← Quay lại trang sách

Chương 7 Dân anh chị

“Gã người Tây kia kiểu gì vậy, ăn dày quá, đi một chuyến xe, lộ mặt một chút mà đòi tận hai trăm đồng Đại dương.” Xâu Tiền xuống xe nghiến răng nghiến lợi nói. Có điều, trong lòng y lại đang sướng âm ỉ, hôm nay nếu không phải có Mạnh Tiểu Lục ra tay, chỉ sợ hai trăm đồng Đại dương cũng không thể giải quyết được chuyện này. Một là y phải đền tiền nhận lỗi, nếu không thì hai bên khai chiến, mà như thế nào thì y cũng bại rõ mười mươi.

Hôm nay vậy là quá ổn, chẳng mấy nữa cả Thượng Hải sẽ đồn rầm lên rằng Trương Mông Trình phải chịu lép trước y, thế là y vừa có mặt mũi, vừa có danh vọng, còn sợ không kiếm được tiền nữa sao?

Mạnh Tiểu Lục hờ hững gảy móng tay: “Người vong quốc như chó nhà có tang, cuộc sống của người Tây cũng không dễ dàng gì đâu, Trương Mông Trình này còn non, không nhận ra được đấy là người Tây nước nào thôi. Người Tây em vừa mời đến là người Nga, nước bọn họ bây giờ đang rối ren lắm, tài sản trong nước hầu hết đều bị sung công, đám người Nga này đành phải dạt sang Thượng Hải kiếm sống. Kẻ nào lắm của còn có thể kinh doanh buôn bán, đã nghèo lại còn xa hoa dâm dục thích tiêu tiền vậy thì thảm rồi. Nói tóm lại đàn ông trộm cướp đàn bà đĩ điếm, cũng không có gì mới mẻ cả, kể ra thì tên Ivanovic em mời đến kia cũng coi như thuộc loại khá rồi đấy.”

Xâu Tiền gật gù, sau đó khoác vai Mạnh Tiểu Lục: “Lần này anh không biết phải cảm ơn chú thế nào nữa, phải rồi, sao mà chú quen biết nhiều người vậy?”

“Châu Tích Tường mấy hôm trước đến tìm việc cho đồng hương, nói chuyện một hồi thấy rất hợp, liền thành bạn bè.” Mạnh Tiểu Lục khẽ ho một tiếng: “Còn Trương Tiểu Giang, em chẳng qua nghe hóng được tên tuổi người ta thôi, có quen biết đâu, em đoán Trương Mông Trình chắc cũng không quen biết, mà kể cả có quen thì cũng không thân thiết lắm, nên mới thử mượn oai hùm một phen. Quả nhiên vừa ra chiêu đã dọa được Trương Mông Trình rồi.”

“Thế cuộc điện thoại đó là ai gọi vậy?”

“Cũng là Châu Tích Tường đấy, chẳng qua đổi giọng chút thôi. Sáng nay em đến muộn chính là vì đi sắp xếp mấy chuyện này. Việc binh không ngại dối trá, chúng ta tuy là đi nước cờ hiểm, nhưng may mà thành công rồi.” Mạnh Tiểu Lục nói.

Một hồi lâu sau Xâu Tiền mới tấm tắc: “Cũng may mà có chú em, Tiểu Lục, đại ca thấy chú em tuyệt đối không phải hạng tầm thường đâu.”

“Em chỉ khôn vặt chút thôi, có điều từ giờ em không thể làm ở tiệm cai thầu nữa rồi.” Mạnh Tiểu Lục đột nhiên nói.

Xâu Tiền ngây người, rồi lập tức ve vuốt: “Đừng thế chứ người anh em, đại ca đây là người nơi khác đến, ở đất Thượng Hải này không thân không thích, không có ai để dựa dẫm, khó khăn lắm mới có được người anh em tốt như chú đây. Chú trí dũng song toàn như thế, đi rồi đại ca biết phải làm sao? Người anh em, tiệm cai thầu đó về sau thuộc về chú nhé, được không?”

