← Quay lại trang sách

Chương 6 Uống trà giảng hòa[7]

Mạnh Tiểu Lục làm ở tiệm cai thầu càng lúc càng ổn, Xâu Tiền cũng càng ngày càng coi trọng gã, Tiểu Lục trở thành anh Lục. Sự thay đổi này cũng không phải do Xâu Tiền, mà là vì đầu óc gã nhanh nhạy hoạt bát, giúp các anh em bớt phải đổ máu mà lại kiếm được không ít lợi lộc ở chốn Thượng Hải ai cũng sẵn sàng lao vào nhau này.

Xâu Tiền biết Mạnh Tiểu Lục có năng lực, bèn giao hết việc làm ăn ở tiệm cai thầu và kho hàng ngoài bến cảng cho gã xử lý, còn bản thân y thì dẫn theo mấy tên thuộc hạ, kéo một đám dân quê đi làm nghề xây dựng. Đương nhiên, với chút tiền vốn của Xâu Tiền, cũng chỉ có thể làm thầu phụ cho các thầu xây dựng lớn, vận chuyển vật liệu, cung cấp phụ hồ gì đó, có điều kiếm cũng rất khá, việc làm ăn càng ngày càng tốt hơn.

Nhưng ai ngờ đâu trâu bò húc nhau ruồi muỗi chết, hai tay thầu xây dựng lớn nảy sinh tranh chấp vì một công trình, thuộc hạ của người ta có kẻ ra ngoài kiếm chuyện, vừa khéo gặp phải bọn Xâu Tiền đang vận chuyển gỗ đến công trình, vậy là hai bên khai chiến. Xâu Tiền cũng thật oan uổng, thường ngày y chẳng bao giờ đến, hôm nay không hiểu lên cơn gì lại nằng nặc đòi đích thân áp tải vật liệu. Sự việc chỉ là trùng hợp, y lại tình cờ đụng phải, nhưng hai bên đã đánh nhau rồi thì còn ai quan tâm ngươi làm gì ở đâu nữa chứ.

Xâu Tiền không dẫn theo nhiều người đi cùng, đám công nhân vận chuyển kia trước cũng chỉ là nông dân cày ruộng, lúc này sớm đã dạt hết sang một bên. Bên cạnh không có người, song Xâu Tiền cũng thể hiện sự dũng mãnh của mình, cướp được một cây gậy dài, một mình tung hoành bốn phía, nhưng vẫn bị chém cho hai dao, cánh tay cũng bị đập gãy. Lúc Mạnh Tiểu Lục và Trần Quang mang theo thuộc hạ chạy tới, Xâu Tiền đã được đưa đến bệnh viện rồi.

Đầu Xâu Tiền băng bó, cánh tay bị treo lên, thêm vào bộ mặt của y đang đau đến nỗi nghiến răng nghiến lợi, lúc Mạnh Tiểu Lục trông thấy suýt chút nữa thì phì cười thành tiếng. Xâu Tiền đã coi Mạnh Tiểu Lục như người ngang hàng với mình nên cũng không nổi cáu, chỉ nói: “Thấy đại ca chú mắc vạ mà chú buồn cười thế đấy hả, Tiểu Lục, anh chú đây lần này bị người ta trị rồi, thật uất ức quá đi.”

“Bên đó là ai vậy?” Mạnh Tiểu Lục hỏi.

“Nghĩ đến đã thấy nhức đầu, là Trương Mông Trình.” Xâu Tiền nói, thấy Mạnh Tiểu Lục không biết, y lại giải thích luôn: “Thân phận kẻ này rất đặc biệt, hắn là đệ tử Thanh bang, thuộc hàng chữ Ngộ. Thế cũng chưa là gì, đệ tử Thanh bang ở Thượng Hải này có cả nghìn người, xếp hàng chữ Ngộ cũng không phải lớn lắm. Nhưng ông già hắn là Trương Tiêu Lâm, tên này thì hơi phiền phức, thảm nhất chính là hắn làm việc cho Chu Thuần Khanh.”

“Đợi đã, Chu Thuần Khanh có phải cái người đầu tiên ở Thượng Hải có xe hơi, anh trai còn là vua địa ốc Thượng Hải không?” Mạnh Tiểu Lục nói: “Sao em có cảm giác là đại ca muốn chịu thua vậy nhỉ.”

Xâu Tiền thở dài: “Lại chẳng thế nữa, chắc là phải chịu vậy thôi, chú nói xem, trâu bò húc nhau ruồi muỗi chết, anh chen vào làm sao được chứ. Chú bảo, muốn phá thì ra công trường mà phá, anh chỉ là một tên bao tiêu vận chuyển vật liệu thôi mà, liên can gì đâu. Giờ ông chủ phía sau mặc kệ, người ta chắc coi anh chú đây như con gà để giết gà dọa khỉ rồi.”

