Chương 9 Mượn dao giết người
Ông chủ Đường cực kỳ háo sắc, theo chỉ thị của Mạnh Tiểu Lục, Lâm Tố Tố đi bước nào chắc bước đó, vừa từ chối lại vừa dụ hoặc, rốt cuộc đã thành công thu hút sự chú ý của y, thỉnh thoảng cô lại nhẫn nhịn cho y sờ mó sàm sỡ, nhưng nhất quyết không để đối phương “húp trọn”, khiến ông chủ Đường ngứa ngáy không yên. Lâm Tố Tố bảo y rằng mình muốn được yêu đương tự do, ông chủ Đường bình thường quen thói dùng tiền giải quyết mọi chuyện, cũng nghe người ta nói yêu đương tự do gì đó suốt, giờ trong lòng rát ngứa ngáy, thực tình muốn thử một phen.
Gần đến Tết, Lâm Tố Tố đột nhiên đề nghị muốn đi chơi xa, ông chủ Đường không khỏi phát rầu, ở nhà y còn có phu nhân chính thất, nếu bị phát hiện thì phiền phức to. Lâm Tố Tố liền bảo sẽ không nói với ai, lén lút trốn đi rồi hai ba ngày sau quay lại, không dẫn theo người hầu, tài xế gì cả, chỉ hưởng thụ thế giới của hai người mà thôi.
Viễn cảnh mà Lâm Tố Tố vẽ ra quả thực quá hấp dẫn, khiến ông chủ Đường không khỏi động lòng, trai đơn gái chiếc đi xa ở chung một phòng, thế chẳng phải là người đẹp sẽ về tay rồi hay sao? Hai người quyết định điên cuồng một phen, lập tức mua vé tàu hỏa đi Kim Lăng.
Hôm ấy tại dinh thự họ Đường, Đường phu nhân chơi bài xong trở về, thấy xe của ông chủ Đường trong nhà, không khỏi thoáng ngẩn người, sau đó bật cười, lão gia về nhà sớm thế này thực hiếm thấy, bình thường lúc này không biết còn đang đắm đuối trong vòng tay con ả hồ ly tinh nào nữa.
“Lão gia đâu?” Đường phu nhân hỏi.
“Bẩm phu nhân, lão gia vẫn chưa về.”
“Chưa về à?” Phu nhân hơi chau mày: “Nhưng xe vẫn còn trong nhà mà, A Lực và A Đại đâu?”
“Cũng chưa về.” Người hầu cung kính nói.
A Lực là tài xế của ông chủ Đường, A Đại là vệ sĩ thân cận của y. Đêm nay ông chủ Đường không về, Đường phu nhân cũng không lo lắng, chuyện này quá là bình thường, vả lại tình cảm của hai vợ chồng họ đã tan vỡ lâu rồi. Hồi đầu Đường phu nhân còn không chịu đựng nổi, giờ thì đã quen, chỉ cần có tiền tiêu, giữ được địa vị phu nhân chính thất, vậy thì cứ để ông chủ Đường đi thoải mái, dẫu sao cách nghĩ một vợ một chồng, tình chồng nghĩa vợ đều chỉ là ảo tưởng thời thiếu nữ mà thôi.
Sáng sớm hôm sau, trên cửa lớn dinh thự nhà họ Đường có dán một lá thư, người hầu đưa cho Đường phu nhân, bà ta mở ra xem, không khỏi thất thanh kêu lên một tiếng, tay chân luống cuống cả. Trong thư có viết: “Chồng bà đang nằm trong tay chúng ta, nếu muốn hắn không gặp chuyện gì, mau chuẩn bị ba vạn đồng, chúng ta sẽ liên hệ lại với bà.”
Hai tay Đường phu nhân run lên bần bật, dẫu sao cũng đã là vợ chồng nhiều năm, tình cảm rạn vỡ thì rạn vỡ, nhưng vẫn có, vả lại chủ nhà mà có chuyện, cái nhà này cũng sập luôn theo. Đường phu nhân hít sâu một hơi, quát lên: “Báo cảnh sát, nhất định phải cứu lão gia về đây.”
