← Quay lại trang sách

Chương 4 Đầu người

Hiệu bạc Đức Thắng là sản nghiệp của Trương Đức Lâm, chuyên bán trang sức châu báu, mới sáng sớm, Mạnh Tiểu Lục đã ăn mặc rách rưới bẩn thỉu lơ ngơ đi vào. Tiệm mới mở cửa, khách khứa đang ít, tiểu nhị trông thấy Mạnh Tiểu Lục ăn mặc như thế, không kìm được bịt mũi lại, quát vọng ra bên ngoài: “Này, cái đồ nhà quê, bảo nhà ngươi đấy, thằng nhà quê kia! Ra ngoài, ra ngoài, đây là chỗ nào chứ? Không phải chỗ hạng ăn mày như ngươi đến lượn lờ được đâu, có biết đây là hiệu bạc của ai không hả, có muốn sống nữa không đấy?”

Khỏi cần nói, Mạnh Tiểu Lục bôi cho mặt mũi bẩn thỉu nhem nhuốc, lại còn dán thêm râu, gã vốn đã cao to, người phương Bắc lại trông già dặn hơn người phương Nam, thoạt nhìn chẳng khác nào một gã chán đời đã ngoài tam tuần. Vóc dáng gã cũng không phải loại vạm vỡ chắc nịch, nhìn khúm na khúm núm, bộ đồ chằng chịt vết vá trên người lại càng tăng thêm vẻ nghèo hèn.

Mạnh Tiểu Lục cúi đầu, mần mê vạt áo hỏi: “Bạc cũ bao tiền một cân thế?”

Tên tiểu nhị ngẩn người ra, nhất thời không hiểu gì, một hồi sau mới hỏi: “Bạc cũ với bạc kiếc cái gì chứ?” Hỏi như vậy dù là ai cũng thấy khó hiểu, làm gì có chuyện bạc bán theo cân chứ? Kẻ này nếu không phải kẻ ngốc thì cũng là một tên nhà quê dốt nát.

Viên quản lý nghe tiếng ồn ào, ngước mắt lên nhìn, vừa khéo cửa tiệm cũng không bận rộn, bèn đi tới hỏi: “Ông anh này, anh hỏi bạc gì vậy?”

“Thì là loại bạc thỏi này này.” Mạnh Tiểu Lục đưa ra một thỏi bạc, hỏi.

Viên quản lý nheo mắt lại nhìn thỏi bạc, cầm lên tay xem xét kỹ lưỡng, ước chừng khoảng bốn lạng, chất bạc không thuần lắm, nhưng chắc chắn tinh khiết hơn đồng bạc đang phát hành hiện giờ. Cả thỏi bạc này đã chuyển màu đen, có dấu vết bị nước xói mòn, bên trên có lỗ dạng tổ ong hình thành tự nhiên, đây là một thỏi bạc cũ thời xưa.

Y vội vàng hỏi: “Thứ này ở đâu ra vậy?”

“Vớt được đấy, tui là người Hà Nam, đến Thượng Hải kiếm ăn. Dạo trước tui vớt được một cái hòm dưới sông Hoàng Phố, bên trong có bạc này, nhưng bạc này không thể tiêu luôn được, mới mang đến hiệu bạc để hỏi, xem đổi được bao nhiêu tiền.” Mạnh Tiểu Lục cúi đầu nói.

Viên quản lý hơi nhướng mắt lên, rồi nhanh chóng bình tĩnh lại, hỏi tiếp: “Anh có bao nhiêu? Lại hỏi một cân bao nhiêu tiền, chẳng lẽ cả hòm ấy toàn là bạc à?”

