← Quay lại trang sách

Chương 10 Thói đời đen tối

“Cạn ly!”

Mạnh Tiểu Lục và Trần Quang, Lâm Tố Tố cùng với ba người trẻ tuổi khác đang tụ tập ăn uống vui vẻ, nghĩ cũng phải, họ vừa mới hoàn thành một việc lớn, phạt ác thưởng thiện, các báo đều đăng tin về các cô gái được giải cứu, Ngô lão đại sợ tội tự sát. Mặc dù cái tin “sợ tội tự sát” này hơi kỳ quặc, nhưng ác giả ác báo, kẻ xấu bị trừng phạt đích đáng, điều này cũng đáng để chúc mừng rồi.

Trần Quang đã không còn đi theo Xâu Tiền lăn lộn nữa, giờ anh ta hưởng một phần lợi tức từ Cựu Lai Tiếu, ngày tháng cũng khá ung dung tự tại. Có tiền rồi anh ta liền động tâm tư, ba tên trẻ trâu kia là thuộc hạ anh ta vừa mới thu nhận, lần lượt là Giang Nghị Hồng, La Thanh và Văn Dũng. Trần Quang vẫn thích cái kiểu ai gặp cũng sợ, hét một tiếng là rung trời chuyển đất của đám bang phái, bốn người đi đánh nhau giành địa bàn vẫn hơi yếu thế, thỉnh thoảng chỉ gặp chuyện bất bình thì đứng ra dẹp yên, rảnh rỗi thì nghênh ngang lượn lờ phố xá, cũng thuộc loại dân chơi của đất Thượng Hải.

Mạnh Tiểu Lục đánh giá ba người này tạm được, vì vậy mới đồng ý cho bọn họ tham gia cùng hành động. Lần này lừa cho ông chủ Đường một vố đau, Mạnh Tiểu Lục thấy rất vui vẻ, lấy ba mươi đồng Đại dương thưởng cho ba người, bảo bọn họ cầm đi chơi, nhưng đặc biệt dặn dò không được hút nha phiến, không được ức hiếp người khác, chuyện lần này coi như lật sang trang mới, cấm tiệt không được nhắc đến nữa.

“Lục gia, quan hệ của anh với mấy người ông chủ Hoàng tốt vậy, nói một tiếng để họ dành cho vài vụ kiếm ăn đi.” Trần Quang nháy mắt nói.

Mạnh Tiểu Lục đặt ly rượu xuống, nói: “Quang Tử, đó chỉ là việc làm ăn đi cửa ngách thôi, chúng ta động não giở mấy mánh khôn vặt ra kiếm ít tiền thì được, chứ theo bọn họ lăn lộn không có tiền đồ đâu.”

“Không thể nói vậy được, thời buổi này ai có tiền thì chính là đại gia, anh xem Đỗ Nguyệt Sênh kia không phải là dựa vào Hoàng Kim Vinh, sau đó mới từng bước ngồi lên địa vị hiện tại hay sao? Bây giờ ở bến Thượng Hải này ai gặp mà không phải gọi ông ta một tiếng ông chủ Đỗ chứ, không cần biết ai là người nắm quyền, chỉ cần trong tay có tiền, chúng ta sẽ không bao giờ ngã.” Trần Quang không phục.

Mạnh Tiểu Lục gượng cười: “Mỗi người có chí riêng, tôi cũng không thể cưỡng ép cậu làm gì cả, miễn là đừng làm chuyện thương thiên hại lý là được, bằng không thì đừng trách tôi phải ra tay giáo huấn, cậu cũng đã thấy thủ đoạn của tôi rồi đó.”

Trần Quang cười hì hì bảo Lâm Tố Tố: “Chị dâu, anh Lục dọa tôi kìa.”

Lâm Tố Tố lập tức đỏ bừng mặt, khẽ gắt lên với Trần Quang: “Lại nói bậy rồi.”

“Đúng đó, gọi lung tung gì vậy.” Mạnh Tiểu Lục vội vàng dẹp chủ đề này, nói: “Phải rồi, Tố Tố, tôi đã nói với bên ông chủ Kim rồi, sau này cô không cần đi làm ở rạp hát nữa, tiếp sau đây cô có định làm gì không?”

Lâm Tố Tố ngước nhìn Mạnh Tiểu Lục, không biết nên trả lời ra sao, Mạnh Tiểu Lục lại nói tiếp: “Nếu không có việc gì thì đến giúp tôi đi.”