Một thương nhân có tiền bị bắt cóc, về công, không giải cứu chắc chắn sẽ bị cáo trạng, ai biết được bàn tay người ta có thể vươn tới đâu? Một khi giải cứu thành công sẽ được tiếng tốt trong xã hội, thăng quan phát tài chỉ là chuyện sớm chiều mà thôi, năm xưa chẳng phải Hoàng Kim Vinh vì phá được mấy vụ án lớn mà giành được địa vị đó sao. Về tư thì ngay bây giờ cũng đã có thể vớ bẫm, nhà chủ không thể không cảm tạ, nhiệt tình chiêu đãi, tiền tươi thóc thật tha hồ kiếm. Vì vậy, cảnh sát không dám lơ là, lập tức phái mấy tay lão luyện phụ trách vụ án này, quyết tâm cứu cho được ông chủ Đường.
Trong lúc đó ông chủ Đường hoàn toàn không hề hay biết gì, đã đến Nam Kinh. Có điều, y hơi buồn bực, bởi vừa xuống tàu hỏa đã gặp ngay phải mấy tên vô lại địa phương. Mấy tên đó động tay động chân với Lâm Tố Tố, lại còn nói toàn những lời nhơ nhuốc bẩn thỉu, làm ông chủ Đường phải liên tục lau mồ hôi, bản thân y không còn trẻ, cũng đã qua cái tuổi nổi giận vì hồng nhan, nếu đánh nhau thật, chắc chắn y sẽ chịu thiệt.
Nhưng bọn người kia không hề muốn bỏ qua cho y, ông chủ Đường nhẫn nhịn chẳng ích gì, mà đám đông vây xung quanh xem cũng không ai dám bước ra ngăn cản. Lâm Tố Tố bị kéo đi, ông chủ Đường dẫu sao cũng là đàn ông, lập tức đuổi theo vào một con ngõ nhỏ, đúng ý đồ của bọn người kia, vậy là mất cả người lẫn của, bị bọn chúng lột sạch. Lâm Tố Tố cũng bị lôi đi mất, đối diện với con dao nhọn hoắt, ông chủ Đường không dám hé răng kêu lấy một tiếng.
“Cảnh sát, cảnh sát!” Lần đầu tiên ông chủ Đường cảm thấy đám cảnh sát thối tha kia lại đáng yêu đến thế, có điều thái độ của y vẫn chẳng ra sao: “Các người làm cái gì thế, ta vừa bị cướp đấy, vừa nãy các người ở đâu vậy?”
Ông chủ Đường đã quen diễu võ dương oai ở bến Thượng Hải chắc quên mất giờ mình đang ở Nam Kinh chứ không phải Thượng Hải, nơi này không ai quen biết y, nếu không phải thấy y mũ áo chỉnh tề, đám tuần cảnh sớm đã quất cho mấy dùi cui rồi. Một tên bực bội nói: “Theo chúng ta đi lập án!”
“Ta nói các người có nghe thấy không hả, ta vừa bị cướp đấy, người của ta cũng bị chúng bắt đi rồi, mau đi cứu người đi chứ. Các người đúng là đám phế vật! Có biết ta là ai không hả?” Ông chủ Đường càng nói càng kích động, không sao kìm được cơn giận.
Tên tuần cảnh quát lên: “Muốn chết phải không, còn nói láo nữa ta gô cổ vào bây giờ! Cút! Ông mặc xác mày!”
Ông chủ Đường là người làm ăn, bị quát một tiếng, đầu óc liền tỉnh táo lại, lập tức xìu xuống, chán nản bỏ đi.
Lâm Tố Tố bị mấy tên thô lỗ kia bắt đi kéo vào một con ngõ nhỏ, Trần Quang buông tay cô ra, nói: “Chị dâu, xin lỗi chị, vừa nãy đắc tội rỗi.”
“Đừng gọi lung tung.” Lâm Tố Tố đỏ mặt.
Trần Quang cười hì hì: “Tôi thấy hết rồi nhé, hôm đó Lục gia còn tặng hoa cho chị mà.”
Lúc này, trong dinh thự họ Đường, mấy tay cảnh sát lão luyện đã làm bổ đầu từ thời nhà Thanh, nhìn bức thư kia nhíu chặt mày lại, nói với Đường phu nhân: “Chúng tôi đề nghị phải chuẩn bị cả hai mặt, chúng tôi sẽ gấp rút điều tra phá án, có điều bà cũng nên chuẩn bị sẵn tiền chuộc. Nói thế này nhé, tên bắt cóc ông chủ Đường lần này là cao thủ, phong thư này của hắn dùng giấy trắng gấp lấy, chữ trên lá thư bên trong cũng đều cắt từ chữ trên báo dán vào, chứng tỏ hắn rất có ý thức đề phòng, không để lại bất cứ dấu vết nào. Vụ này khá là hóc búa, giờ phải đợi tin tức tiếp theo của tên bắt cóc kia thôi.”