“Đúng rồi đó, sao ông chủ đây biết thế? Chẳng lẽ ông biết bấm độn bói toán? Vậy ông chắc chắn là người tốt rồi, tâm không thiện thì không thể luyện thành bản lĩnh liệu sự như thần được đâu. Vừa nãy tui đến chỗ tiệm đổi tiền, bọn họ toàn cười tui thôi, tui cứ gặng hỏi mãi, họ bèn nói loại bạc này cùng lắm chỉ trả tôi mấy hào một cân thôi, thế chẳng phải coi tui là thằng ngốc à? Tui định bỏ đi, bọn họ mới nói một đồng Đại dương là cao nhất rồi. Ông chắc chắn không gạt tui phải không, ông nói xem bạc này bao nhiêu tiền một cân?” Mạnh Tiểu Lục giả bộ ngốc nghếch hỏi.

Viên quản lý cười thầm trong bụng, đúng là một tên nhà quê, phỏng đoán cửa tiệm khác không tin tên này nên mới đùa cợt như vậy. Đừng nói một cân, chỉ riêng thỏi bạc này thôi ít ra cũng đáng giá mười đồng Đại dương rồi, bỏ rẻ thì cũng phải đổi được hơn tám đồng Đại dương, từ đây suy ra, một cân ít nhất cũng phải hai lăm hai sáu đồng Đại dương mới mua được. Vì vậy, y bèn nói: “Ít nhất cũng phải một đồng rưỡi.”

“Vậy mới phải chứ, thế nhờ ông đổi cho tui thỏi bạc ấy trước, giờ tui về nhà lấy chỗ còn lại, ngày mai đưa đến chỗ ông nhé, ông xem thế được không?” Mạnh Tiêu Lục vội vàng nói.

Viên quản lý hân hoan hứa hẹn, lập tức thanh toán tại chỗ, đưa cho Mạnh Tiểu Lục tám hào, rồi nhìn theo bóng gã đi xa dần. Tên tiểu nhị sấn lại gần hỏi: “Quản lý, phen này chúng ta hời to rồi, tiền này nhập vào quỹ hay là…”

“Thằng ranh con, nhà ngươi cũng lắm trò lắm, trước tiên nhập quỹ đã, nếu ngày mai hắn mang đến nhiều, lúc đấy rồi tính, không thiếu phần của ngươi đâu.” Viên quản lý cười cười gõ lên đầu tên tiểu nhị một cái.

Kỳ thực việc làm ăn béo bở nhất của Trương Đức Lâm không phải là đống vàng bạc châu báu trong hiệu bạc, cũng không phải hiệu đổi tiền nhỏ đến mức người bình thường còn không biết đến kia, mà là làm bạc giả. Làm giả tiền giấy cần vốn đầu tư không nhỏ, công nghệ phiền phức mà còn dễ bị phát hiện, nhưng đồng Đại dương thì khác, y có thể thu mua bạc cũ, hoặc các đồng bạc hàm lượng cao, rồi chế lại thành các đồng bạc có hàm lượng thấp hơn.

Những năm đầu, các đồng bạc đều có tỷ lệ bạc ròng trên chín mươi lăm phần trăm, mấy năm sau thì cũng phải trên chín mươi phần trăm, trong khi bạc giả thông thường cùng lắm được năm mươi phần trăm, chỉ cần cắn, bẻ, rồi ước lượng là phát hiện ra được. Trương Đức Lâm thì khác, tiền giả của y thông thường đều có hàm lượng bạc trên tám mươi phần trăm, không nung chảy ra thì không dễ gì nhận biết, vì vậy mới có thể như nước nhỏ chảy dài, tiền vào cuồn cuộn.

Ngày mai nếu Mạnh Tiểu Lục mang đến nhiều bạc cũ, viên quản lý sẽ đánh liều, bịt hết mấy cái miệng trên dưới, không để Trương Đức Lâm biết chuyện, sau đó tự mình bán lại chỗ bạc ấy cho cửa tiệm. Nếu gã mang đến ít, vậy thì nhất loạt nhập vào quỹ, dù chỉ kiếm được vài trăm đồng Đại dương thì cũng là một phần công lao, nói tóm lại là về công về tư, y đều có phần hết.

