← Quay lại trang sách

CHƯƠNG 30

Có tiếng đổ vỡ và cảm giác bị đập vào đâu đó dù không di chuyển. Tôi mở mắt và trông thấy căn phòng đầy ánh nến và những chiếc áo chùng đỏ. Toàn thân không có cảm giác gì ngoài đau đớn. Thomas, Gideon và Carmel ngay lập tức chạy lại bên tôi. Tôi nghe họ la lên. Ai đó đang ấn lên bụng tôi. Những thành viên khác của Hội đứng xung quanh, trông rất vô dụng, nhưng khi Gideon quát lên, có vài người giật mình. Ít nhất có mấy người chạy đi làm gì đó. Tôi nhìn lên trần nhà, quá cao nên không thấy được, nhưng tôi biết nó ở đó. Tôi không cần nhìn sang phải hay sang trái mới biết tôi đã trở về một mình.

Khung cảnh hơi quen thuộc. Tôi đang nằm trên một chiếc giường với ống truyền trên tay và những vết khâu ở bụng, cả trong lẫn ngoài. Tôi kê lưng bằng 4, 5 cái gối và một khay thức ăn để trên chiếc bàn cạnh giường. Ít nhất là không có thạch Jell-O màu xanh.

Họ nói tôi đã hôn mê suốt một tuần và không chắc liệu tôi có sống được hay không. Carmel bảo trước giờ chưa ai truyền máu nhiều như tôi và rằng tôi may kinh khủng khi Hội có nguyên một phòng cấp cứu được xây dưới tầng hầm. Khi tỉnh dậy, tôi bất ngờ khi nhìn thấy mái đầu tóc đỏ điểm bạc bên giường mình. Gideon thông báo với mẹ tôi bay sang Glasglow.

Có tiếng gõ cửa và Thomas, Carmel cùng mẹ tôi đi vào. Mẹ ngay lập tức hất đầu về khay thức ăn.

“Con ăn đi chứ,” mẹ nói.

“Con cố không bắt bụng làm việc quá sức,” tôi phản kháng. “Mẹ, con vừa bị đâm đấy.”

Nói đùa chẳng vui tí nào, đôi mắt nheo lại của mẹ cho tôi biết điều đó. Được rồi, thưa mẹ. Tôi cầm bát súp táo lên húp, chỉ để làm mẹ cười và mẹ cười thật, dù còn ngập ngừng.

“Mọi người quyết định sẽ ở lại cho đến khi cậu đủ khỏe để về nhà,” Carmel nói và ngồi xuống cuối giường. “Tất cả sẽ cùng đi về, vừa kịp vào năm học

“Tuyệt cú mèo, Carmel,” Thomas nói, xoay ngón tay trong không khí. Cậu ấy nhìn tôi. “Cô ấy rất háo hức được làm học sinh cuối cấp. Làm như cô ấy không đứng đầu cả trường vậy. Còn tớ thì không vội. Bọn mình có thể quay lại rừng Tự Sát lần nữa cho vui.”

“Cậu hài hước quá,” Carmel châm chọc và xô cậu ấy.

Lại có tiếng gõ cửa và Gideon bước vào, cho hai tay vào túi và ngồi xuống ghế. Tôi để ý thấy ông và mẹ nhìn nhau không được thoải mái. Tôi không biết sau chuyện này liệu hai người có trở lại như cũ không. Nhưng tôi sẽ cố giải thích cho mẹ hiểu rằng đó không phải lỗi của Gideon.

“Vừa nói chuyện điện thoại với Colin Burke xong,” Gideon nói với chúng tôi. “Jestine đang bình phục nhanh chóng. Con bé đã dậy và đi lại được.”

Jestine đã không chết. Những vết thương do gã pháp sư gây ra cho cô ta không tệ bằng của tôi. Và vì đã trở về sớm, nên cô ta mất ít máu hơn. Jestine cũng cẩn thận hơn khi lựa vị trí để con dao đâm vào người, vì cô ta không làm tổn thương bản thân từ bên trong như tôi. Có lẽ một ngày nào đó, tôi sẽ bắt cô ta nói ra hết những bí mật của mình. Hoặc có thể không. Cuộc sống sẽ thú vị hơn nếu ta còn nhiều điều không rõ ràng.

Im lặng nấn ná trong phòng. Tôi đã tỉnh lại được 3 ngày, nhưng mọi người vẫn rón rén và không hỏi quá nhiều về những gì đã xảy ra ở đó. Nhưng kỳ thực ai cũng muốn biết chết đi được. Kể thì kể chứ có gì đâu. Nhưng chờ đợi và tự hỏi xem ai sẽ mở miệng trước cũng vui.

Tôi nhìn những khuôn mặt tò mò kinh khủng của họ. Không ai làm gì, chỉ cười tủm tỉm.

“Để mẹ lo bữa tối cho mọi người,” mẹ nói và khoanh tay trước ngực. “Con vẫn phải ăn đồ mềm một thời gian đấy, Cas.”