Trần Quang nhủ bụng, đúng là ác giả ác báo, nhưng Mạnh Tiểu Lục lại cười bảo: “Đại ca vừa bị thương đã tuôn thành ngữ ra như suối ấy nhỉ, thằng em tặng thêm một câu nữa nhé, quân tử báo thù mười năm chưa muộn.”

Cứ tưởng chuyện này vậy là hết, kết quả Trương Mông Trình chẳng những không nhận lỗi hay dàn xếp cho yên chuyện, ngược lại còn cậy có bối cảnh phú thương và bang phái chống đỡ, làm khó Xâu Tiền. Cũng may dạo trước có nhận mối làm ăn của ông chủ Hoàng nên Xâu Tiền lập tức đến tìm Kim Đình Tôn, nhờ họ Kim ra mặt điều đình, chuyện tai bay vạ gió thế này, y không muốn làm lớn lên.

Kim Đình Tôn cũng trượng nghĩa, bèn bày một bàn trà giảng hòa ở quán trà Tụ Bảo. Tục lệ phương Nam phương Bắc khác nhau, ở Bắc Kinh lúc đàm phán thường ăn mì thịt nhừ, hai bên đàm phán ổn thỏa thì trộn mì vào nhau, mỗi người ăn một bát, sự việc coi như kết thúc, còn ở Thượng Hải thì trộn hai loại trà xanh và trà đen với nhau, tục gọi là uống trà giảng hòa.

Nếu đàm phán không xong, ở Bắc Kinh hai bên sẽ hẹn thời gian địa điểm, gọi thêm bằng hữu, dẫn theo thuộc hạ mang vũ khí đến điểm hẹn quyết một trận sống mái. Ở Thượng Hải cũng hẹn quyết chiến ở nơi khác, nhưng rất nhiều người không đợi đến lúc đó, đàm phán không xong là lao vào đánh nhau tại quán trà luôn. Bởi vậy, trong các quán trà bất luận là ở Tô giới hay Hoa giới, đa phần đều có biển cấm bày tiệc trà giảng hòa kiểu này, đề phòng xảy ra sự kiện đổ máu quy mô lớn giữa khu vực phố chợ đông đúc, phá hoại trị an xã hội.

Vì vậy, uống trà giảng hòa tức là phải mang theo nhiều thuộc hạ, mang theo bao nhiêu người, trận thế lớn chừng nào, cũng là một trong những tiêu chuẩn quan trọng để phán định kết quả đàm phán. Xâu Tiền bắt đầu huýt sáo kêu gọi, đa số người đều vỗ ngực nói mạnh, nhao nhao khoe dũng cảm, còn nói kể cả có đánh nhau thật thì lấy một địch mười, xông pha dăm ba bảy bận giữa thiên quân vạn mã cũng không thành vấn đề.

Thường có câu chó sủa là chó không cắn, đến hôm hẹn uống trà giảng hòa, liền có một số đau bụng ỉa chảy không đến được, hoặc biến mất luôn. Xâu Tiền cuống cả lên như kiến bò chảo nóng, mất mặt là chuyện nhỏ, tính mạng mới là chuyện lớn, hôm nay chỉ sợ phải chịu nhận thua mất rồi. Mạnh Tiểu Lục đến cũng hơi muộn, Xâu Tiền trông thấy gã, liền thở phào nói: “Anh còn tưởng chú cũng không đến nữa cơ.”

“Sao vậy? Không ai đến hả?” Mạnh Tiểu Lục hỏi.

Xâu Tiền gật đầu: “Tiệm cai thầu chỉ có Trần Quang với Lão Hắc, cùng một tên tiểu nhị nữa, còn lại đều xin nghỉ không dám đến. Nhà kho bến cảng thì có chục anh em, còn bọn vô dụng mấy hôm trước đi đánh nhau với người ta lại chỉ đến năm tên thôi.”

“Tức là thêm vào hai chúng ta, tổng cộng cũng chỉ có hai chục người?”

“Đúng.”

“Bên Trương Mông Trình thì sao?”

Xâu Tiền nghiến răng kèn kẹt: “Người ta vốn đã đông quân, ít ra cũng phải năm mươi mấy người, vả lại người càng đông thế càng mạnh, càng có thêm nhiều người dám đến, chỉ sợ tính ra phải sáu bảy chục người. Tiểu Lục, hay là chú đừng đi nữa.”

