Chương 8 “Ly thủy tinh” ở rạp hát
Cựu Lai Tiếu mở được hơn một tháng đã kiếm bộn tiền, Mạnh Tiểu Lục liền thừa thế xông lên, mở thêm hai chi nhánh nữa.
Ngày tháng trôi qua, sự mới mẻ đã không còn, tình hình buôn bán cũng có phần suy giảm, nhưng vẫn có thể coi là tiền vào như nước. Mở tiệm quần áo cũ mà được như thế này đã là trước nay chưa từng có rồi.
Trùng hợp là thời điểm này việc trùng tu sửa sang lại rạp hát của ông chủ Hoàng cũng đã hoàn thành, Mạnh Tiểu Lục lại được mời, lần này thì không thể từ chối nữa, vì vậy gã bèn thuê một chiếc xe, ăn mặc chỉnh tề đi đến cuộc hẹn.
“Lục gia.” Xâu Tiền trông thấy Mạnh Tiểu Lục liền gọi to, Mạnh Tiểu Lục ngây người ra, cười bảo: “Đại ca, anh đừng lôi em ra làm trò đùa chứ, với lại bây giờ ở Thượng Hải người ta toàn gọi ông chủ Mạnh, Mạnh tiên sinh, làm gì có ai gọi là Lục gia đâu.”
“Đấy là vì mấy kẻ đó không đủ thân phận, còn huynh đệ của họ Tiền này là ai chứ, bọn chúng so làm sao được?” Xâu Tiền nháy mắt cười vui vẻ nói.
Hai người đi vào rạp hát, hôm nay có diễn kịch của Lộ Lan Xuân, người ở Thượng Hải này đều biết Hoàng Kim Vinh trâu già muốn gặm cỏ non, đã nhắm bông hoa Lộ Lan Xuân này lâu lắm rồi, vì vậy mỗi lần mời người khác xem kịch, Hoàng Kim Vinh đều thích nhất là chọn kịch của Lộ Lan Xuân.
Có người nói, rạp hát này chính là được sửa sang lại cho Lộ Lan Xuân, nói thế có phần hơi quá, nhưng Lộ Lan Xuân tuổi trẻ như thế mà đã trở thành đào chính trên sân khấu, cũng có một phần công lao không nhỏ của Hoàng Kim Vinh.
Nam Bắc khác nhau, Kinh kịch cũng thế. Người phương Bắc coi trọng nguyên bản đúng điệu, các môn phái Kinh kịch phân chia rất nghiêm ngặt, câu này hát làn điệu gì, đi thêm mấy bước rồi mới hát tiếp, không được sai sót chút nào, hễ có sai sót chính là rời xa chính đạo, không đúng sách vở. Trừ phi là đào kép nổi tiếng lẫy lừng, không ai sánh được, thì mới có thể khai tông lập phái, tự mình nghiên cứu ra một lối hát mới.
Còn phương Nam thì không như vậy, Kinh kịch phương Nam coi trọng sự sáng tạo mới mẻ, không chỉ biến đổi làn điệu, mà cả hình thức thể hiện cũng rất nhiều, chẳng thế, giờ còn có cả kịch nhiều tập hiện đại, tức là mặc y phục hiện đại, diễn các câu chuyện thời bây giờ. Đồng thời, câu chuyện cũng có tính liên tục, mấy ngày một buổi diễn hoặc mỗi ngày một buổi, có vở kịch lớn thậm chí còn hát liên tục hơn cả tháng.
Lộ Lan Xuân diễn được cả kịch văn lẫn kịch võ, là tài năng hiếm thấy, văn thì giữ được nét xưa của Đàm phái [9] , võ thì học được tinh hoa của Hoàng phái [10] , lại hát cả loại kịch nhiều tập đang thịnh hành, vì vậy liền vụt nổi tiếng, trở thành đào hát có tên tuổi trong giới.
“Ai cơ?” Xâu Tiền hôm nay tình cờ gặp Mạnh Tiểu Lục, chứ có nằm mơ y cũng không thể ngờ được người mời gã đến nghe hát lại là Hoàng Kim Vinh, sắc mặt lập tức trở nên phức tạp, hỏi: “Huynh đệ, rốt cuộc chú có lai lịch thế nào vậy?”
“Cũng chẳng có lai lịch gì đâu, ồ, ông chủ Hoàng và ông chủ Kim đến rồi kìa.” Mạnh Tiểu Lục còn đang nghĩ chưa biết giải thích thế nào, vừa khéo Hoàng Kim Vinh và Kim Đình Tôn đi tới giải vây giúp gã.