Vậy thỏi bạc đó từ đâu mà ra? Đương nhiên là do Mạnh Tiểu Lục dùng mấy đồng Đại dương đúc thành rồi, sau chuyến đi Cát An cùng Mã gia và Phong môn, Mạnh Tiểu Lục đã học được một số kỹ xảo làm cũ để làm giả cổ vật, mặc dù tay nghề gã vẫn còn rất kém cỏi.

Bạc vốn là thứ rất dễ làm cũ, vả lại căn bản cũng không cần thiết phải làm cho cũ đi, chẳng qua chỉ để chứng tỏ nó vừa được vớt lên, phục vụ cho cú lừa này mà thôi. Nếu nói về giám định thành phần, độ tinh khiết thì viên quản lý ở hiệu bạc Đức Thắng chắc chắn là chuyên gia, có điều, thỏi bạc có bị làm cũ hay không thì y thực sự không nhìn ra được, vì xưa nay chẳng ai lại đi làm việc đó cả.

Ngày hôm sau, đến tận chiều muộn Mạnh Tiểu Lục vẫn không xuất hiện ở hiệu bạc. Mùa đông trời tối sớm, sắc trời tối dần, tên tiểu nhị đang chuẩn bị đóng cửa thì Mạnh Tiểu Lục say lảo đảo xách theo một cái bọc đi tới. Viên quản lý vừa trông thấy, vội vàng đón gã vào trong, cái bọc này nhìn không nhỏ, trông nặng trình trịch, không biết bên trong có bao nhiêu bạc nữa.

Mạnh Tiểu Lục mặt mũi đỏ bừng bừng, người đầy mùi rượu, trên y phục còn lốm đốm vệt đỏ. Gã bước vào trong hiệu bạc, sắc mặt hầm hầm, khiến cho viên quản lý không khỏi lạnh người. Tiểu Lục quăng cái bọc kia lên mặt quầy, phát ra một tiếng “bịch”.

Viên quản lý bảo tiểu nhị đóng cửa tiệm lại, sợ người ngoài trông thấy bọn y giao dịch, chuyện này mà lọt đến tai Trương Đức Lâm thì không hay chút nào. Y chầm chậm mở cái bọc kia ra, tức thì mùi máu tanh xộc thẳng vào mặt.

Viên quản lý rốt cuộc cũng mở được nút buộc, hoảng hốt lùi lại mấy bước liền.

Bên trong bọc, không ngờ lại là một cái đầu người đầm đìa máu me!

Đầu người lẳng lặng nằm ở đó, bên trên toàn là máu và vết bẩn, nhìn tóc tai với gương mặt chắc là đầu một người đàn bà. Viên quản lý hoảng hồn, run run giọng nói: “Thế… thế này là thế nào?”

Mạnh Tiểu Lục rút trong người ra một con dao, cắm thẳng xuống mặt bàn gỗ dùng để tiếp khách, bi phẫn hỏi: “Đều tại ông, hại cho tui tan cửa nát nhà rồi!”

“Không phải, có gì từ từ nói, rốt cuộc là chuyện gì?” Thấy tên tiểu nhị đã sợ hết hồn không làm gì được, viên quản lý đành cố hỏi tiếp.

“Từ từ nói?” Mạnh Tiểu Lục quát ầm lên: “Ông bảo tui bạc này đồng rưỡi một cần, tui tin luôn, quay về nhà định lấy đem bán, vừa khéo gặp một tên thu mua phế liệu, hắn nói hai đồng một cân, bạc ở nhà tui liền bị hắn mua hết cả rồi!”

Viên quản lý sắp bật khóc đến nơi: “Vậy liên quan gì đến tôi chứ…”

Mạnh Tiểu Lục tức giận nói: “Sao lại không! Sao lại không chứ! Tui về hỏi lại, bạc này rõ ràng có thể đem đi đổi ở ngân hàng lớn, một cân ít nhất cũng đổi được hai chục đồng Đại dương, nếu không phải tui tin nhà ông, sao tui lại cho rằng giá bạc chỉ có như thế, lại bán cho người ta có hai đồng một cân chứ.”

