CHƯƠNG 29
Tôi không kịp nhìn thấy cha. Sau khi tôi nhận ra có chảy máu cũng không sao thì mọi chuyện diễn ra quá nhanh. Tôi chỉ cứ thế chém, không nghĩ gì cả. Và tất cả họ đã đi hết. Xung quanh chúng tôi lúc này, mọi thứ có cảm giác trống rỗng.
“Không trống rỗng,” Anna nói, dù chắc chắn tôi không hề nói thành lời ý nghĩ của mình. “Anh đã giải thoát cho cha mình. Anh đã giúp ông ấy siêu thoát.” Em đặt tay lên vai tôi và tôi nhìn xuống con dao tế. Lưỡi dao sáng lên, sáng hơn bất kì thứ gì khác tại nơi này.
“Ông ấy đã siêu thoát,” tôi nói. Nhưng tôi cũng nửa mong cha có thể ở lại. Chỉ đủ lâu để tôi kịp nhìn thấy cha cũng được. Để có thể nói với cha rằng... tôi không biết nữa. Có lẽ chỉ để nói với cha rằng chúng tôi vẫn ổn.
Anna quàng tay quanh hông tôi và tựa cằm lên vai tôi. Em không nói gì để an ủi. Em không nói với tôi điều mà em không biết chắc. Em chỉ ở bên cạnh tôi. Và thế là đủ.
Khi tôi rời mắt ra khỏi con dao tế, mọi thứ khác hẳn. Giờ khi gã pháp sư đã biến mất, phong cảnh bắt đầu thay đổi. Nó biến đổi và tái tạo lại quanh chúng tôi. Bên trên, khoảng không tối đen nham nhở bừng sáng hơn và tôi gần như có thể trông thấy những vì sao nhấp nháy. Những tảng đá cũng biến mất và cả những vách đá. Không còn những cạnh đá sắc nhọn. Không còn gì nữa. Chúng tôi đang đứng giữa thứ gì đó đang bắt đầu.
“Bọn mình nên đi,” tôi thì thầm. “Trước khi Thomas làm anh chảy máu mũi.”
Anna mỉm cười. Nữ thần bóng tối biến mất, rút trở lại bên dưới lớp da. Em chỉ là Anna, tròn xoe mắt nhìn tôi trong chiếc váy trắng giản dị.
“Giờ thì chuyện gì sẽ xảy ra?” em hỏi.
“Điều gì đó tốt đẹp hơn,” tôi đáp và cầm tay em. Trông em thật xinh đẹp. Hai mắt long lanh và mái tóc lấp lánh màu nâu sáng dưới ánh mặt trời ấm áp.
“Bọn mình trở về bằng cách nào?” em hỏi. Tôi không đáp. Thay vì thế, tôi nhìn qua vai em, vào phong cảnh đang thay đổi. Tôi không biết liệu mình có nhớ được cảm giác khi nhìn thấy những gì đang diễn ra hay không. Liệu tôi có thể nhớ cảm giác khi đứng xem sự sinh sôi này không. Có thể rồi tất cả sẽ nhạt nhòa, như một giấc mơ sau khi ta tỉnh giấc.
Thế giới đằng sau em vươn lên từ trong sương, dù chẳng hề có sương. Nó cứ thế xuất hiện trước mắt, trên đầu và xung quanh chúng tôi, hệt màu nước loang ra trên trang giấy trắng. Ánh mặt trời chiếu rọi lên đồng cỏ xanh mướt, nơi tôi có thể nằm xuống và ngủ mấy tiếng liền. Cũng có thể là mấy ngày liền. Xa xa là rừng cây và bên bìa rừng là ngôi nhà kiểu Victoria, ngôi nhà của Anna, sơn trắng, còn nguyên vẹn. Nó chưa từng trông như thế này khi em sống ở đó. Chưa từng, chưa từng trông như thế. Sáng rỡ và ngạo nghễ dưới ánh nắng mặt trời. Ngay cả khi mới xây, trông nó cũng không thế này.