Mấy người nói chuyện dăm ba câu rồi kéo nhau vào lô riêng nghe hát kịch, Xâu Tiền cũng được hưởng xái Mạnh Tiểu Lục đi vào theo, y hết sức dè dặt cung kính, ngồi nép một bên quan sát sắc diện của từng người. Mạnh Tiểu Lục thì thoải mái hơn nhiều, gã rất ít xem Kinh kịch, có thể nói là một kẻ ngoại đạo. Hồi còn ở Bắc Kinh, gã cũng chỉ nghe lỏm bên ngoài các rạp hát, khoảng thời gian đóng giả làm Nguyễn Ngũ gia ở Thiên Tân thì có theo người khác đi xem mấy lần, cũng học biết được lúc nào thì nên vỗ tay khen hay, không đến nỗi lòi cái dốt.
Trong lô riêng có các cô gái xinh đẹp phục vụ, chính là đám “ly thủy tinh” mà Xâu Tiền mua về, Hoàng Kim Vinh thò tay vuốt ve đùi của một “ly thủy tinh”, cô gái có vẻ rất hoảng sợ song lại không dám né tránh, thần thái đáng thương ấy khiến Hoàng Kim Vinh không nhịn được phá lên cười ha hả. Mạnh Tiểu Lục thì chỉ gọi một ly trà chanh đá, bên ngoài cực lạnh, nhưng trong lô riêng của rạp hát này lại ấm áp, uống ly trà đá ngược lại rất dễ chịu.
Cô nàng “ly thủy tinh” hầu hạ Mạnh Tiểu Lục vòng ra phía sau nhẹ nhàng mát xa hai vai cho gã, khiến gã cảm thấy cổ họng ngưa ngứa. Mạnh Tiểu Lục khẽ ho một tiếng hòng che đậy sự ngượng ngùng, thấp giọng hỏi: “Sống ở đây có tốt không?”
“Cũng được ạ, ông chủ Mạnh.” Cô gái khẽ trả lời. Mạnh Tiểu Lục ngoảnh đầu lại nhìn, nhận ra đối phương chính là người duy nhất dám an ủi cô gái khóc lóc thảm thương trước kia.
Cô gái này tầm trên dưới mười tám, mặc áo xường xám ôm sát người, trông chừng đúng như lời cô vừa nói, sống cũng tạm được, tinh thần tướng mạo đều khá ổn. Mạnh Tiểu Lục cười bảo: “Cô biết tôi tên gì hả?”
“Vâng, khách quý của ông chủ Hoàng, chúng em đương nhiên phải nhận ra rồi. Tối nay, ông chủ Mạnh muốn gì cũng không thể từ chối.” Cô gái nói.
Mạnh Tiểu Lục như cười như không liếc nhìn Hoàng Kim Vinh, trùm lưu manh ở đất Thượng Hải này không chỉ có Hoàng Kim Vinh, Đỗ Nguyệt Sênh và Trương Tiêu Lâm, bọn họ chẳng qua chỉ là những kẻ khí thế đang thịnh mà thôi. Bến Thượng Hải là đất ngọa hổ tàng long, kẻ địch bốn bề, chỉ với sức ba tay anh chị như bọn họ, muốn đối kháng với Khuyết môn thiết tưởng hơi khó khăn, càng không cần phải nói đến những kẻ khác cũng đang rình rập. Xem chừng, bọn Hoàng Kim Vinh thật sự rất cấp bách muốn gã đảm nhiệm vai trò thuyết khách, giải quyết mối lo mà Khuyết môn gây ra.
Lợi ích là thứ ăn thịt người, phải dùng máu tươi để trải đường, bọn Hoàng Kim Vinh đã nghĩ chuyện này quá đơn giản, hoặc có lẽ vì liên quan đến mình nên tâm tư mới rối bời như thế. Buôn bán nha phiến là miếng thịt béo bở, đến cả đám quân phiệt còn trồng nha phiến, tiêu thụ nha phiến để bù đắp cho quân phí chi tiêu quá độ và chinh chiến kéo dài liên miên. Chẳng qua một số kẻ thì trắng trợn không kiêng dè gì, một số lại trước mặt một đằng, sau lưng một nẻo, nhưng trên thực tế, không ai có thể tránh được việc buôn bán nha phiến cả.
Trước một bàn tiệc lớn mà mọi người đều muốn chia phần như thế, bọn Hoàng Kim Vinh đã quá ảo tưởng về Mạnh Tiểu Lục gã. Trong lòng Mạnh Tiểu Lục hiểu rõ, đừng nói là Mã đầu đã qua đời, kể cả sư phụ gã còn sống, Khuyết môn cũng sẽ không nể mặt mà dừng đợt tấn công ồ ạt này, trừ phi bọn Hoàng Kim Vinh chịu từ bỏ một phần lợi ích, để đám người Khuyết môn trông thấy cái lợi nhất định. Vì vậy, tiếp sau đây Mạnh Tiểu Lục dù có giúp hay không giúp bọn Hoàng Kim Vinh thì cũng đều phải lượng sức mà làm, một khi quá tự tin cuồng vọng, lợi nhuận khổng lồ trong ngành này ắt sẽ trở thành nguyên do khiến gã mất mạng.
