CHƯƠNG 28
Cái hình thù lờ mờ xa xa ở chân hẻm núi có thể là bất kỳ ai. Nhưng không phải thế. Đó là kẻ đã giết cha tôi, kẻ giam cầm cha tôi. Hắn đã đánh bại tôi một lần, cùng một lời nguyền khiến tôi suýt nữa mất mạng. Lần này sẽ khác. Lần này, tôi sẽ đánh gục hắn.
Tiếng bước chân của hắn nện vào tai chúng tôi, quá lớn so với khoảng cách xa như vậy. Khi hắn tới gần hơn, vị trí của chúng tôi thay đổi, những vách đá chuyển động trong chớp mắt. Chúng tôi đang nhìn xuống. Giờ hắn ở ngay đằng trước.
“Có gì xảy ra với tay chân của hắn vậy?” tôi hói.
“Những khớp nối vay mượn. Sức mạnh vay mượn.” Mắt Anna nghiêm nghị. Em không chớp mắt khi hắn tiến tới gần.
Những khớp nối thêm vào khiến hắn lóng ngóng. Trước đây, dáng đi của hắn cứng đờ, gần như kéo lê. Giờ hai chân hắn giật cục như thể bị nối sai chỗ. Hắn đi đến gần bức tường và cười khi bám vào nó bằng hai tay, nhấc người lên mặt đá, bất chấp lực hút. Khi hắn xoay người và khệnh khạng tiến về phía trước nhanh hơn, bằng cả bốn chi, tôi lùi lại một bước dù không muốn.
“Khoe mẽ,” tôi nói, có ý mỉa mai nhưng âm vực cao và đầy căng thẳng, gần như là một tiếng rít. Giống như Anna đã nói. Ở đây, hắn là bất kỳ thứ gì mình muốn. Hắn có khi xoay đầu được 180 độ. Tôi ước mình có thể nói cho cha biết tôi đã luôn nghe theo lời cha khuyên về việc luôn biết sợ hãi.
“Em sẽ ngăn hắn lại, cố giữ chân hắn,” Anna nói. Tóc em chuyển sang màu đen và bắt đầu tung bay. Màu trắng rút khỏi mắt em và những mạch máu đen xuất hiện chằng chịt trên da. Chiếc váy từ từ chuyển sang màu đỏ đẫm máu.
Gã pháp sư đã leo qua được bức tường và lao tới trên đôi chân méo mó. Đôi mắt bị khâu kín nhìn chằm chằm vào tôi. Hắn không muốn Anna nữa. Hắn đã có em rồi. Tôi là mục tiêu cuối cùng.
“Hắn sẽ bẻ gãy hai cánh tay em trước,” Anna nói.
“Cái gì?”
“Thì em vừa nói với anh đấy,” em đáp như một lẽ hiển nhiên. “Em sẽ cố giữ hai cánh tay của hắn, nên hắn sẽ bẻ gãy tay em. Em không thể đấu lại hắn. Đừng trông chờ vào em. Em cũng không biết anh có thể hay không nữa.” Em nhìn tôi và tôi dễ dàng đọc được nét mặt em. Hối tiếc. Những ao ước vô nghĩa muốn có thêm thời gian hoặc những cơ hội tốt hơn.
Giá mà có Thomas và Carmel ở đây. Nhưng tôi không ước. Tôi chỉ ước phải chi mình có một kế hoạch, hoặc một cái bẫy, như lần trước. Sẽ hay biết mấy nếu có một lợi thế nào đó, ngoại trừ thứ tôi đang nắm chặt trong tay. Anna bước lên.
“Em không sợ sao?” tôi hỏi.
“Em từng làm như thế này rồi,” em đáp. Em cố mỉm cười. Rồi em rút ngắn khoảng cách với gã pháp sư, chuyển động của em nhanh hơn so với những gì tôi nhớ. Em đấm hắn và răng hắn để lại một vết thương đỏ máu trên tay em. Em không nhăn mặt, hay la hét. Cách em chiến đấu giống hệt như người máy. Em biết em sẽ thua và em đã quen với điều đó.
“Đừng có đứng đực ra đó! Giúp cô ấy đi!” Jestine hét lên với tôi khi cô ta chạy qua và lao vào cuộc ẩu đả. Cô ta như vừa trồi lên từ đá. Nhưng không quan trọng. Cô ta không do dự. Jestine né cánh tay hắn rồi đâm cái đục vào bả vai hắn. Anna đã giữ được đầu của hắn nhưng không được chắc lắm.