Vừa nhắc Tào Tháo là Tào Tháo đến, lúc này điện thoại liền đổ chuông, Đường phu nhân bắt máy: “A lô, nhà họ Đường nghe đây.”
Một giọng trầm thấp vang lên: “Trong nhà bà có cảnh sát! Không thành thực đúng không, lát nữa để ta cắt một ngón tay hắn gửi cho bà!” Nói đoạn, bên kia liền ngắt điện thoại.
“Người quen gây án, chắc chắn là người quen gây án, dinh thự nhà họ Đường đã bị người ta theo dõi rồi.” Một viên thanh tra trưởng nói: “Đã tìm được hai tên A Lực và A Đại chưa?”
“Tìm được rồi, đang phái người đi truy bắt.”
“Được, gọi cho Cục Điện thoại, hỏi bọn họ xem cuộc điện thoại vừa nãy gọi đến từ đâu!”
A Lực và A Đại quả thực oan uổng, rõ ràng ông chủ Đường cho bọn họ nghỉ phép, giờ lại bị cảnh sát tóm cổ quăng vào ngục, đánh đập tra hỏi tàn nhẫn xem có liên quan đến bọn bắt cóc hay không. Hai người này ù ù cạc cạc không biết gì cả, hôm qua khó khăn lắm mới được nghỉ ngơi, đã không được ăn uống no say ngược lại còn xơi một trận đòn.
Bên Cục Điện thoại cũng đã chốt được vị trí, báo rằng cuộc điện thoại đó được gọi từ một tiệm tạp hóa ở gần cửa Bắc cũ. Khi bị hỏi cung, ông chủ tiệm khai không lâu trước đó có người đưa cho mình hai đồng Đại dương để gọi nhờ điện thoại, mà điện thoại của tiệm tạp hóa này để ở nhà trong, thường ngày dùng để liên lạc với một số nhà giàu hay thương lái khi cần chuyển đồ tới.
Theo trí nhớ của ông chủ tiệm tạp hóa, người gọi điện thoại kia vóc dáng rất cao, thân hình tráng kiện, đội một chiếc mũ, lại còn dùng khăn choàng che kín nửa gương mặt, ông ta lúc đó tuy cũng nghi ngờ, nhưng thấy hai đồng bạc nên vẫn để hắn ta vào gọi điện. Vì điện thoại ở nhà trong, ông ta liền lánh đi, thực tình không nghe thấy nội dung của cuộc điện thoại đó.
Tiệm tạp hóa liền bị bố trí mai phục, đúng lúc này thuộc hạ của Ngô lão đại là Quách Lượng vừa khéo lại đến nhập hàng. Quách Lượng thân hình cao lớn, bình thường việc mua bán đều do y phụ trách, đồ ít thì hai tay quơ một cái là ôm đi hết được, nhiều thì kéo theo chiếc xe nhỏ cũng xong. Y đội mũ, quấn khăn, còn cố ý kéo khăn che kín mũi miệng.
Không phải Quách Lượng sức khỏe yếu, mà hôm qua lúc ra ngoài y bị một tên nhãi ranh không cẩn thận hất cho nguyên một chậu nước lạnh. Mặc dù y đã tóm tên nhãi kia tẩn cho một trận, nhưng đang mùa đông tháng giá, bị hắt nguyên chậu nước lạnh như thế mà không cảm mạo mới là lạ.
Kể chuyện ngoài lề một chút, tên nhãi ranh hắt nước lạnh kia là một đứa làm thuê, hôm nay đi làm mặt mũi bầm tím, bị người ta cười nhạo cả ngày, ông chủ cũng trách nó không cẩn thận, ăn đòn là đáng đời, nhưng trong lòng nó lại sướng âm ỉ. Ngay từ đầu nó đã biết mình sẽ bị ăn đòn, song vẫn cố ý hắt chậu nước đó vào Quách Lượng, còn cố tình đổ nước thật đầy. Mặc dù mặt mũi, người ngợm đều đau nhức, cái tên cao to lừng lững đó ra tay nặng thật, nhưng bảy đồng Đại dương trong túi nó thì nóng hôi hổi, tính ra cũng đáng.