“Thằng em có định rời khỏi Thượng Hải đâu, chỉ là muốn ra ngoài tự mình làm nên một phen sự nghiệp thôi.” Mạnh Tiểu Lục trầm giọng nói: “Chủ yếu là vì em đã giúp đại ca, Trương Mông Trình cũng không phải kẻ ngốc, chắc chắn hắn ta sẽ điều tra em. Đến lúc đó, hắn biết em đang làm việc cho anh, chắc chắn sẽ hiểu được mình bị gạt, người như hắn há lại chịu để yên ư? Ít nhất cũng sẽ thử gây hấn xem thế nào, vì vậy, để đảm bảo an toàn, em cần phải đi.”

Xâu Tiền im lặng hồi lâu mới nói: “Thì ra chú là vì nghĩ cho anh, chậc, người làm đại ca này không che chở được cho anh em, lại liên lụy đến chú nữa, thế này làm anh khó nghĩ quá.”

Mạnh Tiểu Lục cười cười: “Được rồi, đại ca, không đùa nữa, cho thằng em mượn ba trăm đồng Đại dương, nửa năm sau trả lại anh cả vốn lẫn lời, ra ngoài làm ăn cũng cần chút tiền vốn.”

Xâu Tiền lần này không hàm hồ chút nào, lập tức nói ngay: “Vay mượn cái gì chứ, lát nữa anh với chú đi rút tiền.”

Rốt cuộc Mạnh Tiểu Lục vẫn viết giấy nợ, có điều không phải ba trăm đồng mà là năm trăm. Khoản tiền năm trăm đồng này quả thực cũng không phải ít, về cơ bản đã chiếm khoảng một phần ba số vốn của Xâu Tiền rồi. Y không hỏi rốt cuộc Mạnh Tiểu Lục muốn làm gì, vì y đã nhìn ra được gã thanh niên này là một kẻ cao thâm khó lường, bám lấy gã thậm chí còn hữu dụng hơn bám lấy Hoàng Kim Vinh chứ chẳng chơi.

Đúng như Mạnh Tiểu Lục suy đoán, Trương Mông Trình đã điều tra về gã. Có điều, Tiểu Lục đã nhầm về mức độ lan truyền tin tức ở Thượng Hải, cũng coi thường năng lực điều tra của Trương Mông Trình. Khi biết được thân phận thực sự của Mạnh Tiểu Lục, Trương Mông Trình không kìm được suy nghĩ, liệu có phải mình đã bị tên nhãi ranh này cho ăn quả lừa hay không, nhưng kể cả có bị lừa, y cũng không dám tính sổ với gã. Chưa nói đến Phong môn ở mãi tít tận phía Tây, cũng không tính đến Mã gia đang đấu đá nội bộ ở phương Bắc, chỉ riêng Khuyết môn và Yến sào thôi y đã không thể đắc tội nổi rồi.

Tứ đại môn phái Phong Ma Yến Tước này thực lực không thể coi thường, tổng bộ của Khuyết môn và Yến sào đều ở Thượng Hải, muốn bóp chết Trương Mông Trình y chắc chẳng tốn chút sức lực nào. Nghĩ tới đây, Trương Mông Trình không khỏi rùng mình lạnh gáy, chợt nhớ đến một câu mà mấy tiên sinh kể chuyện thường hay nói: Bậc đại ẩn thì ẩn cư nơi thành thị, kẻ tiểu ẩn mới ẩn cư nơi sơn dã. Tên Mạnh Tiểu Lục này, xuất thân như thế sao lại đi cùng với hạng như Xâu Tiền nhỉ?

Có điều, Trương Mông Trình cũng nghe được một tin tức khác, đó chính là Mạnh Tiểu Lục đã tự mình mở tiệm buôn bán, thuê một căn nhà mặt tiền ở trung tâm khu Tô giới công cộng. Khu vực này có thể nói là tấc đất tấc vàng, cửa tiệm chỉ to hơn bàn tay cũng phải thuê mất hai ba trăm đồng Đại dương một tháng rồi.

Trương Mông Trình kinh ngạc hơn cả là Mạnh Tiểu Lục không ngờ lại mở tiệm quần áo cũ. Đây là loại tiệm phục vụ đám dân nghèo, vậy mà lại mở ra giữa khu vực buôn bán cao cấp như vậy, mỗi tháng trả nhiều tiền thuê nhà đến thế, chẳng lẽ tên này phát điên rồi chắc?