Hai chân tôi đóng băng. Tôi không biết làm gì, tấn công vào đâu trong lúc hai cô gái bu lấy gã pháp sư. Những đòn tấn công của họ chẳng hề hấn gì với hắn. Lẽ ra, chúng tôi nên đi. Ra khỏi đây khi còn có thể. Trong đầu tôi, Thomas đang nói, giọng gấp gáp. Tôi không thể tập trung hay ngoái nhìn đằng sau. Thay vì thế, tôi quan sát khi gã pháp sư chộp lấy cánh tay Anna như một cành cây con, xô mạnh khiến em lăn tròn. Còn Jestine, hắn chỉ gạt cô ta xuống như một thứ phiền hà không đáng để tâm. Hắn chưa lần nào rời mắt khỏi tôi. Tôi nhìn chằm chằm vào đôi mắt hắn, quan sát những vết khâu đen và máu rỉ. Tôi sợ hắn. Tôi luôn sợ hắn. Hắn quay đầu một lần khi điều chỉnh lại hàm. Trong vài giây nữa thôi, hắn sẽ lao vào xâu xé tôi ra thành nhiều mảnh như hắn đã làm với những người khác. Cha con tôi sẽ ở lại đây mãi mãi.
Jestine lồm cồm bò dậy đứng lên đằng sau hắn và hét, “Leithlisigh!” rồi đập vào gáy hắn. Hắn đổ nhào về phía trước nhưng vẫn kịp tóm lấy Jestine và đập cô ta thật mạnh xuống mặt đá. Tôi hét lên gọi tên Jestine. Tiếng xương cô ta gãy còn to hơn giọng tôi.
Tôi lao tới và kéo Jestine ra khỏi tay hắn. Răng cô ta chảy máu và rỉ ra khóe miệng. Hai chân cô ta kéo lê đằng sau, đập trên nền đất như cao su.
“Thế đấy,” cô ta rên rỉ. “Hết rồi.” Jestine nhấc đầu lên và chúng tôi ngoái nhìn gã pháp sư. Bất kể câu thần chú của Jestine là gì, nó vẫn khiến hắn cong gập người. Và một thứ gì đó khác nữa: những cái bóng xuất hiện quanh hắn và quang cảnh trước mặt giống như hắn di chuyển quá nhanh đến không nhìn thấy được. Thỉnh thoảng lại mọc thêm một cánh tay hoặc một cái đầu không phải của hắn. Tôi nghĩ mình trông thấy người vẫy xe Hạt 12, vẫn mặc chiếc áo thun trắng và áo khoác da. Thế rồi tất cả biến mất. Nhưng đúng là thế. Hắn đang tách ra.
“Cô đã làm gì thế?” Tôi nhìn xuống Jestine. Trán cô ta túa mồ hôi và làn da chuyển xanh. Anna đã gượng đứng lên được và giờ đang quỳ bên cạnh chúng tôi.
“Đó là một lời nguyền,” Jestine nói, phun máu xuống cằm. “Giờ hắn đang không ổn định. Tôi tưởng mình có thể làm hơn nữa nhưng...” cô ta ho khan. “Tôi không xong rồi. Tôi đang hấp hối. Và tôi không muốn chết ở đây.” Giọng Jestine đầy sửng sốt. Tôi muốn làm gì đó, để giữ ấm cho cô ta hoặc ngăn máu chảy. Nhưng tôi không thể làm được gì. Nội tạng Jestine chắc rất giống như bị búa tạ nện.
“Trở về đi,” tôi nói và cô ta gật đầu. Jestine co người lại và khi cô ta nhìn xuống, tôi biết cô ta không nhìn thấy tảng đá mà là Colin Burke. Jestine liếc nhìn Anna và những mạch máu đen kịt rồi mỉm cười. Cô ta liếc nhìn tôi thêm một lần nữa và nháy mắt. Rồi cô ta chau mày và nhắm mắt lại. Cô ta trông như chìm xuống rồi biến mất như chưa hề có mặt.
Đằng sau chúng tôi, gã pháp sư vẫn quằn quại, hai tay hắn ôm chặt lấy đầu, cố giữ mình nguyên vẹn. Tôi nhìn cánh tay bị bẻ gãy của Anna.
“Đừng bị thương nữa,” tôi bảo em.
“Không sao đâu,” em nói, nhưng vẫn ngồi yên khi tôi quay đi.
Con dao nằm trong tay tôi. Tôi không mong đợi bất kỳ điều gì. Tôi không biết điều gì sẽ xảy ra. Tôi chỉ biết là mình sẽ đâm hắn và xem kết quả thế nào.
Khi tôi tiến tới gần, mùi của hắn xộc ngay vào mũi, cái mùi khói buồn nôn đó và ngoài ra còn có mùi chua lè của những thứ chết chóc, thối rữa. Tôi toan nói một câu chế nhạo, nhưng thay vì thế, tôi vung chân đá mạnh vào bụng, khiến hắn lảo đảo ngã ra sau vừa đủ để tôi đâm lút con dao vào ngực hắn.