“Cas, có phải Thomas kia không? Bọn mình phải nhanh lên phải không?” Em nhìn theo hướng mắt tôi. Tôi nắm cả hai tay em.
“Đừng,” tôi nói. “Đừng nhìn.”
Em nghe theo. Hai mắt em mở to và em lắng nghe, tin tưởng tôi, sợ những gì mình có thể nhìn thấy nếu không chịu nghe lời. Nhưng tôi không thể che giấu được cảm giác cơn gió mơn man thổi qua quần áo. Tôi không thể chặn được âm thanh của những thứ ấm áp, của tiếng chim hót và côn trùng rả rích trong vườn hoa gần nhà. Và em cũng ngắm nhìn. Tóc em buông xõa xuống vai và tôi chuẩn bị tinh thần đón chờ khoảnh khắc em buông tay tôi bất kỳ lúc nào. Đây là chỗ của em. Thế giới bên kia của em. Gã pháp sư không còn hành hạ em được nữa. Em thuộc về nơi này.
“Không.”
“Gì kia?”
“Em không thuộc về nơi này.” Em nắm chặt lấy tay tôi, chặt hơn bao giờ hết. “Mình trở về đi.”
Tôi mỉm cười. Em đã trở về từ cõi chết để gọi tôi. Và tôi đã băng qua Địa ngục để tìm em.
“Anna!”
Cả hai chúng tôi nhìn về phía phát ra giọng của tôi. Có một bóng người nơi cửa ngôi nhà Victoria.
“Cas?” giọng em đầy ngờ vực và bóng người bước ra ngoài sáng. Đó là tôi. Chính là tôi. Anna mỉm cười và bóp nhẹ tay tôi. Một tiếng cười thoát ra khỏi cổ họng em.
“Nào,” tôi kia gọi. “Anh tưởng em muốn đi dạo.”
Em ngập ngừng. Khi em hơi xoay ra sau và nhìn thấy tôi, tôi thật, em trông hoang mang và nhắm chặt mắt lại.
“Đi thôi,” em bảo. “Nơi này toàn dối trá. Trong một phút, em... em không nhớ ra chúng mình đang ở đâu. Em đã quên mất là anh ở đây.” Em quay đầu nhìn về ngôi nhà lần nữa, và khi cất tiếng, giọng em xa xăm. “Trong một phút, em tưởng mình đã ở nhà.”
“Nào,” tôi kia lại gọi. “Sau đó, bọn mình phải đi gặp Thomas và Carmel.”
Tôi ngoái lại. Căn phòng thắp nến vẫn còn đó. Tôi có thể nhìn thấy Thomas đang quỳ dưới đất, hai tay cuống quýt. Tôi không còn nhiều thời gian. Nhưng mọi thứ đang xảy ra quá nhanh.
Nếu tôi buông tay Anna ra, em sẽ quên tôi. Em sẽ quên mọi thứ ngoại trừ những gì nằm trên cánh đồng đó. Em sẽ quên tất cả. Cái chết của em và lời nguyền em mang. Em sẽ mãi mãi sống cuộc đời mà lẽ ra em đã sống. Cuộc đời mà chúng tôi có thể đã có cùng nhau, nếu mọi chuyện khác đi. Nơi này toàn dối trá. Nhưng đó là một lời nói dối tốt đẹp.
“Anna,” tôi nói. Em quay lại nhìn tôi nhưng mắt em mở to và đầy giằng xé. Tôi mỉm cười và buông một tay em ra để vuốt tóc em. “Anh phải đi rồi.”
“Sao cơ?” em hỏi, nhưng tôi không đáp. Thay vì thế, tôi hôn em một cái và trong nụ hôn duy nhất đó, tôi cố nói với em mọi điều mà em sẽ quên ngay khi em quay đi. Tôi nói với em tôi yêu em. Tôi nói với em tôi sẽ nhớ em. Và tôi buông tay.