“Người anh em này, anh nói chuyện có lý lẽ chút được không hả. Nhà anh bán cho người khác rồi, liên quan gì đến tôi, cùng lắm tôi trả thêm anh tiền thỏi bạc kia thôi.” Viên quản lý cũng mong có thể bỏ tiền ra để bớt việc cho yên thân.

Mạnh Tiểu Lục đột nhiên khóc rống lên: “Tui không sống nổi nữa rồi, biết đi đâu tìm tên kia đây, đành phải tìm đến chỗ các người thôi, các người mà không gạt tui, thì tui làm sao lại bán cho tên kia rẻ như thế được. Không bán cho hắn thì tui đã không cãi nhau với mụ vợ ở nhà rồi, không cãi nhau thì tui việc gì phải giết ả. Giờ nhà tui tan nát, vợ cũng mất rồi, tui không đi tìm các người thì tìm ai chứ?”

“Chứng… chứng cứ đâu?” Tên tiểu nhị bí quá hóa lanh, run rẩy hỏi.

Mạnh Tiểu Lục đùng đùng nổi giận, rút con dao trên mặt bàn ra nói: “Chứng cứ, cần quái gì chứng cứ, hôm nay một là tui giết mấy người, không thì là mấy người giết tui, không nữa thì cả bọn kéo nhau lên quan! Quan xử thế nào tui nhận thế ấy, đằng nào tui cũng không muốn sống nữa rồi!”

Hai bên cứ giằng co như vậy một lúc, viên quản lý nghĩ ngợi hồi lâu rồi nói: “Ông anh, thôi thế này đi, giờ anh cũng đã giết người rồi, dù quan xử thế nào, anh giết người là phải đền mạng, khó mà thoát tội được. Tuổi còn trẻ mà chết như thế đáng tiếc biết mấy, hay tôi cho anh hai trăm đồng Đại dương, anh cầm lấy về quê cưới một người đàn bà khác, sinh con đẻ cái sống cho hết đời, anh xem thế được không?”

Mạnh Tiểu Lục không bảo là đồng ý hay không, chỉ đột nhiên khóc ầm lên. Gã khóc chừng một tuần trà, rồi mới lau nước mắt nước mũi nói: “Thế được, đưa tiền đây, tui đi.”

“Được, nhưng phải đảm bảo chuyện này không liên quan đến chúng tôi nữa, miệng nói không bằng cớ, phải viết ra mới được.”

Trong tủ có tiền, viên quản lý lập tức lấy ra đưa cho Mạnh Tiểu Lục, y còn viết giấy, Mạnh Tiểu Lục bảo không biết chữ, bèn vẽ một vòng tròn, điểm chỉ vào đó. Cuối cùng, viên quản lý và tên tiểu nhị nhìn theo Mạnh Tiểu Lục xách cái bọc đã được gói lại vừa khóc vừa bỏ đi. Viên quản lý thở phào, nhưng tên tiểu nhị thì mếu máo nói: “Quản lý, giờ chúng ta đúng là vừa không trộm được gà lại còn mất nắm gạo rồi.”

“Vớ vẩn, có phải việc riêng của ta đâu, sớm nay không phải đã nộp sổ lên rồi à? Khoản hôm qua ta đã ghi vào sổ rồi, tại sợ xảy ra sai sót gì, không ngờ giờ lại có tác dụng thật. Thế này không phải là chúng ta trộm gà không được còn mất nắm gạo, mà là cửa tiệm trộm gà không được còn mất nắm gạo, đúng không?” Viên quản lý nói.

Tên tiểu nhị vội gật đầu lia lịa: “Quản lý anh minh.”