“Đi chứ, đi nào.” Tiểu Lục cười ha hả, đầy bụng tự tin nói.

Một dãy xe kéo tiến về phía quán trà Tụ Bảo, đám Trương Mông Trình người nào người nấy đều nai nịt gọn gàng, rõ ràng là để chốc nữa đánh nhau cũng tiện tay hơn, vũ khí được bọc lại đặt ở chỗ gác chân trên xe kéo. Ngược lại, Mạnh Tiểu Lục lại mặc đồ Tây, đầu tóc chải bóng loáng, trông chẳng hề giống như người đi đánh nhau, mà như thể sắp dự tiệc vậy.

“Tiểu Lục, chú không bày binh bố trận gì à?” Xâu Tiền hoảng sợ hỏi.

Mạnh Tiểu Lục cười đáp: “Nhân số thua đến hơn nửa, bày bố cũng chẳng được gì hết, đối phương đã chiếm ưu thế tuyệt đối về thực lực, anh có giở trò cũng chẳng mấy tác dụng đâu. Đại ca cứ yên tâm, em tự có diệu kế, đảm bảo không mất mặt, ngược lại còn được một quãng thời gian yên lành nữa.”

Các anh em đợi bên ngoài, Mạnh Tiểu Lục và Xâu Tiền vào trong quán, hai bên đã hẹn trước là chỉ dẫn theo một người đến. Trong quán trà Tụ Bảo, không ai lo sẽ xảy ra chuyện, vì chỗ này là sản nghiệp của ông chủ Hoàng, Hoàng Kim Vinh tiếng tăm lừng lẫy ở đất Thượng Hải, kẻ nào đánh nhau trong này quả là không muốn sống nữa rồi. Mặc dù ra khỏi cửa thì không dám chắc nữa, nhưng quán trà Tụ Bảo vẫn là lựa chọn hàng đầu của nhân sĩ giang hồ khi muốn uống trà hòa giải.

“Ôi cha, không phải ông chủ Tiền đây sao?” Trương Mông Trình vóc dáng không cao, được cái tướng mạo đường bệ, không thấy toát lên khí chất của người giang hồ, ngược lại giống như một thương nhân thành công hơn. Có điều, y cũng chỉ mặc áo gấm bó chẽn gọn gàng, so ra thì cách ăn vận của Mạnh Tiểu Lục lại càng lạc quẻ với hoàn cảnh xung quanh.

Xâu Tiền cũng tỏ vẻ hân hoan ra mặt: “Ông chủ Trương, lâu rồi không gặp.” Bộ dạng hai bên như thể bạn cũ gặp lại, chẳng giống sắp đánh nhau gì cả, đây chính là phong cách, là khí độ mà người lăn lộn ở bến Thượng Hải này rất coi trọng.

“Ông sao mà bị thương thế?”

“Không phải do ông chủ Trương ban cho đấy sao, ông chủ Trương, chuyện này tôi cũng thực đen đủi mới bị kéo vào, có điều chuyện đã xảy ra rồi, Tiền Chấn Thông này lại không phải là người sợ việc.” Xâu Tiền nói.

Trương Mông Trình đang định cất lời, một tên tiểu nhị trong quán trà bỗng chạy tới hỏi: “Xin hỏi, vị nào là Mạnh tiên sinh?”

“Ta đây, có gì hả?” Mạnh Tiểu Lục hỏi.

“Trương Tiểu Giang tổng quản gọi điện tới nói cửa tiệm bên ông không có người, có cần ông ấy giúp không?” Tên tiểu nhị nói.

Mạnh Tiểu Lục vội vàng đứng dậy: “Để ta tự mình ra nói chuyện.”

Lúc gã quay lại, Trương Mông Trình đang lạnh lùng cười khẩy, viện binh của tên Xâu Tiền này cũng chẳng ra sao cả, Trương Tiểu Giang cái gì chứ, chẳng qua chỉ là một tên quản gia, liệu có được bao nhiêu bản lĩnh đây? Xâu Tiền hỏi: “Ông chủ Trương nào đấy?”

Mạnh Tiểu Lục gật đầu: “Đại tổng quản nhà lão gia Trương Kính Hồ, đúng là cẩn thận quá, tôi với Trương tổng quản chẳng qua chỉ là bèo nước gặp nhau, vậy mà cũng gọi điện hỏi xem có cần giúp không, lại còn nhờ cả lão gia Trương Kính Hồ nữa chứ.”

“Vậy chú nói sao?”

