Chương 5 Lão tra xấu xa
Mạnh Tiểu Lục không coi trọng chút tiền này, mà chỉ theo đuổi khoái cảm khi lừa người thành công. Buổi sáng, sau khi đứng trong đám đông xem viên quản lý hiệu bạc Đức Thắng tức giận đến bủn rủn cả người, gã liền theo Xâu Tiền đi đến một con ngõ trên phố Bình An ở Tô giới Pháp.
Xâu Tiền nói: “Bọn lão tra này càng lúc càng đê tiện, ở trong Tô giới Pháp tương đối an toàn, cũng không sợ bọn lưu manh địa phương quấy nhiễu, bày ra cái gì mà Tụ Mỹ đường, nói văn hoa là huấn luyện hầu gái, người bên ngoài chẳng bới móc ra điều gì được.”
Lão tra mà Xâu Tiền nói, chính là chỉ những kẻ cặn bã [4] trên giang hồ. Giang hồ vốn đã là chốn bẩn thỉu tanh hôi, kẻ bị người giang hồ gọi là cặn bã, nghĩ cũng biết được hành vi xấu xa tồi tệ đến mức nào.
Vậy lão tra rốt cuộc làm gì? Nói trắng ra chính là buôn người, bắt anh bán chị, lừa gạt mua bán phụ nữ trẻ con, làm cái việc thất đức khiến người ta phải tan nhà nát cửa. Tóm lại hạng người này đa phần không có kết cục tốt, hoặc là chết hoặc là bị lùa vào ngục, nếu không thì cũng đoạn tử tuyệt tôn, không con không cái. Âu cũng là lẽ trời, báo ứng tuần hoàn, không ai thoát được.
Đám lão tra lần này Xâu Tiền đến gặp là loại mở núi ngoài, tức là đến vùng khác mua người về, còn loại không mở núi ngoài thì không cần phải nói hẳn cũng đã rõ. Đám người ở Tụ Mỹ đường làm ăn rất lớn, chuyên môn làm hàng mũi nhọn, tức là các cô nương đã trưởng thành. Nếu gặp nhà nào có cô vợ xinh đẹp, tiếng lóng giang hồ gọi là quả ngon, bọn chúng cũng có thể gạt bán được. Thủ đoạn gồm có lừa gạt, cướp đoạt, cũng có thể dùng tiền mua về, còn việc người bán là bọn bắt cóc, hay lừa đảo dụ dỗ gái nhà lành thì chẳng thể nào biết được.
Tụ Mỹ đường tổng cộng có mấy chục người, bảy tám người ở Thượng Hải trông nom, dạy dỗ các cô nương, còn lại thì đều ra ngoài mua người. Mặc dù đường sá xa xôi, dọc đường cũng rất nhiều nguy hiểm, nhưng chỉ cần đưa được đến Thượng Hải, sau khi dạy dỗ một phen, các cô nương này thế nào cũng bán được giá tốt. Xâu Tiền cũng chỉ biết có chừng đó, nói theo cách của y thì nghề này rất tổn âm đức, mà bọn người này tên nào tên đó đều quái dị phát sợ, nếu không phải Kim Tam cần người, y cũng sẽ không liên hệ với Tụ Mỹ đường làm gì.
Kim Đình Tôn là người làm ăn, lại cũng là người giang hồ, không phải không liên hệ được với Tụ Mỹ đường, thêm nữa, loại lão tra như Tụ Mỹ đường này không chỉ có một. Y lại càng không thừa tiền đem ra đốt, nhất thiết phải cho Xâu Tiền ăn tiền trung gian, chỉ là lần này Hoàng Kim Vinh làm ăn đường hoàng, cần mặt mũi, sợ phiền phức. Vì vậy, để qua tay Xâu Tiền, sẽ trở thành giao dịch thông thường qua tiệm cai thầu, ngộ nhỡ sau này có phiền phức gì cũng có thể thoái thác sạch sẽ. Điểm này thì Kim Tam biết rõ, Xâu Tiền cũng hiểu, chỉ có điều hai bên đều giữ ở trong lòng, không nói toạc ra mà thôi.