“Vâng.” Lâm Tố Tố cúi đầu thẹn thùng trả lời, nào đâu còn vẻ quyến rũ mê hoặc như lúc dụ dỗ ông chủ Đường mấy hôm trước.

Mấy người ăn uống no nê rồi ra khỏi quán rượu, trước tiên sắp xếp cho Lâm Tố Tố về căn phòng đã thuê từ trước, sau đó Mạnh Tiểu Lục và Trần Quang cùng nhau đi về, dọc đường hai người câu được câu chăng nói về sự phát triển ngày sau.

“Báo chiều, báo chiều đây, cô gái được giải cứu mấy hôm trước hôm nay đã nhảy lầu tự tử rồi.” Một đứa bé bán báo chạy vụt qua.

Mạnh Tiểu Lục vội mua ngay một tờ, chăm chú xem, không ngờ là tin người đàn bà bị bọn Ngô lão đại giày vò kia đã nhảy lầu. Tay gã không ngừng run rẩy, một thứ cảm giác bi phẫn tự nhiên bùng lên, mặc dù bi phẫn, gã lại hoàn toàn bất lực, không biết nên làm sao mới phải. Có lẽ, đúng như lời Lâm Tố Tố đã nói, với một cơ thể bị hủy hoại như thế, chỉ có cái chết mới là sự giải thoát cho cô ta.

Mạnh Tiểu Lục không kìm được tiếng thở dài: “Chậc, thói đời sao mà tăm tối quá vậy.”

Trong thành Bắc Kinh, một đám người đạp tung cửa nhà Phùng Ma Tử, bà mẹ hoảng hốt ôm chặt lấy em gái Phùng Ma Tử là Phùng Ngọc Lan. Bọn người kia vừa nhìn đã biết là quân du côn vô lại, tên nào tên nấy đều như hung thần ác sát, bọn chúng cầm một tờ giấy vung vẩy trước mặt bà, nói: “Phùng Lực đánh bạc thua tiền ở sòng bạc chúng ta, không có tiền trả nợ, đã bán con gái gán nợ rồi, giờ chúng ta đến đưa người đi.”

Bà mẹ dĩ nhiên không chịu, hai bên bắt đầu giằng co. Từ lúc bị thương, Phùng Lực bắt đầu không thích làm việc nữa, ngày ngày nếu không uống say khướt thì cũng đi đánh bạc, gia cảnh mỗi lúc một sa sút, Phùng Ma Tử phải chạy đến vùng Đông Bắc làm công để kiếm thêm chút tiền. Hai phe quân phiệt Trực Lệ - Phụng Thiên xung đột liên tục, anh cả anh hai của nhà họ Phùng đều bị coi là tráng đinh, giờ đang đi lính bên ngoài không biết thế nào. Cả nhà giờ không có ai làm chủ được, mẹ Phùng Ma Tử chỉ thấy trời như sắp sập xuống đến nơi, không khỏi nghĩ đến cảnh ngộ của mẹ Mạnh Tiểu Lục thuở trước.

“Dừng tay!” Phùng Ma Tử đeo túi đứng trước cửa, sau khi nghe tin anh cả anh hai bị bắt lính, gã liền xin nghỉ trở về Bắc Kinh, may là về kịp thời, gặp đúng cảnh tượng này.

Phùng Ma Tử lấy ra bảy tám phần tiền công mới trả được hết đống nợ nần của Phùng Lực, sau đó ngồi xuống một bên lẳng lặng hút thuốc, còn mẹ con Phùng Ngọc Lan thì chỉ biết ôm đầu khóc lóc, e rằng cứ thế này khó mà sống tiếp được. Khóc chán chê, bà mẹ hỏi: “Ở Đông Bắc vẫn ổn chứ? Con trở về thế này thì công việc bên đó tính sao?”

“Không sao đâu mẹ, vừa hay con cũng muốn về. Đông Bắc tốt lắm, ăn ngon ngủ yên, phải cái mùa đông lạnh quá, hà hơi ra cũng đóng thành băng luôn. Có điều, nghe bảo khu vực gần Phụng Thiên chỗ chúng con còn đỡ đấy, đi thêm về phía Bắc thì còn lạnh nữa, ra ngoài cửa là lạnh đến rụng cả tai luôn.” Phùng Ma Tử cười đáp, trải qua thời gian rèn luyện, gã cũng đã trở thành một người đàn ông vạm vỡ rồi.