Mạnh Tiểu Lục vòng đường này rẽ đường kia, sau khi chắc chắn không có người theo dõi mới bắt đầu cởi bỏ quần áo, mặc áo ngoài có vết máu mà bị cảnh sát trông thấy thì lại to chuyện, rồi gã giật chòm râu giả, vứt luôn cái mũ bông rách rưới đội đầu đi, guồng chân chạy như bay trên phố.

“Trần Quang, tiền này cho cậu, hả giận chưa hả?” Tiểu Lục quăng túi tiền nặng trịch lên mặt bàn, không ngừng giậm chân xoa tay. Mùa đông Thượng Hải thực sự rất lạnh, lại còn ẩm ướt, hơi lạnh ngấm vào tận trong xương cốt. Gã khoác áo bông lên, ngồi sưởi bên cạnh lò một lúc lâu mới thấy người ấm lại.

Trần Quang thì không sao bình tĩnh nổi, mắt cứ nhìn như đóng đinh vào đống đồng bạc không chạy đi đâu được, nước miếng rớt cả xuống mặt bàn còn không biết. Mạnh Tiểu Lục ho khẽ một tiếng, nói: “Tôi hỏi cậu đã hả giận chưa?”

“Hả rồi hả rồi, Tiểu Lục, à không, anh Lục, đại ca à, tiền này đều là lấy từ hiệu bạc Đức Thắng hả?” Trần Quang hỏi.

Mạnh Tiểu Lục gật đầu: “Giúp cậu trút giận thôi, nhưng Bài bang không phải dễ chọc vào đâu, cậu giữ kín miệng vào, đừng có đem tôi đi bán đấy.”

Trần Quang vội vàng nói: “Dĩ nhiên rồi, ngay cả điểm này mà còn không biết thì tôi có còn là người nữa không. Không được, chuyện này không thể để anh làm không công được, tiền này hai chúng ta mỗi người một nửa.”

“Tôi không cần, cậu trả tôi mười đồng Đại dương dùng để gạt người lúc đầu là được.” Mạnh Tiểu Lục cười đáp.

Trần Quang đương nhiên không chịu, nói nếu Mạnh Tiểu Lục không lấy thì mình sẽ lại mang dao đi liều mạng với người ta. Bất đắc dĩ, Tiểu Lục đành chia đôi số tiền với anh ta. Chia tiền xong, Trần Quang vui vẻ khua chân múa tay nói: “Giờ thì có tiền rồi, ở đất Thượng Hải này ai có tiền là thành đại gia hết.”

“Có tiền thì đi đâu chẳng thế, đều là đại gia. Có điều, tôi nghĩ thế này, tiền này của cậu đừng nên đem tiêu pha hết một lúc, đưa cho người nhà cũng đừng nên đưa quá nhiều. Đưa nhiều bọn họ sẽ nghi ngờ, hỏi này hỏi nọ khó mà giải thích rõ ràng được. Mà nếu giải thích rõ ràng, chú Trần uống nhiều rồi lại… cậu hiểu mà. Nói chung là lấy năm sáu đồng cải thiện cuộc sống một chút, còn lại cất đi, sau này làm ăn nhỏ cũng được, cưới vợ đẻ con cũng được, đều có chỗ dùng mà, phải không?” Mạnh Tiểu Lục nói.

Trần Quang giờ đã phục Mạnh Tiểu Lục sát đất, gật đầu lia lịa: “Đúng, Tiểu Lục anh nói đúng lắm. Tôi nghĩ rồi, chốc nữa tôi chỉ cầm năm sáu đồng thôi, còn lại anh giữ giúp tôi, đầu óc anh nhanh nhạy, nhiều chủ ý lại có bản lĩnh nữa, tiền để trong tay tôi chỉ như ao nước tù thôi, vào tay anh thì mới sinh sôi nảy nở được.”