“Tôi bảo khỏi cần, chúng ta đến đây là để uống trà giảng hòa với ông chủ Trương Mông Trình mà, vốn dĩ đâu phải chuyện to tát gì, tôi nghĩ nói chuyện một chút là xong thôi.” Mạnh Tiểu Lục nói.

Trương Mông Trình bắt đầu thấy thấp thỏm không yên, Trương Tiểu Giang là ai y không rõ, nhưng Trương Kính Hồ thì y biết. Đây là nhân vật thuộc hàng chữ “Đại” trong Thanh bang, lại còn không phải là hạng đã rút nửa chân ra khỏi giang hồ, bản thân người ta đã lợi hại, lại có thuộc hạ, môn đồ cũng không ít, nếu thực sự đắc tội, Trương Kính Hồ chỉ cần dùng một đầu ngón tay cũng đủ gí chết y rồi. Có câu gác cửa nhà tể tướng cũng là quan thất phẩm, vì vậy tuyệt đối không thể coi thường tên Trương Tiểu Giang này được, nếu kẻ này đã tham gia vào, vậy thì người trước mặt đây…

Trương Mông Trình nghĩ tới đây, chắp tay hỏi: “Vị huynh đệ này xưng hô thế nào?”

“Tại hạ Mạnh Tiểu Lục, bái kiến ông chủ Trương.”

“Thì ra là ông chủ Mạnh, ngưỡng mộ đã lâu.” Trương Mông Trình chưa từng nghe qua có nhân vật nào như vậy, song vẫn cứ khách sáo nói.

Mạnh Tiểu Lục đang định mở miệng nói gì đó, chợt thấy tên tiểu nhị kia lại chạy vào, lần này cách xưng hô của hắn cũng thay đổi luôn: “Lục gia, có ông Châu Tích Tường gọi điện đến hỏi ngài chút chuyện.”

“Ông chủ Trương, xin đợi cho giây lát, tôi đi chút rồi quay lại ngay.”

“Cứ tự nhiên, cứ tự nhiên.”

Thái độ của Trương Mông Trình đã không còn vênh váo như lúc đầu, y vốn đã sắp xếp xong xuôi nhân thủ, hôm nay một là Xâu Tiền chịu nôn ra mấy nghìn đồng Đại dương, nhận tội nhận sai, hoặc là y sẽ nghênh ngang đập bàn bỏ đi, sau đó bọn Xâu Tiền chỉ cần bước chân khỏi cửa là cầm chắc cái chết. Kỳ thực, giữa hai người cũng chẳng có thù sâu hận lớn gì, chỉ nảy sinh chút hiểu lầm, nhưng ai bảo Xâu Tiền yếu thế chứ? Rõ ràng là muốn ức hiếp họ Tiền kia.

Làm vậy vừa có thể giết gà dọa khỉ, vừa thể hiện uy phong, lại tương đương với việc giành lấy thể diện cho ông chủ đứng sau lưng mình, đả kích đối phương một phen. Đây chỉ là một trận đọ sức của lũ tôm tép bên dưới, các ông chủ đều không muốn ra mặt, nhưng nếu thắng thì nhất định sẽ có lợi.

Đối phó với Xâu Tiền, Trương Mông Trình tự thấy không hề khó, thuộc hạ của mình có hơn bảy chục tên, mấy huynh đệ tốt còn chi viện thêm cho mười mấy tên, nghe tin báo thì bên Xâu Tiền chỉ có hơn hai chục người, vả lại giờ đã bị dọa cho khiếp vía cả rồi. Trương Mông Trình nắm chắc có thể trấn áp được Xâu Tiền, kiếm mấy nghìn đồng Đại dương lại còn giành được thắng lợi, há chẳng phải một mũi tên bắn hạ hai con chim hay sao? Nhưng giờ đây, vì sự xuất hiện của Mạnh Tiểu Lục, tất cả tính toán đều đang lặng lẽ chuyển biến.

“Ông chủ Tiền, Châu Tích Tường là người nào?” Cái tên này Trương Mông Trình thực sự chưa từng nghe qua, bèn hỏi Xâu Tiền.

Xâu Tiền cũng không rõ, chỉ nhớ người này từng đến cửa tiệm tìm Mạnh Tiểu Lục, vừa khéo lúc ấy y cũng ở đó, nhưng không nói chuyện gì với đối phương cả, đành lấp liếm đáp qua loa: “Hình như là một tay môi giới, làm việc với bọn người Tây.”