“Còn chạy nữa ta chặt chân, đưa đến nhà thổ!” Chưa vào cửa đã nghe tiếng quát tháo hung dữ bên trong vẳng ra ngoài.
Xâu Tiền gõ lên cánh cửa sắt lớn, tức thì ô nhỏ trên cửa bị kéo giật đầy thô bạo, một người nhòm ra với ánh mắt hồ nghi, Xâu Tiền vội nói: “Tôi là Tiền Chấn Thông, đến tìm Ngô lão đại.”
“Biết rồi.”
Cửa sắt vang lên một tràng những tiếng kim loại cọ xát nặng nề, rồi mở ra, đằng sau cánh cửa ấy ít nhất phải có đến bảy tám then sắt to tướng, muốn mở quả thực cũng phải tốn chút sức lực. Trong sân, một cô gái mặc đồ mỏng tang, làn da trắng muốt trên người thấp thoáng lộ ra, cô ta đã lạnh đến nỗi toàn thân run lên bần bật, miệng tím ngắt, nhưng hai cánh tay lại giơ thẳng, mỗi tay xách một thùng gỗ.
Người được gọi là Ngô lão đại kia bước tới, chắp tay chào Xâu Tiền, rồi liếc mắt nhìn Mạnh Tiểu Lục, Xâu Tiền bèn giải thích: “Đây là thằng em tôi, yên tâm đi. Ngô lão đại, ông đang làm gì thế?”
Ngô lão đại rút thuốc lá ra mời Xâu Tiền và Mạnh Tiểu Lục, rồi nói: “Con ranh này lại muốn bỏ trốn, bị tôi bắt về, đang trừng phạt nó đây.”
“Mùa đông thế này mà quần áo mỏng manh như thế, không chết rét à.” Cặp mắt gian tà của Xâu Tiền nhìn dán vào những chỗ hở hang trên người cô gái kia.
Ngô lão đại cười dâm đãng: “Không ngờ ông chủ Tiền cũng là người thương hương tiếc ngọc cơ đấy, làm ăn ra làm ăn, chúng ta cứ nói thẳng nói thật trước nhé. Tôi giao người cho ông, trên đường mà chúng nó chạy mất thì tôi không liên quan đâu đấy.”
“Dĩ nhiên, dĩ nhiên, Tiền mỗ hiểu quy củ mà, dạy dỗ đến đâu rồi?”
“Đều rất nghe lời, ông chủ Tiền không tin có thể nếm thử chút.”
Xâu Tiền cười giả lả: “Có lẽ thôi đi thì hơn, đây là hàng của người ta, làm vậy không được ổn lắm.”
Ngô lão đại dẫn hai người vào trong nhà, bên trong xập xệ hết biết, có khá nhiều phòng lớn phòng nhỏ, nhìn qua khe cửa, trong mỗi phòng hình như đều có khá nhiều cô gái chen chúc. Ngôi nhà này có hai tầng, song khi đến cuối hành lang, Ngô lão đại không đi lên lầu, mà ngược lại ngồi xổm xuống đất kéo lên một tấm ván gỗ có gắn vòng sắt, thì ra bên dưới nhà còn có một không gian khác.
Vừa đi xuống, Mạnh Tiểu Lục đã giật nẩy mình vì trông thấy ở hành lang có một người đàn bà bị quăng vất vưởng, nếu như đó còn có thể gọi là một con người. Đầu tóc cô ta rối tung, đôi mắt mở to tuyệt vọng, đờ đẫn nhìn lên trần nhà, toàn thân lõa lồ, người đầy vết thương, chỉ có một tấm thảm lông cũ kỹ rách rưới phủ lên che phần bụng, khắp mình tỏa ra mùi hôi thối khiến người ta muốn nôn mửa.
Xâu Tiền không khỏi nhíu chặt mày lại: “Đây là gì?”