“Tiền dễ sinh ra tiền, đạo lý là vậy đấy.” Mạnh Tiểu Lục cười nói: “Được rồi, cậu ra ngoài mua ít đồ ăn ngon về đây, chúng ta ăn mừng một bữa. Phải rồi, quần áo cũ tôi bảo cậu mua đâu? Tôi còn phải cải trang thêm một lần nữa.”

“Còn định làm gì nữa?”

“Kịch phải đóng cho hết vở chứ, không cho bọn chúng biết là mình bị lừa thì còn gì là vui.” Mạnh Tiểu Lục cười gian xảo nói.

Các hiệu buôn ở Thượng Hải không giống như phương Bắc. Ở phương Bắc, ông chủ và tiểu nhị đa phần là ăn ở luôn trong cửa hiệu, còn Thượng Hải này thì quản lý và nhân viên trong tiệm hầu như đều hết giờ là về nhà. Như vậy thì phải thuê phòng hay mua nhà bên ngoài để ở, hiển nhiên là tăng thêm chi phí sinh hoạt, nhưng không gian riêng tư cũng nhiều hơn. Điều này dẫn đến kẻ lười thì càng thêm khốn khó, người chăm chỉ nhanh nhẹn thì có nhiều cơ hội để làm thêm các việc khác, có điều, trật tự xã hội cũng theo đó mà thêm loạn.

Hiệu bạc Đức Thắng chính là như thế, sáng sớm hôm sau, tiểu nhị và quản lý đi tới hiệu bạc, hai người gặp nhau ở góc phố. Chuyện ngày hôm qua, cả hai vẫn còn chưa hết sợ, viên quản lý dặn dò: “Chuyện này biết phải xử lý thế nào chưa?”

“Yên tâm đi quản lý, tôi biết nói thế nào mà.” Tên tiểu nhị đáp. Có điều, trong lòng y lại không nghĩ thế, tự cảm thấy như đã nắm được một cái thóp, nếu có ngày nào đó y với viên quản lý này trở mặt, y sẽ chạy tới chỗ ông chủ Trương Đức Lâm để cáo trạng, nói toạc hết chuyện này ra, đảm bảo tay chỉ còn nước cắp đít mà chạy.

Hai người đi tới trước cửa tiệm, thấy cả đám người đang bu lại xem, lập tức có dự cảm chẳng lành, bèn ba chân bốn cẳng chạy lên trước. Trên rào sắt bên ngoài cửa tiệm, một cái đầu người đang treo lủng lẳng, thấy vậy viên quản lý cảm giác như trời sắp sập xuống đến nơi, thầm đem tổ tiên mười tám đời nhà tên hôm qua ra chửi khắp một lượt. Đúng là không ra gì cả, đã bảo chuyện này dừng lại ở đây, sao hắn có thể nuốt lời như vậy được chứ?

Theo lẽ thường, trong chuyện này hiệu bạc Đức Thắng tuy có hiềm nghi lừa gạt, nhưng dẫu sao cũng một bên muốn đánh một bên vui lòng chịu đòn, cùng lắm là nộp phạt ít tiền vì tội kinh doanh bất lương và lừa gạt thôi là xong. Vụ mua bạc rồi giết người về sau hoàn toàn không liên quan gì đến cửa tiệm, chẳng qua Mạnh Tiểu Lục cứ lằng nhằng kéo vào mà thôi.

Có điều, chuyện này mà đến Sở Cảnh sát hay Tòa án thì chỉ sợ không thể giải thích cho rõ ràng được. Ai sẽ là bên thắng kiện? Đương nhiên là hiệu bạc Đức Thắng, nhưng người ta không vặt của ngươi tám nghìn mười nghìn đồng bạc, liệu có để ngươi thắng kiện dễ dàng như thế không? Ai bảo hiệu bạc Đức Thắng có tiền chứ, có dê béo mà không thịt, đây là hành vi cực kỳ không phù hợp với đường lối làm quan của quan viên Dân Quốc.