Mẹ vỗ vai Thomas rồi ra ngoài. Rõ ràng là mẹ biết tôi đã chọn cậu ấy làm cái neo cho mình. Trước đây, mẹ đã quý Thomas rồi. Có khi bây giờ, mẹ sẽ nhận nuôi cậu ấy luôn.

“Cậu ít nhất cũng nhìn thấy cô ấy chứ?” Thomas hỏi và tôi mỉm cười. Đã đến lúc.

“Ừ. Tớ đã thấy cô ấy.”

“Chuyện gì... chuyện gì đã xảy ra? Có phải là gã pháp sư không?” cậu ấy ngập ngừng hỏi. Hai mắt Carmel trố ra, nhìn tôi để tìm dấu hiệu căng thẳng và sẵn sàng nhảy bổ vào ngăn Thomas hỏi tiếp. Hơi ngốc nhưng tôi đề cao lo lắng của họ.

“Là gã pháp sư,” tôi nói. “Ông đã đúng, Gideon. Họ bị mắc kẹt ở đó cùng nhau.” Ông gật đầu và ánh mắt tối lại. Ông không thực sự muốn mình đúng, tôi đoán vậy. “Nhưng giờ hắn xong đời rồi. Cháu đã hạ được hắn. Và giải thoát cho những người khác. Tất cả những người hắn đã thu thập suốt những năm qua. Tất cả những hồn ma đó. Cả Will và Chase.” Tôi gật đầu với Carmel. “Và cha cháu.” Gideon nhắm mắt. “Đừng vội kể cho mẹ cháu nhé,” tôi nói với ông. “Rồi cháu sẽ kể. Nhưng... cháu không nhìn thấy cha. Cháu không nói chuyện với ông ấy. Thật khó giải thích.”

“Đừng lo,” ông nói. “Lúc nào tiện thì kể cho mẹ cháu.”

“Anna thì sao?” Thomas hỏi. “Cô ấy ổn không? Cậu cũng giải thoát cho cô ấy chứ?”

Tôi mỉm cười. “Hy vọng thế,” tôi đáp. “Tớ nghĩ mình đã giải thoát cho cô ấy. Tớ nghĩ bây giờ cô ấy không sao rồi. Tớ nghĩ cô ấy sẽ sống hạnh phúc.”

“Tớ rất mừng,” Carmel nói. “Nhưng cậu sẽ ổn chứ?” Cô ấy đặt tay lên đầu gối tôi và bóp nhẹ qua lớp chăn. Tôi gật đầu. Tôi sẽ ổn.

“Thế còn Hội?” tôi hỏi Gideon. “Jestine đã mang kim loại trở về, để đúc một con dao tế nữa. Họ có nói cho ông biết chuyện đó không?”

“Họ có bóng gió,” Gideon nói. “Con bé lúc nào cũng lanh trí.”

“Một con dao tế nữa?” Thomas nói. “Họ làm được?”

“Ông không chắc. Hình như họ nghĩ vậy.”

“Vậy thì sao?” Carmel rên lên, giọng mệt mỏi. “Có phải thế có nghĩa là chúng ta phải diệt cả Hội không? Tớ thì không có vấn đề gì nhưng có thật không?”

“Nếu họ muốn tớ chết, họ đã có cơ hội hoàn hảo để làm chuyện đó rồi,” tôi nói. “Tớ lúc đó đã hấp hối rồi. Họ hoàn toàn có thể bỏ mặc tớ. Không cứu tớ.” Tôi nhìn Gideon và ông gật đầu đồng tình. “Tớ không nghĩ mình phải lo nghĩ gì về họ. Họ sẽ có con dao tế của mình. Và cả một công cụ nữa,” tôi cay đắng nói thêm. “Họ sẽ để tớ yên.”

“Họ đã có thứ mình muốn,” Gideon đồng tình. “Và có vẻ là họ đã đi rồi. Chúng ta là những người duy nhất ở đây. Hội đã đi ngay khi Jestine khỏe lại.” Tôi để ý thấy Gideon nói đến Hội như thể ông không phải là thành viên vậy. Tốt. Ông ngả người ra ghế và khoanh tay trước ngực. “Theseus, xem ra cháu không bị cản đường nữa rồi.”

Tôi mỉm cười và nhớ lại những khoảnh khắc cuối cùng với Anna. Tôi nhớ cách em đã hôn tôi và cảm thấy nụ cười không che giấu của em. Tôi nhớ đôi môi em rất ấm.

Thomas và Carmel đứng bên giường nhìn tôi người đầy vết bầm và sẹo. Có lẽ ở nơi nào đó, cha cũng đang nhìn tôi. Có thể trong khi bị một con mèo mun lông xù quấy rầy. Nụ cười tươi dần xuất hiện trên khuôn mặt tôi.

Tôi không còn bị cản đường nữa.

HẾT