“Con hàng thải này, cứ dăm ba ngày lại khóc lóc ầm ĩ, còn liên tục bỏ trốn, cuối cùng bọn tôi phát ngấy lên, cũng chẳng thèm bán cho kỹ viện nữa, sợ gây phiền phức cho người ta, bèn đánh gãy chân nó vứt ở đây. Bắt những đứa mới đến thay nhau đút cho nó ăn, khiến nó sống dở chết dở như vậy, coi như giết gà dọa khỉ, quả nhiên ít đứa dám bỏ chạy hẳn.” Ngô lão đại dương dương đắc ý nói.
Xâu Tiền bịt mũi: “Nhìn đã thấy buồn nôn, Ngô lão đại, mau dẫn tôi đi xem người đi, người tôi lấy là phải sạch sẽ gọn gàng đấy nhé, nếu cũng thối hoắc thế này thì tôi không ăn nói được với người ta đâu.”
“Dĩ nhiên rồi.”
Ở cuối đường hầm, bọn họ trông thấy hơn hai chục cô gái ăn mặc trang điểm xinh đẹp, nỗi kinh hoảng trong mắt các cô và cảnh tượng trong đường hầm này hoàn toàn không ăn nhập gì với vẻ ngoài xinh đẹp của họ. Ngô lão đại đằng hắng một tiếng, các cô gái liền mau chóng xếp thành hàng, đứng cũng rất ra dáng, trước ưỡn sau vểnh, vừa lịch sự lễ độ lại vừa quyến rũ mê người, tất cả đồng thanh nói bằng giọng Thượng Hải: “Tiên sinh, chào mừng ngài ghé chơi.”
“Được lắm.” Xâu Tiền lần lượt xem xét từng người, xác định không có gì sai sót liền dẫn người đi lên.
Ngô lão đại sắp xếp thuộc hạ canh chừng trong sân, rồi nói: “Dạy dỗ cũng hòm hòm rồi, nhưng ông vẫn phải chú ý quản giáo mới được, đây là khế ước bán mình, có mang tiền đến không đấy?”
“Mang đây rồi, như đã bàn từ trước, ba trăm một người, tổng cộng sáu nghìn chín, bốn nghìn là chi phiếu của ngân hàng Hoa Kỳ [5] , hai nghìn chín là trang phiếu [6] , Ngô lão đại, ông xem đi.” Xâu Tiền trả tiền, hai bên xác định không có gì sai sót, liền trao đổi hợp đồng mua bán, coi như xong chuyện.
Mua bán người tuy là hành vi phạm pháp dưới thời Dân Quốc, nhưng quá phổ biến nên người ta cũng quen, càng nực cười hơn là, khế ước bán thân này vốn không hợp pháp, nhưng nếu thực sự có kiện tụng thì nó lại thành một giấy tờ tham khảo quan trọng. Như vậy rõ là tiên hậu bất nhất, thậm chí còn có phần vừa nực cười vừa đáng buồn.
Ngô lão đại sắp xếp một chiếc xe tải chở hàng, Mạnh Tiểu Lục dẫn theo hai mươi ba cô gái ngồi trong thùng xe, Xâu Tiền không yên tâm, còn dặn dò: “Để ý bọn chúng đấy.”
Thực ra không cần Mạnh Tiểu Lục coi chừng, những cô gái này cũng rất ngoan ngoãn, hoặc có thể nói là sợ hãi, người nào người nấy ngồi im. Xe bắt đầu chạy, âm thanh khá ồn, có cô bắt đầu khóc nức nở, song phần lớn đều lặng lẽ, không dám khuyên giải chỉ sợ chuốc vạ vào thân, chỉ có một cô xem chừng hơi lớn hơn một chút, dùng cùi chỏ thúc khẽ vào cô gái kia một cái. Cô gái đang khóc lập tức ngước nhìn Mạnh Tiểu Lục đầy vẻ sợ hãi, đưa tay bụm chặt miệng, đôi mắt chốc chốc lại liếc ngang liếc dọc.
Trước kia Mạnh Tiểu Lục từng nghe Mã Vân kể về bọn lão tra này, giờ mới biết tại sao người trong giang hồ lại căm ghét bọn cặn bã này như thế, gã nhẹ nhàng nói: “Đừng sợ, bọn tôi không phải là người xấu đâu.”