Coi như không trắng trợn vặt tiền của ngươi, thì tiệm nhà ngươi liên quan đến vụ án, cứ niêm phong mấy tháng đã, cũng không phải là không có khả năng kéo dài vụ án, để đó không xử lý. Muốn không ảnh hưởng đến việc kinh doanh, cửa hàng mở cửa thuận lợi kiếm tiền, thì phải bỏ tiền ra.

Viên quản lý cũng là kẻ lăn lộn ngoài đường ngoài chợ, đương nhiên hiểu được đạo lý này, nên mới nhanh nhẹn cho Mạnh Tiểu Lục hai trăm đồng Đại dương. Tờ giấy mà Mạnh Tiểu Lục điểm chỉ vào có thể đảm bảo sự an toàn của hiệu bạc, nhưng vấn đề là vẫn sẽ dẫn đám quan viên kia đến, mà cái đầu người treo ở đó cũng sẽ gây tổn thất cực lớn cho thanh danh của hiệu bạc Đức Thắng. Các báo lớn thích đăng những tin tức vỉa hè giết người, ngoại tình này nhất, đến lúc đó bọn họ bịa tạc ra nội dung gì thì có trời mới biết dược.

Ai lại muốn mua đồ trong một cửa tiệm châu báu đã xảy ra án mạng chứ? Người nghèo sợ bị hại, kẻ giàu thì kiêng kỵ tiếng xấu, phen này việc làm ăn của hiệu bạc Đức Thắng coi như đi tong rồi.

Số phận mình sẽ như thế nào, viên quản lý thực sự không dám nghĩ đến nữa, chắc hẳn Trương Đức Lâm sẽ nổi trận lôi đình chặt hết chân tay y rồi quăng xuống sông Hoàng Phố cho cá ăn. Nhất thời, viên quản lý nghĩ ngợi thật lung, y tính bôi dầu vào chân mà chạy cho thật nhanh, cũng nghĩ biết đâu Trương Đức Lâm sẽ niệm tình xưa mà không trách phạt.

Có điều, chuyện gì phải đến rốt cuộc sẽ đến, kể cả có bỏ trốn thì cũng không phải là lúc này. Y hít sâu một hơi bước lên trước, gỡ cái đầu người treo trên hàng rào sắt xuống. Khác với tối qua, giờ viên quản lý đã bình tĩnh hơn nhiều, mà ban ngày ban mặt nhìn cũng rõ ràng hơn là buổi tối nhìn dưới ánh đèn.

Y nhấc cái đầu lên, nhìn máu đã khô thấm vào lớp da nứt nẻ, lờ mờ trông thấy cả chỗ keo dán tóc. Đây… cái đầu người này không ngờ lại làm bằng bùn đất, máu ở bên trên không cần phải nói, chắc cũng là máu lợn máu chó gì đó.

Nhưng tối qua sao mình lại không nhìn ra được? Có lẽ vì quá căng thẳng, hoặc là tại ánh đèn mờ, cũng có thể là do vết máu trên bùn vẫn còn chưa khô hẳn. Nhưng phải nói rằng, tên bịp bợm kia đúng là loại tài cao gan lớn.

Nhất thời, cả uất ức, thoải mái, phẫn nộ, nhẹ nhõm cùng trào lên trong tâm trí y. Y biết chuyện này coi như đã qua, bản thân đã bình yên không còn phải lo lắng gì nữa, dư luận và tin đồn cũng sẽ tự tiêu tan, nhưng nỗi nhục nhã này vẫn khiến y giận tím mặt mày. Y vận sức ném mạnh cái đầu người bằng đất đã khô đến chẳng còn hình dáng kia xuống nền đất, cái đầu lập tức vỡ ra thành mấy mảnh, bên trong lòi ra một tờ giấy.

Y nhặt tờ giấy lên, trên đó viết: “Trương Đức Lâm, còn dám càn quấy nữa, lần sau lấy cái đầu ngươi.”