Mẹ gã lau nước mắt, gật đầu cười nói: “Tốt lắm, tốt lắm, tốt lắm, đã trưởng thành cả rồi. À, thế Đại Đầu sao rồi?”

Phùng Ma Tử vừa nghe nhắc đến Tạ Đại Đầu thì mặt mày rạng rỡ kể: “Mẹ, anh Đại Đầu giờ lợi hại lắm, đã trở thành đội trưởng cả đội công nhân bọn con rồi, chắc thêm vài năm nữa, xây xong đường sắt thì có thể làm quản lý gì đó đấy.”

“Thế thì tốt quá, còn Tiểu Lục, có tin tức gì của Tiểu Lục không? Chậc, nhắc đến thằng bé ấy lại thấy đau lòng, thật đáng thương, có lúc mẹ còn nghĩ, cha con mặc dù không ra gì, nhưng cũng còn đỡ hơn Mạnh An cha nó.” Mẹ Phùng Ma Tử thở dài nói, sau đó lại cười khổ: “Con xem, nhà mình cũng sắp xong đời đến nơi mà mẹ còn tâm trí đi thương thay cho người khác.”

Đang nói chuyện, đột nhiên ngoài cửa có tiếng người gọi váng lên: “Phùng Ma Tử có ở đây không?”

Phùng Ma Tử nhặt cây gậy lên đi ra ngoài, trên người gã đã không còn bao nhiêu tiền nữa, nếu lại là người đến đòi nợ, gã cũng chỉ biết liều mạng mà thôi. Người ngoài cửa mặc đồng phục, đeo túi chéo, lấy một tờ giấy đưa cho Phùng Ma Tử: “Ký tên, điện báo đây.”

“Điện báo của ai vậy? Có gì thế?” Phùng Ma Tử hơi ngẩn người ra: “Có phải trả tiền không?”

“Không cần tiền, bên gửi điện báo đã trả rồi, tám đồng Đại dương đấy, cũng may là cậu vẫn ở đây, bằng không tiền ấy coi như quăng xuống nước rồi.”

Phùng Ma Tử ký tên, mở tờ điện báo ra xem rồi vội vàng chạy vào nhà: “Mẹ ơi, mẹ!”

“Hả, gì thế, đừng gấp, mẹ vừa nghe thấy bảo tám đồng Đại dương gì đó, rốt cuộc là thứ gì thế?”

“Điện báo, gửi cái này đắt lắm đấy, tính tiền theo chữ.” Phùng Ma Tử nói: “Mẹ, anh Tiểu Lục có tin tức rồi.”

“Mau nói đi, mau nói đi? Ủa, mà con biết chữ từ lúc nào vậy?” Bà mẹ hỏi.

Phùng Ma Tử ngượng ngùng gãi đầu: “Lúc rảnh rỗi có học được mấy chữ thôi, ngay bức điện báo này cũng không đọc được hết, tóm lại ý anh Tiểu Lục nói là anh ấy đã bắt được một tên lừa đảo, sẽ tiếp tục điều tra bọn còn lại, tuyệt đối không bỏ qua cho chúng. Ngoài ra, anh Lục đang ở Thượng Hải, vả lại còn làm ăn không nhỏ nữa, bảo nếu con thích thì có thể đến Thượng Hải làm cùng anh ấy.”

“Thế thì tốt quá, ở nhà mãi cũng không hay, cha con ngày ngày uống rượu không làm gì cả, dẫu sao cũng không chết được, chúng ta cứ mặc kệ ông ấy, ba mẹ con cùng nhau đi Thượng Hải!” Bà mẹ cũng hết sức phấn khởi, nhưng Phùng Ma Tử lại cười nhìn mẹ mình, hỏi: “Thật không, mẹ định bỏ mặc ông ấy thật à?”

Bà mẹ thoáng thẫn thờ, khẽ đánh một cái lên người Phùng Ma Tử: “Cái thằng chỉ biết trêu đùa mẹ thôi, con nói xem?”