Mạnh Tiểu Lục lắc đầu hỏi: “Phải rồi, cô tên gì?”
“Em tên Mary.”
“Tôi hỏi tên thật của cô cơ.”
“Tố Tố, Lâm Tố Tố.” Cô gái nói.
Hoàng Kim Vinh liếc mắt nhìn Mạnh Tiểu Lục và cô gái “ly thủy tinh” đang trò chuyện vui vẻ, không khỏi thầm phục mình cao tay. Rõ ràng Mạnh Tiểu Lục là một kẻ đa tình, mà anh hùng khó qua ải mỹ nhân, chỉ cần níu giữ được trái tim của gã, vậy việc tiếp theo sẽ thuận tiện hơn nhiều.
Mấy hôm sau đó, Hoàng Kim Vinh liên tục hẹn Mạnh Tiểu Lục đi nghe hát kịch, tắm chung, thỉnh thoảng Đỗ Nguyệt Sênh còn mời gã đến nhà ăn cơm uống trà, nom bề ngoài, cả đám có vẻ rất thân thiết. Mà vì vậy, Lâm Tố Tố và Mạnh Tiểu Lục cũng càng ngày càng thêm quen thân.
Bọn Lâm Tố Tố khác với những cô gái “ly thủy tinh” ở các rạp hát khác, họ được mua về nên được quản lý tập trung, ban ngày dù có ra ngoài dạo phố thì cũng phải đi theo nhóm, có người theo sát trông chừng vì sợ bỏ chạy mất. Đương nhiên, họ phục vụ cũng khác với nơi khác, đây chính là một nguyên nhân khiến rạp hát này ngày càng phất lên.
Mạnh Tiểu Lục cầm một bó hoa đứng dưới lầu nhìn Lâm Tố Tố đi xuống, các chị em khác thò đầu qua cửa sổ quan sát gã, châu đầu ghé tai thì thầm ngưỡng mộ. Đúng như Lâm Tố Tố đã nói, Mạnh Tiểu Lục là người các cô không thể từ chối. Lâm Tố Tố nhận hoa, lên chiếc xe hơi mà Mạnh Tiểu Lục thuê, hai người đến một quán cà phê, gọi đồ uống xong liền ngồi xuống, mặt Lâm Tố Tố đỏ ửng lên, cô thẹn thùng ngước nhìn Mạnh Tiểu Lục.
Mạnh Tiểu Lục cầm ly cà phê lên, khẽ nhấp một ngụm, nhẹ giọng hỏi: “Cô có hận bọn buôn người kia không? Hận nhiều không? Giúp tôi giải quyết bọn chúng nhé, được không?”
Mạnh Tiểu Lục không quên đám lão tra kia, giữa thời loạn thế này, bọn bắt cóc buôn người nhiều không kể xiết, cho dù Mạnh Tiểu Lục có dốc sức cả đời cũng không thể nào xử lý hết được. Song gã có nguyên tắc xử sự, cũng có quy chuẩn giang hồ của riêng mình, ấy là nếu giữa đường gặp chuyện bất bình mà mình có năng lực thì nhất định sẽ tương trợ, còn không gặp được thì gã cũng chẳng thể nào quản tới.
Lâm Tố Tố gần đây bắt đầu nửa vô tình nửa cố ý tiếp xúc với một khách quen của rạp hát, người này họ Đường, chuyên kinh doanh lá trà. Mạnh Tiểu Lục chính là muốn mượn tay người này để triệt hạ bọn lão tra táng tận lương tâm kia. Gã chủ động đề nghị đổi một “ly thủy tinh” khác để đổi vị, Hoàng Kim Vinh tưởng Mạnh Tiểu Lục đã chán Lâm Tố Tố, không khỏi tặc lưỡi than rằng hóa ra mình nhìn nhầm, Mạnh Tiểu Lục không phải kẻ đa tình, mà là một tên lãng tử.
Những chuyện này do Kim Đình Tôn phụ trách sắp xếp, không ảnh hưởng gì đến việc làm ăn của rạp hát, bọn họ chẳng qua chỉ muốn lấy lòng Mạnh Tiểu Lục, còn việc gã có chung tình hay không, chẳng ma nào thèm để tâm. Người họ Đường kia cũng rất lắm tiền, mỗi lần đều rủ cả đám bạn bè đến xem kịch, chi tiêu hào phóng, hai bên đều chẳng có tổn thất gì, cớ sao lại không vui vẻ mà làm chứ?
