phút này khiến não tôi muốn xuất huyết.

“Em sẽ không bảo là anh không nên làm việc này,” Anna nói. “Cố giải thoát cho cha ấy. Em biết nếu là cha em, em cũng sẽ làm giống anh.”

“Đó là điều anh đang cố làm? Giải thoát cho ông ấy?”

“Không phải sao?”

Tôi nghĩ là đúng. Tôi đang cố giải thoát cho tất cả. Will và Chase - họ sẽ bị mắc kẹt ở nơi đây mãi mãi nếu tôi không đến tìm Anna. Và ý nghĩ đó khiến lòng tôi quặn thắt. Và cha tôi nữa. Tôi tưởng Anna đã làm điều đó 6 tháng trước, khi em kéo được gã pháp sư xuống đây.

Có gì đó chuyển động trong tầm mắt chúng tôi và cả hai giật nảy mình. Nhưng không phải hắn. Một thứ gì đó ở đằng xa, treo lủng lẳng trên cành một cái cây đơn độc. Chúng tôi tiếp tục đi, bước mà như không bước, vì chỉ nhìn thôi thì không thể chắc được liệu chúng tôi có tiến được bước nào không. Phong cảnh cứ thế chuyển động và thay đổi. Những khối đá mọc lên rồi biến đi. Giống như ở trên một cái máy tập chạy khổng lồ. Giờ chúng tôi xuống một hẻm núi bị cắt sâu vào đá. Có thứ gì đó giống như là một dòng sông dầu đen kịt chảy dưới đáy.

“Em có... em có nói chuyện với ông ấy lần nào không? Cha anh ấy?”

Anna khẽ lắc đầu. “Ông ấy chỉ là một cái bóng ở đây thôi, Cassio. Tất cả đều như vậy.”

“Nhưng em có nghĩ ông ấy biết mình đang ở đâu không? Có phải lúc nào ông ấy cũng biết không?”

“Em không biết họ biết gì,” em nói. Nhưng em nhìn ra chỗ khác. Em không biết. Nhưng em nghĩ cha biết.

Đằng trước, hẻm núi hiện ra gần hơn, quá nhanh so với tốc độ di chuyển của chúng tôi. Tôi ghét nơi này. Nó sẽ khiến một giáo sư Vật lý phát rồ trong vòng 3 giây. Hắn đang ở đâu? Jestine đang ở đâu? Cơn đau bên mạn sườn nhói lên và bắt đầu khiến tôi đi khó khăn hơn. Nếu hơi thở của Jestine đã yếu đi, có khi cô ta còn không ở đây nữa rồi. Tôi cho rằng mình hy vọng thế. Bên cạnh tôi, Anna căng thẳng khi nhìn xung quanh. Nhưng vẫn không thấy gì.

“Nghe này,” tôi nói. “Sau khi chuyện này kết thúc, giả dụ như anh còn sống trở về, anh muốn đưa em theo cùng. Anh đến đây là vì em, cả Thomas và Carmel cũng vậy. Bọn anh muốn em trở về.” Tôi nuốt khan. “Anh muốn em trở về. Nhưng đó là chọn lựa của em.”

“Em sẽ vẫn chết mà, Cassio.”

“Thì một ngày nào đó, anh cũng sẽ thế. Chuyện này không quan trọng.” Tôi đặt tay lên vai em và chúng tôi dừng lại để tôi có thể nhìn vào mắt em. “Không quan trọng.”

Em chớp mắt, lâu và chậm. Rèm mi đen rợp xuống.

“Được rồi,” em nói và tôi thở phào. “Em sẽ trở về.”

Tiếng thét của gã pháp sư xé toạc không gian tĩnh lặng và những rung chấn dội ngược lên chân chúng tôi.

“Hắn đã đến.”