“Đội mũ, quàng khăn, người cao lớn.” Đám cảnh sát mai phục lập tức khóa mục tiêu là Quách Lượng.
Quách Lượng làm nghề buôn người, bị bắt chắc chắn là phải ngồi tù, đương nhiên cũng hết sức cẩn thận, y nhận thấy những ánh mắt lấm lét xung quanh mình, không khỏi nghi ngờ, thầm nhủ, rốt cuộc là người của bang phái muốn kiếm chuyện làm khó dễ, hay lũ cùng nghề muốn gây phiền phức để chiếm thị phần, hay người nhà của đám đàn bà con gái kia muốn cứu người khỏi hố lửa? Nhưng mặc kệ là gì, nơi này cũng không thể ở lâu được, vẫn nên cắt đuôi rồi tính sau.
Nghĩ tới đây, Quách Lượng không mua đồ nữa mà quay người toan bỏ đi, nhưng đúng lúc này, chợt nghe một tiếng quát lớn: “Hắn phát hiện rồi, muốn chạy đấy! Ra tay!” Lập tức từ bốn phương tám hướng ùa ra một đám người, đè nghiến Quách Lượng xuống đất, y vùng vẫy thế nào cũng không thoát ra được.
Quách Lượng nhìn bề ngoài cao to vạm vỡ, dường như cũng là một kẻ dũng mãnh, nhưng tính cách con người và thể hình người đó lại không liên quan nhiều lắm, người đời đa phần đều là hạng mềm nắn rắn buông, miệng hùm gan sứa. Y cũng không phải loại cứng rắn gì cho cam, bị bắt về thẩm vấn liền khai tuốt tuột. Trong mắt đám cảnh sát, lão tra với bắt cóc chẳng khác biệt gì cho lắm, rất có khả năng vì lợi ích, bọn này đã mạo hiểm bắt cóc ông chủ Đường, vì vậy, sau khi liên lạc với Tô giới Pháp, cảnh sát liền triển khai hành động vây bắt.
Nào là cửa sắt, nào là mấy lớp khóa, nếu thực sự muốn phá thì chẳng có gì ngăn cản được, bọn Ngô lão đại bị bắt cả người lẫn tang vật tại chỗ, những cô gái bị giấu trong hầm cũng được cứu ra. Ngô lão đại không hề sợ hãi, y dám buôn bán người trong khu Tô giới Pháp, sao có thể không có chút quan hệ, không quen biết vài người cơ chứ. Có điều, bọn y đóng cửa trong nhà mà cũng bị họa từ trên trời rơi xuống, phen này không rõ đã trêu chọc phải thần tiên phương nào, chỉ sợ lại phải chạy vạy, tốn tiền để tránh họa mất rồi.
Về đám đàn bà kia, y cũng không ngại, Ngô lão đại đã tính toán đâu ra đấy, khi nào được thả ra khỏi Cục Cảnh sát y sẽ phái người đòi về là được, đằng nào thì đám đàn bà ấy cũng bị giữ lại thẩm vấn. Kể cả không được, thì cũng có thể truyền tin ra, bảo đám thuộc hạ đợi sẵn ngoài cửa, bắt từng đứa trở về.
Khi bị hỏi về ông chủ Đường, Ngô lão đại lại càng thở phào nhẹ nhõm, y vốn không quen biết ông chủ Đường nào cả, xem ra cũng chẳng phải chuyện gì lớn, không biết là tên nào đã vu oan giá họa hãm hại y. Để trở về điều tra ra, nhất định y phải rút gân lột da tên này giải mối hận trong lòng.
Thấy không tra tìm được tung tích của ông chủ Đường, mà nhất thời Ngô lão đại cũng không khai ra gì, một bọn đang định áp giải họ Ngô về thẩm vấn. Đúng lúc này, cả đám ký giả bỗng nhiên ùa vào như ong vỡ tổ, chụp ảnh, phỏng vấn búa xua, trong nháy mắt đã ghi lại hết trạng thái của các cô gái và cả người đàn bà tàn phế bị bỏ dưới hầm ngầm kia.