“Cựu Lai Tiếu” là tên của cửa tiệm này, cái tên nghe văn hoa như thế lại càng không phù hợp với một cửa hàng chuyên bán quần áo cũ. Hôm cửa tiệm khai trương, Xâu Tiền và Trương Mông Trình đều đến, hai người gặp nhau liền như hai anh em ruột thịt, tuyệt không hé miệng nhắc đến mâu thuẫn lúc trước.

Ban đầu, Cựu Lai Tiếu quả thực vắng như chùa Bà Đanh, người nghèo làm gì có tiền mà đến Tô giới mua đồ đâu chứ. Nhưng khi có người loan tin rằng quần áo cũ ở đây không đắt hơn nơi khác là bao, vả lại còn là hàng đẹp giá rẻ, sạch sẽ gọn gàng, không có hàng phế phẩm, đồ bẩn thỉu như nhiều hàng đồ cũ khác, việc làm ăn của Cựu Lai Tiếu dần dần khởi sắc, rồi liền sau đó trở nên bùng nổ.

Cùng bỏ ra một số tiền, ở tiệm đồ cũ khác rất có thể sẽ vì ánh đèn tù mù và miệng lưỡi tía lia như súng liên thanh của tiểu nhị mà mua phải một món đồ không thể mặc được, nhưng ở Cựu Lai Tiếu quần áo được đảm bảo, còn cung cấp cả dịch vụ cắt sửa y phục, xét về kinh tế thì thỏa đáng và có lợi hơn nhiều. Có những người nghèo đồ mới mặc ba năm, thành đồ cũ lại mặc thêm ba năm, sau đấy vá chằng vá đụp mặc thêm ba năm nữa, nhưng lại sĩ diện, thích sạch sẽ, loại người này mua quần áo cũ về cũng để dùng trong những trường hợp quan trọng, không ngại bỏ thêm mấy đồng tiền, miễn là đồ tốt.

Huống hồ, cửa tiệm Cựu Lai Tiếu này nằm ở đường Quảng Đông, xung quanh toàn là các nhà buôn bán lớn, người nghèo không mua được, nhưng giờ thì cũng có lý do để đến xem náo nhiệt, đi dạo xem có thứ gì mới mẻ hay không, tiện thể mua hai ba bộ đồ cũ, hà tất phải chạy đến những khu chợ hỗn loạn bẩn thỉu kia làm gì nữa chứ?

Sau khi chiếm cả bốn yếu tố lớn: náo nhiệt, hư vinh, đồ đẹp, có lợi ích thực tế, tiền bắt đầu chảy như nước vào Cựu Lai Tiếu. Sau đấy, Cựu Lai Tiếu lại còn cho đặt hàng trước, khách chỉ cần nói yêu cầu về kiểu dáng và giá cả, cửa tiệm sẽ đi tìm giúp, đặt cọc ít tiền, mấy ngày sau đến lấy. Nếu được thì giao dịch, không được thì cửa tiệm trả lại tiền cọc, tóm lại là đằng nào cũng không thiệt thòi gì, cứ thế, chuyện làm ăn lại càng thêm phát đạt.

Tiểu Lục đang bận túi bụi thì tiểu nhị đột nhiên thông báo có người đến tìm, gã vội cho mời vào. Người mới đến vóc dáng không cao, tướng mạo xấu xí, đầu to mặt béo, sống mũi sụp xuống, trông có vẻ hơi hung dữ, song y nói năng cũng rất khách khí: “Kẻ hèn là Vạn Mặc Lâm, thừa lệnh ông chủ Đỗ đến mời Mạnh tiên sinh qua phủ nói chuyện.”

“Bây giờ à?”

“Tối nay, ông chủ Đỗ bày tiệc, còn có cả ông chủ Hoàng, ông chủ Trương và ông chủ Kim nữa.” Vạn Mặc Lâm vẫn rất cung kính nói.

“Không đi.”

Mọi người đều nói Hoàng Kim Vinh có quyền, Trương Tiêu Lâm giỏi đánh nhau, Kim Đình Tôn biết giữ tiền, Đỗ Nguyệt Sênh biết làm người, nhưng sự thực là mấy người này đều nhờ đánh nhau mà nên sự nghiệp, tên nào tên đó đều là hạng liều mạng, từ chối đám trùm sỏ này liệu có ổn không?