“Đương nhiên con sẽ không bỏ mặc ông ấy rồi, mấy ngày này con sẽ bắt ông ấy về đây. Có điều, anh cả anh hai vẫn chưa trở về, đợi họ quay về, con sẽ đi hỏi rõ tình huống bên phía anh Tiểu Lục. Nếu anh Lục thực sự đã làm ăn lớn, chúng ta sẽ qua đó nhờ cậy anh ấy, nếu chỉ đủ ăn thôi thì chúng ta cũng chẳng làm phiền người ta làm gì.” Phùng Ma Tử hân hoan nói: “Phải rồi, còn phải gọi cả anh Đại Đầu đi cùng nữa, đánh hổ thì phải gọi anh em ruột chứ.”

Lúc này ở vùng Đông Bắc xa xôi, Tạ Đại Đầu cũng không được yên ổn, gã nhìn người anh em bị bắn cho máu thịt bầy nhầy trước mắt, không dám tin tất cả những chuyện này lại xảy ra trên đất nước mình. Hồi ở Bắc Kinh, không phải Tạ Đại Đầu chưa từng thấy cảnh người Trung Quốc quỳ gối khom lưng với người Tây, nhưng ở Phụng Thiên này tại sao người Nhật lại dám trực tiếp nổ súng giết người chứ? Đây là mạng người cơ mà, đây không phải là đất của người Trung Quốc hay sao?

Sự việc xảy ra khi vận chuyển vật liệu xây đường sắt, vừa đúng lúc ấy cũng có một đám quân Nhật đến vận chuyển vật tư, xe của hai bên đụng đầu nhau. Người lái xe nhảy xuống nói mình mà lùi xe thì phải lùi xa quá, còn xe của quân Nhật thì chỉ cần lùi một chút là tránh nhau được. Theo lời mấy tên lính Nhật kia la lối thì làm vậy là xúc phạm đến tôn nghiêm của đế quốc Nhật Bản, nói tóm lại hai bên lời qua tiếng lại, bọn chúng liền nổ súng bắn người luôn.

Nơi này cách công trường không xa lắm, có người hét ầm lên chạy về báo tin. Các anh em công nhân tức khắc mang theo vũ khí đuổi tới, vây kín mấy tên lính Nhật vừa mới dẹp ra được một con đường kia lại. Có điều, trong tay đối phương có súng, vả lại còn là người Nhật, bọn Tạ Đại Đầu chỉ hầm hè vây kín lấy thôi, cũng không ai dám ra tay.

“Anh Đại Đầu, huynh đệ của tôi chết rồi, anh Đại Đầu, huynh đệ của tôi chết rồi…” Người thân của công nhân vừa bị sát hại gào lên thảm thiết.

Đám lính Nhật biết mình đã gây chuyện, nhưng chúng chỉ căng thẳng chứ không hề hoảng sợ, ba người quây lưng vào nhau, chĩa súng vào đám công nhân Trung Quốc đang phẫn nộ, mấy tên này đều biết nói những câu tiếng Trung đơn giản, giờ đang dùng thứ tiếng Trung ngọng nghịu đó tỏ rõ thân phận của mình. Mấy năm nay ở vùng Đông Bắc, người Nga coi như đã thất thế, nhưng người Nhật lại càng ngày càng vênh váo, đám công nhân ở đây đến Đông Bắc khá lâu rồi, mặc dù hầu hết thời gian đều ở công trường song cũng hiểu rõ tình thế hiện tại, người nào người nấy phẫn nộ có thừa mà không ai biết phải làm gì.

Tên lính Nhật lớn tiếng ra lệnh, bảo đám công nhân tránh ra nhường đường, sau đó định lái xe rời đi. Tạ Đại Đầu gầm lên một tiếng trầm đục: “Đứng lại, giết người đền mạng thiếu nợ trả tiền, các người không thể cứ thế mà đi được!”

“Ngươi muốn làm gì hả!” Một tên lính Nhật chĩa súng vào Tạ Đại Đầu quát.

Tạ Đại Đầu lạnh lùng “hừ” một tiếng: “Đừng có mà dọa ông, đây là Trung Quốc, không phải nơi các ngươi muốn làm bừa thế nào thì làm đâu. Ta nói rồi, giết người đền mạng thiếu nợ trả tiền, các ngươi giết người thì đền mạng đi. Người là do ngươi giết đúng không?”

“Ta giết đấy! Ngươi không muốn sống nữa hả?”

“Ngươi không muốn sống nữa thì có!” Tạ Đại Đầu thình lình vung cây xà beng trên tay lên, đập vào đầu tên lính Nhật.