“Lão gia!” Đường phu nhân thấy ông chủ Đường trở về liền lao bổ tới, làm ông chủ Đường kinh ngạc không hiểu chuyện gì xảy ra, cũng không biết bà vợ mình hôm nay lên cơn thần kinh gì nữa.
Ông chủ Đường vỗ về vợ: “Được rồi, được rồi? Sao thế? Nói tôi nghe xem nào.”
“Lão gia ông không bị bắt cóc à? Ông không sao chứ?”
“Cái gì?”
Người giàu rốt cuộc vẫn là người giàu, trên người mang theo không ít thứ quý giá, tiền bị cướp sạch cũng không đáng lo, ông chủ Đường tìm đại một tiệm cầm đồ, cầm mấy thứ là có tiền trở về. Thấy đám cảnh sát và người nhà đều ngây người trợn mắt nhìn mình, y không khỏi đùng đùng nổi giận, tung tin sẽ bỏ một khoản tiền lớn ra điều tra chuyện này xem kẻ nào đang đùa bỡn mình. Có điều, chuyện mà cảnh sát còn không điều tra được, y có cách gì đây chứ?
Vụ bắt cóc đã là chuyện không có thật, vụ án cũng có thể cho qua được rồi. Nhưng mấy ngày nay, các báo đều xôn xao đưa tin, so với những tin tức chính trị nói về quân phiệt hỗn chiến, tình hình các nơi, người dân thích đọc các tin vỉa hè và một số chủ đề có thể tán phét mãi không hết những lúc trà dư tửu hậu hơn, điều này quyết định số lượng bán ra của mỗi số báo. “Tụ Mỹ đường” của Ngô lão đại chính là một tin tức vỉa hè siêu lớn, vô số bài báo tung ra như nấm mọc sau mưa, các bài bình luận đăng lên tới tấp.
Có người mạnh mẽ lên án sự xấu xa của bản tính con người, lại có người đả kích sự tàn ác của bọn lão tra buôn người, có người thì lo lắng vấn đề an trí cho các cô gái nạn nhân của chúng. Đồng thời, nhà cầm quyền ở Tô giới Pháp cũng bị chất vấn, dẫu sao thì hành vi đen tối này cũng xảy ra ở Tô giới Pháp, có bao che hay không thì không nói được, nhưng ít nhất cũng không thể thoát khỏi cái tiếng giám sát yếu kém rồi.
Các nước tỏ ra nghi ngờ với cái gọi là nhân quyền ở Tô giới Pháp, lời mỉa mai châm chọc vang lên không ngớt. Cấp trên giận dữ khiến cho đám người chấp hành bên dưới ra tay hết sức kiên quyết, hết thảy giữ thái độ “chấp pháp theo phép công”, Ngô lão đại không được mau chóng thả ra như y vẫn tưởng. Sự kiện đã lên khắp mặt báo, lần này thì không ai cứu nổi y nữa, Ngô lão đại bị giam vào ngục, chờ ngày phán quyết.
Bấy giờ Ngô lão đại mới nhận thức được tính chất nghiêm trọng của sự việc, đám ký giả đột nhiên ùa tới làm y tránh cũng không kịp, mà áp lực của dư luận không thể coi nhẹ được. Y vắt óc nghĩ mãi không biết rốt cuộc mình đắc tội với ai mà lại đến nông nỗi này.
Cửa phòng giam mở ra, thân là kẻ đang ở trung tâm của dư luận, Ngô lão đại bị giam trong một phòng riêng, một người đàn ông mặc đồ Tây bước vào, y đưa khăn mùi soa lên che kín mũi miệng, hơi nhíu mày lại nói: “Sao mà hôi thối vậy, Ngô lão đại, dạo này vẫn khỏe chứ?”
“Tô tiên sinh, Tô tiên sinh, Tô tiên sinh của tôi ơi.” Ngô lão đại bổ nhào tới như thể trông thấy cọng rơm cứu mạng, có điều, người được gọi là Tô tiên sinh kia đã lùi lại né y ra, thái độ hết sức chán ghét.
Ngô lão đại biết điều, xoa hai tay nói: “Tô tiên sinh, rốt cuộc ngài cũng đến rồi, bao giờ tôi mới được thả?”
“Thả ngươi ra à?” Tô tiên sinh cười khẩy: “Ngươi nghĩ hay thật đấy, có biết chuyện này đã lớn đến mức nào rồi không?”