Mạnh Tiểu Lục cuồng vọng đến thế ư? Tất nhiên là không rồi, Vạn Mặc Lâm mặc dù cuối cùng tức tối bỏ đi, nhưng y đã đích thân đến đưa thiếp mời, lại cung kính như thế, chứng tỏ rằng thân phận của gã rất có thể đã bị tiết lộ. Mà lúc Vạn Mặc Lâm bỏ đi, tức giận thì có tức giận, nhưng một là không buông lời hằn học, hai là vẫn giữ thái độ cung kính, điều này càng chứng thực suy đoán của Mạnh Tiểu Lục.

Đã vậy thì Mạnh Tiểu Lục không còn là Mạnh Tiểu Lục nữa, mà là đệ tử cuối cùng của Mã đầu tiền nhiệm. Kể cả Mã đầu đã chết, Mã gia cũng đang lục đục, nhưng Mã gia dẫu sao vẫn là Mã gia, không thể để người ta coi thường xem nhẹ được. Mạnh Tiểu Lục phải bảo vệ sự tôn nghiêm của Mã gia, để cho mấy tên trùm sỏ Thượng Hải này gọi là đến, xua là đi thì còn ra thể thống gì nữa, gã cũng phải ra vẻ cao giá, đây không phải cuồng vọng, mà là khí thế người Mã gia cần phải có.

Ngày hôm sau, việc làm ăn của Cựu Lai Tiếu đặc biệt tốt, khách khứa vốn dĩ đã đông đúc ồn ào, giờ thì thành chật ních, khiến vô số người xung quanh bu lại xem, nhưng trong lòng Mạnh Tiểu Lục lại thấy không ổn lắm. Khách khứa hôm nay có gì đó kỳ lạ, rất nhiều người không mặc cả, cũng không chọn đồ, tùy tiện cầm lên một món, quăng ra mấy đồng Đại dương liền đi luôn, rõ ràng món đồ chỉ có giá một đồng, bọn họ lại nhất quyết đòi trả hai đồng.

Tiểu Lục biết đám khách này là do người khác sai đến, nhưng nom tình hình hẳn là đối phương cũng không có ác ý gì. Đến trưa, một chiếc xe hơi nhỏ chầm chậm đi tới, mọi người xôn xao nhường đường, cửa xe mở ra, một người đàn ông bước xuống.

Biết diễn tả thế nào đây, ở người này vẻ ôn hòa và âm hiểm, hung hãn và nho nhã hòa lẫn vào nhau, khí chất vô cùng phức tạp, khiến Tiểu Lục vừa thấy đã biết kẻ này tuyệt đối không đơn giản, ngoài những sự khác biệt trời sinh về chiều cao và thể chất thì khí chất của y cực kỳ giống với Mã Lôi. Thân phận của những người trong cửa tiệm lập tức phân biệt rõ ràng, một vài người vẫn không hề biết gì, tiếp tục chọn mua đồ, đó là khách bình thường, nhưng phần lớn thì đã bắt đầu tránh ra nhường cho người kia một con đường, đồng thời cung kính cúi đầu chờ nghe chỉ thị.

“Tại hạ là Đỗ Nguyệt Sênh, vị này hẳn là Mạnh tiên sinh rồi?” Người kia lên tiếng.

Mạnh Tiểu Lục chắp tay, ôm quyền, khom người thi lễ: “Không biết ông chủ Đỗ đại giá quang lâm, không đón tiếp từ xa thật là thất lễ, mong ông chủ Đỗ rộng lượng hải hà.”

“Nói hay lắm, nói hay lắm, Mạnh tiên sinh, hôm qua kẻ này ra ngoài chơi, ôi chao ôi, khắp nơi đều nói Cựu Lai Tiếu của Mạnh tiên sinh buôn bán tốt. Sao Mạnh tiên sinh khai trương mà không gửi cho họ Đỗ này tấm thiếp mời chứ, thật đúng là thiếu sót quá mà.” Đỗ Nguyệt Sênh “oán trách” cười nói.