Chẳng ăn thua. Hắn hét lên nhưng từ lúc nãy đến giờ hắn vẫn hét cơ mà. Tôi rút con dao ra và định đâm thêm nhát nữa, nhưng hắn chộp được cánh tay tôi và bóp mạnh. Xương tôi bị nghiền nát dưới da khi hắn nhấc bổng tôi lên, đồng thời gượng đứng dậy. Những bóng ma vẫn lúc ẩn lúc hiện trong không khí. Tôi nhìn gần hơn, cố tìm khuôn mặt cha mình. Tôi ngừng lại khi răng gã pháp sư cắm phập vào cơ bắp. Theo phản xạ, cánh tay tôi căng lên nhưng cũng chỉ như trứng chọi đá. Hắn giật mạnh đầu ra và phần lớn cánh tay tôi đứt rời.
Tôi hoảng lên. Các cơ bắp đồng loạt phản xạ và tôi tuyệt vọng nắm chặt con dao bằng bên tay lành. Khi cầm được nó, tôi chém bừa vào không khí. Tôi muốn hắn biến đi. Tôi không muốn nhìn hắn ăn những phần da thịt của mình.
Một vết chém cắt lìa một cánh tay. Không phải của hắn mà của một người nào đó, một trong những hồn ma bị giam cầm, nhưng gã pháp sư hét lên khi cơ thể đó xoắn lại và vùng vẫy thoát ra từ cái lỗ nơi ngực hắn. Chúng tôi dạt ra xa nhau và cùng nhìn bóng khuôn mặt quen thuộc của Will khi cậu ta bay lên trên. Trong một tích tắc ngắn ngủi, cậu ta nhìn về hướng tôi và tôi tự hỏi cậu ta có nhìn thấy gì không, có hiểu chuyện gì đang xảy ra không. Miệng cậu ta há ra nhưng tôi không bao giờ biết được liệu cậu ta có muốn nói gì không. Bóng cậu ta chập chờn rồi biến vào hư không. Tới nơi nào đó lẽ ra Will đã đến nếu không bị mắc kẹt lại trong người gã pháp sư kia.
“Biết ngay mà, đồ khốn,” tôi nói nhảm. Tôi có biết gì đâu. Tôi vốn không biết nhưng giờ thì khác rồi. Tôi bắt đầu chém vào không khí xung quanh hắn và bên trên hắn. Lưỡi dao đi vun vút, cắt xuống vai và đầu hắn, nhìn những linh hồn vùng thoát ra và bay đi. Đôi khi là hai người một lúc. Tiếng thét của hắn dộng vào tai nhưng tôi đang tìm cha. Tôi không muốn bỏ lỡ cơ hội nhìn thấy cha. Và tôi muốn ông nhìn thấy tôi. Tôi lăn tròn và né theo phản xạ. Không sớm thì muộn, tôi cũng làm sai. Sự mất tập tung từ việc thoáng nhìn thấy một cái đuôi màu đen khiến tôi chậm lại và lãnh nguyên một cú đấm của gã pháp sư vào xương ức hệt như một nhát búa, nghiền nát ngực tôi. Rồi chỉ còn không khí, cơn đau và nền đá cứng.
Anna đang gào thét. Tôi mở mắt. Em đang chiến đấu với hắn. Em đang thua nhưng em làm hết sức có thể để giữ chân hắn. Em nên để hắn hành động. Có quá nhiều máu trong cổ họng đến mức tôi không nói được. Tôi không thể nói gì với em. Chỉ toàn tiếng òng ọc của máu. Jestine chết. Tôi chết. Hết phim.
Nhưng tôi có thể trở về. Tôi có thể làm những gì Jestine đã làm và chết trong vòng tay của Thomas, Carmel và Gideon. Căn phòng sẽ vẫn còn hơi ấm tỏa ra từ những cây nến cháy. Tôi hơi quay đầu và nghĩ về điều đó. Nếu tôi xoay thêm một chút nữa, tôi sẽ có thể nhìn thấy Thomas cùng toàn bộ căn phòng và nếu ấn cho đến khi kính vỡ, tôi sẽ trở về.
“Cassio, đi đi!”
Anna, anh không thở được. Em vẫn chiến đấu bằng một tay, nhất định không chịu lùi bước. Những giây vừa qua, tôi đã giải thoát được bao nhiêu hồn ma? 3? Hay 5? Có cha tôi không? Tôi không biết nữa. Tôi tự hỏi việc mình làm liệu có ý nghĩa gì không nhưng tôi đã cố gắng hết sức. Tôi tự hỏi liệu cha có biết tôi đang ở đây không.
CAS!
Tôi giật nảy mình. Tôi cảm thấy điều đó. Ngay giữa hai mắt: giọng của Thomas dội vào tâm trí tôi.