Lâm Tố Tố có hận bọn buôn người hay không ư? Đương nhiên là vô cùng căm hận, cô vốn là người Kim Lăng, gia đình không phải giàu có song cũng thuộc loại đầy đủ sung túc. Năm cô mười sáu tuổi, ngoài cửa nhà có hàng rong đi qua rao bán, cô bèn chạy ra mua sợi dây buộc tóc, đang chọn đồ thì ngửi thấy mùi thuốc nồng nặc, ngất lịm đi, vậy là bị bắt cóc.
Lâm Tố Tố nói, cô hận bọn lão tra đó, bọn chúng đã hủy hoại cuộc đời cô. Lâm Tố Tố chưa từng xa nhà, nhưng cô từng được đi học, biết chữ, biết nhà mình ở đâu, nếu có cơ hội cô vẫn có thể tìm đường trở về. Nhưng cô là một cô gái thông minh, hiểu rằng dù mình có trở về được thì thanh danh cũng đã bị hủy hoại, con gái lớn nhà tử tế không dưng biến mất gần một năm, tin đồn kiểu gì cũng đã lan đi khắp chốn rồi, muốn lấy chồng sinh con chỉ sợ còn khó hơn cả lên trời.
Trong một năm bị mua đi bán lại này, Lâm Tố Tố đã nhiều lần sang tay chủ mới, cuối cùng mới đến tay Ngô lão đại ở Thượng Hải. Ngô lão đại vốn thấy cô có nhan sắc, muốn bán vào kỹ viện với giá cao, nhưng Lâm Tố Tố lại không hợp đưa vào thư ngụ, vì các nữ hiệu thư trong thư ngụ đều được nuôi dạy từ nhỏ, tinh thông hết các món cầm kỳ thi họa, Lâm Tố Tố chỉ học mấy năm ở trường nữ vẫn chưa đủ dùng. Đưa vào kỹ viện hạng hai thì người ta lại chê đắt, đồng thời, trong ngành ăn chơi này thì tuổi của Lâm Tố Tố cũng không thể coi là nhỏ nữa. Chủ yếu nhất là Lâm Tố Tố biết chữ, biết nhà ở đâu, thành ra bán cho nhà giàu có làm nha hoàn hầu phòng cũng không an toàn cho lắm.
Tóm lại là cứ đưa đi đẩy lại thành ra lỡ dở, vừa khéo Xâu Tiền đến mua “ly thủy tinh”, Ngô lão đại liền bán tống bán tháo Lâm Tố Tố đi. Bọn buôn người tuy rằng như hung thần ác sát, nhưng cũng hiếm kẻ táng tận thiên lương như Ngô lão đại. Nếu không phải con gái còn trinh thì không tránh khỏi bị giày vò cưỡng hiếp, còn nếu bị đưa đến phục vụ ở nơi đặc biệt, ví dụ như bọn Lâm Tố Tố đi làm “ly thủy tinh”, thì sẽ phải dạy dỗ, huấn luyện. Người nào không hoàn thành được, hoặc cự cãi liền bị ngược đãi, hành hạ, nếu bỏ trốn thì nhất định sẽ bị bắt lại, trừng phạt, đánh đòn, bỏ đói bỏ khát, đến lúc đó không chết thì cũng bị lột một lớp da. Người đàn bà mà Tiểu Lục từng trông thấy sau khi bị hành hạ giày vò đã bị đánh gãy hai chân bỏ ở đường hầm, ngày ngày để những người khác nhìn mà biết sợ, kỳ thực, người đàn bà đó đã điên điên khùng khùng, người không ra người, ma chẳng ra ma rồi, có lẽ chỉ cái chết mới là kết cục tốt nhất dành cho cô ta mà thôi.
Lâm Tố Tố nghe thấy Mạnh Tiểu Lục muốn báo thù cho họ, lập tức đồng ý ngay. Khoảnh khắc này, cô đột nhiên nảy sinh một thứ cảm giác sùng kính đối với Mạnh Tiểu Lục, trong mắt cô, Mạnh Tiểu Lục không còn là một gã khách làng chơi ở bến Thượng Hải nữa, mà đã hóa thân thành một hiệp khách ẩn sĩ, hành hiệp trượng nghĩa trừ bạo an dân, song lại ẩn mình giữa muôn ngàn chúng sinh.
Lâm Tố Tố chợt nhớ đến câu thơ hồi đi học thầy giáo từng dạy: “Sự liễu phất y khứ, thâm tàng thân dữ danh” [11] .