Mạnh Tiểu Lục cũng cười đáp: “Hôm nay ông chủ Đỗ gọi nhiều anh em đến ủng hộ thế này, tôi còn không biết nên cảm tạ thế nào cho phải đây.”

“Mạnh tiên sinh cao kiến, trò vặt này của tại hạ, quả thực không thể qua mắt được Mạnh tiên sinh rồi.” Đỗ Nguyệt Sênh nói.

Kỳ thực, Mạnh Tiểu Lục vẫn còn nửa câu chưa nói ra, hành động này của Đỗ Nguyệt Sênh không phải là không có dụng ý “khoe cơ bắp”, “phô trương thế lực”, y muốn cho Mạnh Tiểu Lục biết Thượng Hải này là địa bàn của ai. Chỉ là, rất nhiều việc nhìn ra mà không nói trắng ra thì tốt hơn, hai bên đều úp úp mở mở.

Đỗ Nguyệt Sênh đã đích thân đến mời, nếu còn không nể mặt nữa thì không phải cao giá, mà là không biết điều rồi, rồng dữ cũng không át được rắn nhà, người ta đã khách khí mời mọc, chỉ sợ dù Mã đầu còn sống, gã cũng không dám ngạo mạn bỏ qua lời mời này nữa. Mạnh Tiểu Lục đã lường trước sẽ xảy ra chuyện hôm nay, gã lấy ra lễ vật chuẩn bị sẵn từ trước, Đỗ Nguyệt Sênh thoạt trông lập tức hiểu ngay, nhìn Mạnh Tiểu Lục mỉm cười.

Kỳ thực, đối với việc gã từ chối lời mời hôm qua, Hoàng Kim Vinh và Trương Tiêu Lâm vẫn hơi để bụng, chỉ có Đỗ Nguyệt Sênh giỏi đoán biết lòng người, phân tích tâm tư của Mạnh Tiểu Lục lúc đó, mới vỗ yên được hai kẻ tâm cao khí ngạo là Hoàng Kim Vinh và Trương Tiêu Lâm.

Hiện giờ tiếng nói của Đỗ Nguyệt Sênh rất có trọng lượng, tuy rằng vai vế của y thấp hơn, lại là hạng mới nổi, song đảng Tiểu Bát Cổ của y đã hoàn toàn thay thế đảng Đại Bát Cổ trước đây hô mưa gọi gió ở đất Thượng Hải, trở thành thủ lĩnh trong giới buôn bán nha phiến ở Thượng Hải. Người ta đều nói Đỗ Nguyệt Sênh là người của Hoàng Kim Vinh, nhưng kỳ thực không phải vậy, đúng là Lâm Quế Sinh phu nhân của Hoàng Kim Vinh đã đề bạt Đỗ Nguyệt Sênh, sự phát triển của Đỗ Nguyệt Sênh về sau cũng có quan hệ mật thiết với sự nghiệp của Hoàng Kim Vinh, song lại hình thành độc lập. Hiện tại, bản thân Đỗ Nguyệt Sênh cũng có thế lực rất lớn, thậm chí trong tranh đấu bang phái, có khi tên của y còn có tác dụng hơn tên Hoàng Kim Vinh chứ chẳng chơi.

Dạo trước, đốc quân Tùng Hộ [8] là Hà Phong Lâm âm thầm gọi vốn mở công ty nha phiến, Hoàng Kim Vinh vốn không muốn tham dự, cho rằng người ta là cá lớn còn mình chỉ là tôm nhỏ, nếu đối phương giở trò đen ăn đen, sợ rằng mình chỉ còn nước lỗ vốn. Nhưng Đỗ Nguyệt Sênh lại cảm thấy có tiền mọi người cùng kiếm là hay nhất, bèn khuyên Lâm Quế Sinh đầu tư tiền vào đó, gần đây chỉ riêng tiền chia lời đã hơn hai triệu đồng Đại dương rồi.