Nói dứt lời, Mạnh Tiểu Lục cũng phát ngượng, gã không ngờ cuộc đời này lại bẩn thỉu như thế, đồng thời cũng căm hận bản thân mình vì đã vô thức trở thành tòng phạm với hạng nhơ bẩn ấy.
Rạp hát mới được xây dựng trên nền rạp hát cũ, rất nhiều người từng làm ở rạp cũ, có điều lần này Kim Đình Tôn chuẩn bị trò mới, tức là mỗi lô riêng ngồi xem kịch đều kèm theo một “ly thủy tinh”. “Ly thủy tinh”, không chỉ là nghĩa đen, mà là một nghề nghiệp độc đáo chỉ riêng Thượng Hải mới có, tức là dùng ly thủy tinh pha trà cho khách lấy tiền thưởng. Có điều, khoản tiền thưởng này chủ yếu phải trông vào tiền hoa hồng từ việc gọi thêm đồ uống của khách, thứ trà đắt đỏ như vậy, kể cả người có tiền bao trọn cả lô cũng chưa chắc đã gọi nhiều, vì thế mới phải xem bản lĩnh của “ly thủy tinh” thế nào.
Để cho khách sờ mó là cơ bản nhất, rồi thì nũng nịu đùa cợt, cùng khách xem kịch, lại có người đi ra ngoài với khách nữa. Bọn họ không phải kỹ nữ, nhưng chính vì không phải nên mới có khách thích, người có tiền thường thích nếm thử đủ các kiểu khác nhau.
Giờ Kim Đình Tôn chuẩn bị nâng cấp kiểu phục vụ này, làm đến tận cùng, dùng “ly thủy tinh” lành nghề hơn để thu hút các vị khách quý, khiến bọn họ được nếm thử cảm giác mới mẻ, chẳng lẽ còn lo không kiếm được một mớ lớn? Kim Đình Tôn theo đúng giá một người ba trăm năm chục đồng Đại dương kết toán cho Xâu Tiền, lại còn thưởng riêng cho Mạnh Tiểu Lục mười đồng tiền vất vả.
Cụ thể đám “ly thủy tinh” mới đến này sẽ làm gì, Mạnh Tiểu Lục không biết được, đừng nói là gã, ngay cả Xâu Tiền cũng không biết nốt. Hai người ra khỏi rạp hát, trước mặt liền có người đến quyên tiền ủng hộ dân bị thiên tai, Xâu Tiền quẳng vào một đồng Đại dương, làm Mạnh Tiểu Lục trố mắt ra nhìn, không ngờ Tiền Chấn Thông lại có lòng làm việc thiện như vậy. Xâu Tiền giải thích: “Chậc, hôm nay làm chuyện hơi thất đức, quyên chút tiền cho trong lòng thoải mái.”
Thấy Mạnh Tiểu Lục không nói gì, Xâu Tiền lại tiếp: “Việc bọn lão tra ấy làm thật không phải của con người, bớt tiếp xúc với bọn chúng được bao nhiêu thì tốt bấy nhiêu, đặc biệt là bọn Ngô lão đại ấy. Bọn chúng tởm lắm, chuyên lừa bán đàn bà con gái, vả lại còn nghĩ ra đủ cách giày vò hành hạ, không khác gì súc sinh. Giờ bọn ta đã có mối làm ăn với ông chủ Kim, thêm mấy năm nữa làm ăn khấm khá lên rồi, anh chú nhất định phải xúc bọn Ngô lão đại ấy đi, thay trời hành đạo mới được.”
Mạnh Tiểu Lục chỉ gật đầu, nhưng trong lòng lại thầm nhủ, thói đời này rốt cuộc là sao vậy, kẻ đáng thương sao mà nhiều đến thế. Không thấy có lẽ còn coi như mắt điếc tai ngơ, nhưng đã thấy rồi sao có thể không quản cho đành? Mạnh Tiểu Lục không có tiền không có quyền, nhưng gã biết vài ngón lừa đảo, có lẽ gã có thể dùng những ngón này khiến bọn Ngô lão đại kia biến mất hoàn toàn.