Ngô lão đại ngẩn người, tròng mắt đảo tròn, hồi lâu sau mới nói: “Nhưng mà Tô tiên sinh, tôi cũng là làm việc cho lão đại gia mà? Lão đại gia cũng có một phần lợi ích, chuyện này… đâu thể thấy tai vạ giáng xuống mà không quản được phải không?”
“Ngươi nói vậy là có ý gì? Ngươi có biết lão đại gia là ai không? Chẳng lẽ ngươi định khai ta ra?” Tô tiên sinh rít lên.
Ngô lão đại lắc đầu lia lịa: “Không dám, không dám, sao tôi dám làm vậy chứ, nhưng chuyện này tôi thực sự không thể chống đỡ được rồi, cầu mong Tô tiên sinh ra tay tương trợ.”
“Hừ, tự mình không chùi đít cho sạch, giờ lại bắt chúng ta giải quyết.” Tô tiên sinh nói: “Lão gia vốn chẳng để loại lông gà vỏ tỏi như ngươi vào trong mắt, trước đây chẳng qua chỉ coi như ăn miếng tép riu đổi món mà thôi, ai ngờ ngươi lại chọc vỡ ra thùng phân to tướng như vậy.”
“Nhưng tôi còn tặng cho lão gia vô số gái đẹp mà, ngài không nể tình tôi có công lao thì cũng coi như thương tình tôi đã vất vả cực nhọc đi mà.” Ngô lão đại nói xong thấy Tô tiên sinh không có phản ứng gì, cũng làm mặt lạnh nói: “Các người mà thấy chết không cứu, tôi sẽ… hừ, đến lúc đó tôi sẽ nói hết với đám ký giả kia, đừng hòng có người nào sống dễ chịu được nữa!”
Tô tiên sinh phá lên cười ha hả: “Được lắm, được lắm, Ngô lão đại, có bản lĩnh lắm. Được rồi, ta tin là ngươi sẽ giữ bí mật, hôm nay ta sẽ đưa ngươi ra ngoài.”
“Cảm ơn Tô tiên sinh, cảm ơn Tô tiên sinh.” Ngô lão đại mừng rỡ vô cùng, nhưng ngay sau đó y đã biến sắc mặt, bởi trông thấy cửa phòng giam lại có thêm bốn người nữa xông vào, tên nào tên nấy đằng đằng sát khí.
Ngô lão đại sợ hãi thốt lên: “Các ngươi muốn làm gì!”
Chẳng ai buồn trả lời Ngô lão đại, y bị đè nghiến xuống đất, bốn tên cao to kia đều là người luyện võ, khỏe như vâm, đè Ngô lão đại xuống mà chẳng tốn chút sức lực nào. Lúc này, Ngô lão đại sực nhớ đến cảnh tượng bọn y đè nghiến những cô gái bị bán xuống, không ngờ lại giống nhau và quen thuộc thế, lẽ nào đây chính là báo ứng?
Miệng Ngô lão đại bị bịt chặt, chỉ phát ra được những tiếng ú ớ, Tô tiên sinh lạnh lùng nói: “Miệng người chết là kín nhất, ta đương nhiên tin ngươi sẽ giữ bí mật rồi, vả lại ta đây đã nói là làm, sẽ đưa ngươi ra ngoài, có điều là nằm trở ra mà thôi. Yên tâm đi đi, người nhà ngươi sẽ nhận được một khoản tiền an ủi.”
Ngô lão đại phát ra tiếng gầm gừ giận dữ, y làm gì có người nhà, câu nói này rõ ràng là để cho kẻ khác nghe thấy, nhưng y không có thời gian mà nghĩ ngợi nhiều, cũng không thể vùng thoát ra được, trên cổ y đã bị tròng một sợi dây thừng, sau đó sợi thừng từ từ siết chặt đến khi y không cựa quậy gì nữa mới dừng lại.
Hai giờ sau, cai ngục phát hiện xác Ngô lão đại treo lơ lửng trên song sắt cửa sổ, y bị người khác treo lên, trên người có vết thương, trong phòng giam cũng có dấu vết đánh nhau, nhưng cảnh sát nhà giam đều coi như không thấy. Ngay sau đó, nhà giam báo cáo lên cấp trên, nói nghi phạm họ Ngô đã sợ tội tự sát.