Vì vậy, Hoàng Kim Vinh đặc biệt tín nhiệm Đỗ Nguyệt Sênh, mà Trương Tiêu Lâm và Đỗ Nguyệt Sênh lại là sinh tử chi giao, vì vậy hôm qua họ Đỗ mới có thể vỗ yên hai người họ không đi làm thịt Mạnh Tiểu Lục. Có điều, kể cả Đỗ Nguyệt Sênh không khuyên giải thì Hoàng Kim Vinh và Trương Tiêu Lâm cũng chỉ nói miệng vậy thôi, chứ chẳng dám làm gì Mạnh Tiểu Lục cả. Dẫu Mã gia đang đại loạn thì cũng vẫn là Mã gia, hôm nay bọn họ mà dám đụng đến Mạnh Tiểu Lục, ngày mai rất có thể Mã gia sẽ giết đến tận cửa. Cho dù lấy cứng chọi cứng ở đất Thượng Hải này bọn họ chẳng ngán ai, nhưng minh thương dễ tránh, ám tiễn khó phòng, chỉ sợ từ nay đi đâu cũng phải đề phòng bị lừa gạt.

“Hôm qua ta còn tưởng Mạnh huynh đệ đây là kẻ cuồng ngạo không biết ranh giới, hôm nay gặp mặt, mới hoàn toàn thay đổi cách nhìn. Mạnh huynh đệ, hai chúng ta hợp nhau quá nhỉ, thật là có duyên đó.” Hoàng Kim Vinh nói. Đúng như đánh giá của Mã Vân, Mạnh Tiểu Lục là người ai gặp cũng ưa thích, vẻ ngoài làm người ta thấy dễ chịu, lại thêm gã vốn giỏi ăn nói, bản lĩnh nhìn mặt đoán ý cũng khá, đại khái, đối với phần lớn mọi người, Tiểu Lục rất dễ dàng chiếm được thiện cảm, loại người này trời sinh đã dễ lăn lộn giang hồ rồi.

Trương Tiêu Lâm nói: “Mạnh huynh đệ, cậu là cao đồ của Mã đầu quá cố, mở tiệm quần áo cũ là ý gì vậy, hay là đi theo ta đi, ta có miếng cơm thì cậu cũng có miếng bánh.”

Mạnh Tiểu Lục ngẩn người, không ngờ Trương Tiêu Lâm lại nói như vậy, Đỗ Nguyệt Sênh vội vàng tiếp lời: “Ông chủ Trương, ông nói năng gì kỳ vậy, Mạnh tiên sinh không đi lại trên giang hồ mà ẩn thân trong tiệm mua bán nhỏ, nhất định là có nguyên do riêng. Mã gia lịch sử nghìn năm còn không giữ chân được cậu ấy, người ta sao có thể hạ mình làm kẻ dưới cho chúng ta chứ?”

Thà đắc tội quân tử cũng không nên đắc tội tiểu nhân, Tiểu Lục vội nói: “Cảm ơn ông chủ Đỗ đã giải thích giúp, Tiểu Lục thực không dám giấu, tôi đến Thượng Hải là vì một cô gái. Biển người mênh mông, biết đâu mà tìm, Tiểu Lục bấy lâu nay vẫn chưa có cách nào chu đáo vẹn toàn, hôm nay gặp được ba ông chủ đây, coi như đã nghĩ ra được một biện pháp rồi.”

Hoàng Kim Vinh cười ha hả nói: “Mạnh huynh đệ đúng là kẻ si tình, chuyện này cứ để đấy ta lo, chốc nữa cậu nói lại cho ta tướng mạo, chiều cao, họ tên đặc điểm của cô gái kia, nơi nào khác thì ta không quản được, nhưng chỉ cần cô ta đã đến Thượng Hải, ta sẽ tìm được ngay.”

“Tiểu Lục muôn phần cảm kích, nếu sau này có việc cần dùng đến, tôi đây nhất định sẽ dốc sức cống hiến.” Mạnh Tiểu Lục nói. Đối với gã, đây quả là một kết quả tốt, gã có thể ở lại Thượng Hải này dốc sức kiếm tiền, tránh xa giang hồ, tích cóp sản nghiệp, lại có người có năng lực giúp gã tìm kiếm Diệp Lam. Lúc này, gã vẫn cố chấp tin tưởng rằng Diệp Lam sẽ đến Thượng Hải, còn gã chỉ cần đợi cô mà thôi.

Trương Tiêu Lâm vốn tính nóng nảy nói luôn: “Ăn cơm, ăn cơm đi, cứ nói suông thế này, lá phổi ta sắp bay lên rồi.”