Tên lính Nhật ngay tức khắc định kéo cò súng, nhưng chậm mất một bước, trên đầu đã bị đập ra một lỗ to tướng, dù vậy ngón tay vẫn giật một cái trong vô thức. Khẩu súng nghiêng đi bắn về phía đám công nhân đang quây xung quanh, một người nhìn lỗ máu trước ngực mình với ánh mắt không thể nào tin nổi, rồi chầm chậm đổ gục xuống. Trong đám công nhân, có người ôm đầu bỏ chạy như chuột tìm chỗ ẩn nấp, nhưng phần lớn là lao bổ lên trước. Hai tên lính Nhật còn lại đều hoảng loạn, định nổ súng vào đám công nhân phẫn nộ, nhưng còn chưa kịp kéo cò thì đã có tiếng súng vang lên, ngay sau đó, trên mũ chúng đã có thêm một cái lỗ, máu tươi ộc ra.

Tạ Đại Đầu nhìn về phía tiếng súng, trên con dốc đằng trước cách đó không xa, mấy người đứng lên khỏi lùm cỏ, dưới ánh mặt trời chói chang không nhìn rõ được gương mặt họ, chỉ thấy mấy bóng đen, nhưng trông có vẻ rất cao lớn.

Triệu Hải vươn tay kéo Tạ Đại Đầu, nói lớn: “Chạy mau, anh Đại Đầu!”

Tạ Đại Đầu bấy giờ mới kịp phản ứng, cùng mọi người chạy trở về công trường. Về đến công trường, nhất thời lòng dạ gã cũng rối bời. Thực ra không phải gã sợ hãi, gã hoảng loạn chỉ vì không biết tiếp sau đây nên xử lý chuyện này như thế nào mà thôi.

Triệu Hải nói: “Đại ca, đều là anh em một nhà với nhau, anh vì chúng tôi nên mới giết người, không ai khai anh ra đâu, anh cứ yên tâm ở đây là được. Đến lúc đó mọi người đều khai giống nhau, bọn chúng cũng chẳng có chứng cứ gì hết, phải không?”

“Bọn chúng có thể tùy tiện nổ súng giết người, bắt người còn cần chứng cứ sao?” Tạ Đại Đầu lập tức phủ quyết lời Triệu Hải, gã ngẫm nghĩ một lúc rồi bảo: “Vừa nãy rốt cuộc là ai giúp chúng ta nhỉ? Mà không cần biết là ai, đã nổ súng bắn chết lính Nhật thì chuyện này ắt sẽ bị làm lớn lên rồi, tôi phải nhanh chóng rời khỏi đây, không để liên lụy đến các cậu.”

Bên ngoài đột nhiên có tiếng quát tháo ầm ĩ: “Ở đâu?”

“Ở bên kia!”

Một công nhân lẻn vào, cuống quýt bảo: “Anh Đại Đầu, chạy mau, có người tố cáo anh rồi!”

“Liều với bọn chúng luôn đi!” Triệu Hải tức giận gầm lên.

“Không được, đối phương đông lắm, toàn là người của Sở Cảnh sát.”

Tạ Đại Đầu nhảy qua cửa sổ bỏ trốn, Triệu Hải nghiến răng rồi cũng chạy theo gã, Tạ Đại Đầu thấy thế vội đứng lại quát: “Cậu theo tôi làm cái gì, quay về đi!”

“Không!”

“Đứng lại!” Tiếng quát tháo, tiếng bước chân vẳng tới, ngay sau đó liền có đạn bắn sượt qua bên cạnh hai người, cũng không còn thời gian nói thêm gì nữa, cả hai liền co giò bỏ chạy. Khu vực này bọn Tạ Đại Đầu quen thuộc như lòng bàn tay, chạy chừng nửa giờ liền cắt đuôi được đám truy binh kia.

Triệu Hải thở hổn hển hỏi: “Anh Đại Đầu, tiếp sau đây phải làm gì?”

“Còn làm gì được nữa? Cùng lắm là trở về Bắc Kinh, chỗ đó không phải địa bàn của Trương đại soái [12] , nếu thực sự không ổn nữa thì chúng ta chạy xuống phương Nam, bàn tay người Nhật cũng không thể vươn dài đến thế!” Tạ Đại Đầu mệt rũ người nằm vật ra đất nói: “Phải rồi, Triệu Hải, cậu bị làm sao vậy? Nhà cậu ở đây, cậu theo tôi bỏ trốn chẳng phải họ sẽ bị liên lụy hay sao? Không được, trở về đón mẹ cậu rồi đi, cha cậu ở xa chắc cũng không có chuyện gì đâu.”