Trương Mông Trình lại giật mình, làm môi giới, cũng chính là giúp người Tây mối lái, thực lực rất khó nói, người làm tốt thì thủ đoạn thông thiên, kẻ làm không tốt thì chỉ là hạng cáo mượn oai hùm, như tên hề nhảy nhót loăng quăng mà thôi. Có ai không biết ông chủ Hoàng, Hoàng Kim Vinh trước đây chẳng qua cũng chỉ là một tên săn tin ở Tô giới đâu chứ, nhìn lại bây giờ xem, thực đúng là một bước lên trời. Nếu đã có liên quan đến người Tây, vậy thì càng phải cẩn trọng rồi.

Trong lúc hai người nói chuyện, Mạnh Tiểu Lục đã quay lại, lộ vẻ áy náy nói: “Ông chủ Trương, sự việc rốt cuộc nên giải quyết thế nào đây? Tôi phải xem giải quyết êm thấm xong thì mới yên lòng được, có điều thời gian hơi gấp gáp, lát nữa còn hẹn mấy người bạn Tây đi đánh bowling nữa. Xin lỗi, tôi không phải người trong giang hồ, không hiểu quy củ giang hồ, lại nhỡ bảo bọn họ đến thẳng đây đón tôi mất rồi.”

Quen biết người Tây, lại còn đánh bạn với người Tây, thế này thì không giống kẻ môi giới tầm thường. Trương Mông Trình nhanh chóng tính toán, rồi lập tức nở nụ cười nói: “Chẳng qua là một bữa uống trà giảng hòa thôi mà, có phải quy củ giang hồ gì đâu, mấy hôm trước người của tôi lỡ tay làm bị thương ông chủ Tiền, hôm nay tôi xin lỗi là được chứ gì, ông xem tiền thuốc men bao nhiêu để tôi gửi?”

Xâu Tiền cũng không phải hạng kém cỏi không biết điều, hiểu được đạo lý mượn thang leo xuống, lập tức nói: “Tiền thuốc men gì chứ, mọi người không đánh thì không quen nhau, sau này đều là bạn bè cả. Bị thương một chút, lại kết giao được người bạn tốt, vết thương này đáng lắm.”

Hai bên bắt đầu uống trà trò chuyện, cảm giác giương cung bạt kiếm lúc đầu lập tức tan biến, Trương Mông Trình và Xâu Tiền cứ như thể bạn bè chí cốt thân thiết lắm vậy. Bên dưới quán trà chợt vang lên tiếng còi xe hơi, rồi có người gọi bằng thứ tiếng Trung Quốc ngọng nghịu: “Mạnh thân mến, anh vẫn chưa xong à?”

Mọi người nhìn ra phía ấy, hóa ra là một người Tây. Bữa trà giảng hòa của mấy người cũng cứ vậy mà kết thúc, Mạnh Tiểu Lục và Xâu Tiền nói lại với đám anh em nấp xung quanh một tiếng, rồi lên xe hơi của người Tây đi khỏi.

Trương Mông Trình nhìn chiếc xe chầm chậm chạy đi, không khỏi vuốt vuốt hai chòm ria, người theo y vào uống trà là một tên thuộc hạ rất giỏi đánh đấm tên Triệu A Đại, lúc này Triệu A Đại hỏi: “Ông chủ, có ra tay hay không?”

“Ra cái rắm, thằng ranh này cũng có bản lĩnh đấy, kéo bao nhiêu người như vậy dọa dẫm ta. Chúng ta đánh nhau không ai quản đến, chết người thì quẳng xuống sông Hoàng Phố là xong. Thế nhưng dạo tới bọn chúng mà có xảy ra chuyện gì, bao nhiêu người biết hai bên chúng ta vừa uống trà giảng hòa, vậy người ta chắc chắn sẽ tìm đến ta kiếm chuyện, khó tránh khỏi bị bọn Sở Cảnh sát gõ cho một mớ. Thôi đi, chuyện này cứ tạm gác lại đã.” Trương Mông Trình hậm hực nói.

Ngồi trên xe, Xâu Tiền cười toe toét đầy vẻ xu nịnh với người Tây ngồi bên cạnh, Mạnh Tiểu Lục bật cười bảo: “Đại ca, đưa cho người ta hai trăm đồng Đại dương tiền công đi, đây là người em thuê về đấy.”

“Hả?” Xâu Tiền ngẩn ra chẳng hiểu gì, nhưng vẫn móc chi phiếu hai trăm đồng đưa cho người Tây kia.

Người Tây chìa tay ra, nói: “Mạnh, anh là một thương nhân đáng tin cậy, hy vọng lần sau có thể tiếp tục hợp tác.”

“Sẽ có thôi, Ivanovic tiên sinh.” Mạnh Tiểu Lục cũng chìa tay ra.