Cả bọn đều cười phá lên, lần lượt ngồi xuống ăn cơm, trong lúc dùng bữa, Mạnh Tiểu Lục một lần nữa nói rõ chuyện mình không muốn đặt chân vào giang hồ, Hoàng Kim Vinh là kẻ lão luyện, xử sự chu đáo, liền nói sau này có thể cùng ăn uống cho thêm phần thân thiết, tuyệt đối không để gã dấn vào quá sâu, đề phòng tên tuổi lan xa, dẫn đến không tìm được giai nhân.

Ăn xong, mấy người lại nói chuyện thêm một lúc, Hoàng Kim Vinh rủ cả bọn đi xem kịch, song Mạnh Tiểu Lục biết hai bên vẫn chưa quá quen thuộc, có lúc cần điểm dừng, vừa đủ mới tốt, bèn thoái thác rằng mình đã say, bảo rằng lần sau sẽ cùng đi. Vậy là Hoàng Kim Vinh và Trương Tiêu Lâm đi với nhau, còn Đỗ Nguyệt Sênh thì nhất quyết đòi đưa gã về nhà.

Xe chạy bon bon trên đường, Đỗ Nguyệt Sênh đưa sang một điếu thuốc, nói: “Hút điếu thuốc cho tỉnh táo.”

Mạnh Tiểu Lục nhận lấy, đánh bật lửa châm thuốc cho Đỗ Nguyệt Sênh, hai người bắt đầu phun khói nhả mây trong xe. Ngoài cửa, gió nhè nhẹ phất qua khiến người ta thấy sảng khoái dễ chịu vô cùng. Bảo rằng uống nhiều chỉ là thoái thác, mọi người đều tự hiểu, Mạnh Tiểu Lục cũng không cần thiết phải giả say trước mặt Đỗ Nguyệt Sênh làm gì. Cả hai im lặng một hồi lâu, Mạnh Tiểu Lục đột nhiên hỏi: “Ông chủ Đỗ, rốt cuộc là có chuyện gì?”

“Hả?” Đỗ Nguyệt Sênh thoáng ngẩn người, cười hỏi lại: “Có thể có chuyện gì chứ?”

“Ba ông chủ đều có tâm sự trong lòng, các vị rốt cuộc muốn Mạnh mỗ làm gì?” Mạnh Tiểu Lục hỏi.

Đỗ Nguyệt Sênh cười khổ một tiếng, lắc đầu thở dài: “Tứ đại môn phái Phong Ma Yến Tước quả nhiên danh bất hư truyền, bản lĩnh nhìn mặt đoán ý, thấy mầm biết cây quả là không tầm thường. Nếu Mạnh tiên sinh đã thẳng thắn như thế, họ Đỗ ta cũng không giấu giếm làm gì. Gần đây Khuyết môn đang điên cuồng giao dịch ngầm, đồng thời muốn nhúng tay vào việc buôn bán nha phiến ở Thượng Hải. Nếu như khai chiến, chúng ta sẽ tổn thất rất lớn nên cần một người ra mặt điều đình, Mạnh tiên sinh đây là người thích hợp nhất.”

“Buôn bán nha phiến hại người khác khuynh gia bại sản, nhà tan người chết, thất đức lắm.”

“Nhưng ta không làm thì người khác cũng sẽ làm thôi, thà để ta làm còn hơn. Nha phiến là nguồn sống của ta, ta không giống đám con cháu nhà giàu, bọn họ vốn đã là cá chép, tu luyện năm trăm năm sẽ có thể vượt Long môn. Ta là cá chạch, tu luyện nghìn năm mới thành cá chép được, lại tốn thêm năm trăm năm nữa mới vượt được Long môn. Ta không thể thua được, bọn họ mà thua cùng lắm vẫn là cá chép, còn ta thì sẽ trở lại thành cá chạch. Vì vậy, việc buôn bán nha phiến không được phép xảy ra sai sót.” Đỗ Nguyệt Sênh nói: “Người trong giang hồ, có rất nhiều việc không phải chúng ta có thể lựa chọn đâu.”

“Gấp không?” Mạnh Tiểu Lục hỏi.

Đỗ Nguyệt Sênh ngẩn người: “Không gấp.”

“Tôi sẽ suy nghĩ.”