Về đi! Cậu phải quay về! Người cậu hết máu rồi. Tim cậu đang yếu đi! Máu đang chảy chậm lại. Mọi người đang chặn nó, cậu có nghe tớ nói không? Tớ đang ngăn nó lại!
Người tôi hết máu rồi. Buồn cười nhỉ, Thomas. Vì máu đang bơm đầy phổi tôi đây này. Hàng lít, tràn vào tôi như một con tàu đang đắm. Chỉ có điều là... không hề có. Cũng không hẳn. Và tôi vẫn tỉnh táo, dù đã không thở được tử tế chừng một tiếng rồi.
Tôi nhìn Anna, đang dùng cánh tay gãy của mình như thể em không quan tâm liệu nó có bị đứt lìa ra không. Vì em không màng đến. Điều đó không quan trọng. Không có gì quan trọng, bả vai nham nhở của tôi hay khuôn ngực đầy thương tích của tôi. Gã pháp sư đá vào một bên chân em nơi đầu gối khiến em loạng choạng.
Tôi chống khuỷu tay gượng ngồi dậy và nhổ máu vào đá. Cơn đau đã bớt đi phần nào, vẫn còn nhưng không dữ dội. Hình như... không hợp lý. Tôi chùng gối và gượng đứng lên. Khi nhìn xuống cánh tay lành, tôi mỉm cười. Cha có thấy không? Con dao tế chưa khi nào rời khỏi tay con.
Gã pháp sư nhìn thấy tôi đứng lên nhưng tôi gần như không để ý. Tôi quá mải quan sát những hồn ma đang cố thoát ra khỏi cơ thể hắn, nhìn theo những chuyển động của họ để xem họ ra từ chỗ nào nhiều nhất. Con dao rung rung, như hát lên trong tay tôi. Đâm vào. Rút ra. Chém.
Khi tôi lao về phía trước, hắn chưa kịp chuẩn bị. Vết chém đầu tiên giải thoát được một hồn ma đang lộ ra từ chân trái hắn. Tôi vung chân đá và hắn ngã quỳ xuống một bên gối. Tôi đứng thẳng lên và chém ngang qua cái lưng gù của gã pháp sư, giải cứu thêm một hồn ma nữa trước khi nhảy ra xa. Thêm một cú đâm vào ngực hắn và tiếng hét của hắn nghe thật dễ chịu. Một cánh tay có bốn khớp nối vung lên về phía đầu tôi. Tôi né và đâm vào bên dưới mạn sườn hắn, rồi một nhát nữa vào sau đầu. Không kịp nghĩ, không kịp nhìn. Chỉ giải thoát cho họ. Cho họ tự do.
Thêm hai hồn ma. Rồi một nữa. Hắn càng lúc càng giận dữ hơn, hoang mang hơn. Hắn áp bàn tay vào cái lỗ trên ngực, cố bịt nó lại. Những hồn ma xé nó ra rộng hơn.
Anna cùng chiến đấu với tôi, vật hắn ngã ra đất. Tôi vừa chém vừa đếm và nhìn họ bay ra. Những người cuối cùng rời khỏi hắn trong một cơn lốc. Họ bắn vọt ra khỏi ngực gã, khiến vết thương mở rộng ra. Hắn nằm trên đá, gần như bị chẻ ra làm đôi, không còn lại gì ngoài bản thân hắn, nhìn chằm chằm vô hồn vào khoảng không vô tận. Tôi bước tới và quỳ xuống. Tôi không biết tại sao. Tôi rê con dao lên cái vết khâu trên mắt hắn.
Mí mắt hắn mở toang ra. Mắt hắn vẫn còn ở đó, nhưng chúng đã thối rữa và đen ngòm. Con ngươi chuyển sang màu vàng kỳ quái, gần như phát sáng, giống mắt rắn. Chúng liếc về phía tôi và hoài nghi nhìn tôi.
“Hãy tới Địa ngục của mi đi,” tôi nói. “Lẽ ra, mi phải đến đó từ 10 năm trước rồi.”
“Cas,” Anna lên tiếng và cầm lấy tay tôi. Chúng tôi đứng lên và lùi ra. Gã pháp sư nhìn theo, ánh mắt điên dại. Vết thương trên ngực hắn không tiếp tục toác ra nữa, nhưng miệng nó đang khô dần. Khi chúng tôi đứng lên, nó lan ra, biến da thịt và quần áo hắn thành màu nâu nhạt, trước khi tan biến đi. Tôi nhìn vào mắt hắn cho đến khi chúng bị phân hủy hoàn toàn. Trong tích tắc, hắn nằm đó, như một bức tượng xi măng trên đá và rồi vỡ vụn, từng mảnh văng tung tóe khắp nơi, cho đến khi tan biến hoàn toàn.