Triệu Hải đột nhiên không nói gì nữa, Tạ Đại Đầu nghiêng đầu liếc nhìn, chỉ thấy một khẩu súng trường đang gí sát đầu Triệu Hải, nhìn theo nòng súng liền thấy một tên cao lớn đội mũ da chó. Tạ Đại Đầu giật nẩy người, đang định trở mình bật dậy thì đã bị đạp cho một cái, nằm bẹp dưới đất, một khẩu súng lục gí vào sau gáy: “Chạy giỏi lắm phải không, sao không chạy nữa đi!”

Người đứng sau lưng kia giẫm chân lên người Tạ Đại Đầu, cười khẩy: “Sao không nói nữa? Câm hả?”

“Làm gì không làm lại đi làm chó cho người Nhật! Thả huynh đệ của ta ra, chuyện này không liên quan gì đến cậu ấy, tất cả đều do một mình ta làm hết. Muốn chém muốn giết thì tùy.” Tạ Đại Đầu gào ầm lên, chuyện đã tới nước này rồi gã cũng chẳng còn sợ hãi gì nữa, đằng nào cũng chỉ có một cái mạng, chi bằng chết cho sảng khoái.

Người kia rất khỏe, một tay xách Tạ Đại Đầu lật lên, dùng khẩu súng lục trên tay chỉnh lại cái mũ, sau đó cười nói: “Hừ, cũng trượng nghĩa ra phết nhỉ. Nhà ngươi mở to mắt ra mà nhìn cho rõ, ông đây sao có thể làm chó cho bọn Nhật được, vừa nãy nếu không phải ông đây nổ súng, nhãi con nhà ngươi sớm đã bị chúng làm thịt rồi.”

“Phát súng vừa nãy là ngươi bắn?”

“Không phải ta thì là ngươi chắc?” Tên kia đứng thẳng người lên: “Người Nhật chết, chỉ sợ sẽ ra quân lùng sục, các ngươi còn đi đón người thế này, giữa đường chắc chắn sẽ bị tóm cổ. Nể tình ngươi là một trang nam nhi nhiệt huyết dám làm dám chịu, hôm nay ông đây sẽ giúp các ngươi đi đón người.”

“Đại ca, dám hỏi ông anh xưng hô thế nào?”

“Phụng Thiên Trường Thanh Chấn Sơn Hảo!”

“Anh là Ngưu Tráng?”

Tạ Đại Đầu từng nghe danh hiệu của Ngưu Tráng, nghe nói trước đây y giết một tên thổ phỉ ở vùng này, biệt danh cũng là Chấn Sơn Hảo, người trong giang hồ chế giễu gọi là Nước Mũi. Ngưu Tráng có nghĩa khí, lại dũng mãnh, dưới tay có bốn năm chục thuộc hạ, bốn năm chục khẩu súng, binh cường mã tráng, làm việc lại công bằng, vì vậy khá nhiều bang phỉ nhỏ quanh vùng đều đi theo y.

Ở Đông Bắc, thổ phỉ còn được gọi là hồ tử hay hồng hồ tử. Ở Phụng Thiên lâu như vậy, bọn Tạ Đại Đầu sớm đã nghe nhàm tai tên tuổi Ngưu Tráng rồi. Giờ Ngưu Tráng còn lợi hại hơn nữa, đã trở thành tổng thủ lĩnh của bọn thổ phỉ ở mạn Phụng Thiên, một mình có hơn hai trăm thuộc hạ, chưa kể đến những băng phỉ nhỏ, y chỉ cần gọi một tiếng là nhao nhao hưởng ứng kia nữa. Các làng mạc thôn trang gần đây đều được y bảo hộ, nộp một khoản phí hợp lý, kể cả đám quan quyền cũng phải nể mặt y ba phần.

Ngưu Tráng từ đó liền kế thừa luôn biệt hiệu của tên thổ phỉ bị y đoạt quyền, gọi là Chấn Sơn Hảo, trên giang hồ còn có kẻ nịnh bợ, đặt cho y một cái nhã hiệu, gọi là Phụng Thiên Trường Thanh.

Ngưu Tráng nghe Tạ Đại Đầu gọi tên mình, liền nhếch miệng cười, hai hàm răng trắng lộ ra trên gương mặt to tướng đen đúa: “Chính là ông đây.”