Chương 12 Đi chơi thư ngụ
Đường Tứ Mã ở Thượng Hải là chốn phấn son gần xa nức tiếng, thời gian đầu chẳng qua chỉ là bốn con đường đất, về sau Hội Lạc Lý [13] xây dựng mới bắt đầu trở nên náo nhiệt. Sau khi bến Nê Thành bị san lấp, nơi này lại càng thêm phồn hoa, thương lái tụ về như mây, trăm nghề hưng vượng, kỹ viện cũng bắt đầu mọc lên. Gần đây ở phụ cận xây dựng thêm một đống nhà mới kiểu Thạch Khố Môn [14] , dự đoán giá nhà còn lên cao nữa.
Đại lộ Anh Mã vốn là khu vực phồn hoa nhất Thượng Hải, nhưng đường Tứ Mã mới nổi dần dần vượt lên, gần đây còn mơ hồ có xu thế lấn át đẩy đại lộ Anh Mã xuống dưới. Ít ra xét về các chốn chơi bời thì đường Tứ Mã đã xứng danh hàng đầu rồi.
Thư ngụ, trường tam đường tử, yêu nhị đường tử là các loại hình kỹ viện tương đối cao cấp ở Thượng Hải, ở đường Tứ Mã nhiều nhất là trường tam đường tử, loại kỹ nữ đứng đường thấp kém không đủ tư cách làm ăn ở đây, chỉ có thể mở nhà thịt muối hay cửa khép hờ ở những nơi khác.
Những vùng khác cũng có thư ngụ, nhưng chẳng qua chỉ là kỹ viện cao cấp, không thể so với Thượng Hải được. Các nữ hiệu thư trong thư ngụ ở Thượng Hải đa phần đều bán nghề không bán thân, bởi lẽ không bán thân mới có thể kiếm được nhiều tiền hơn.
Để trở thành một nữ hiệu thư không hề dễ dàng, phải bồi dưỡng từ nhỏ, cầm kỳ thư họa món nào cũng tinh thông, rồi Tây học, tiếng Tây cũng phải xem qua đôi chút, gặp người đàn ông muốn nói chuyện chính trị đương thời, đại cục quốc gia họ cũng có thể bồi tiếp dăm ba câu, còn đưa ra được những kiến giải độc đáo, vì vậy nữ hiệu thư cũng được gọi là tiên sinh. Một cô gái có thể được gọi là tiên sinh, quả thực không dễ, có điều cũng chỉ coi như nói đùa mà thôi, ở thời cổ đại, chỉ có bậc nữ nhi đại tài đại đức thì mới được gọi là tiên sinh.
Nữ hiệu thư thông thường đều không quá hai mươi tuổi, đa số khoảng mười sáu, chính là cái tuổi đôi tám đẹp nhất của đời người. Có điều, danh giá cũng chỉ được ba bốn năm mà thôi, cuối cùng người tốt số thì được phú thương hào khách hoặc các yếu nhân chính trị, đại nho danh gia mua về giấu trong lầu son gác tía hoặc thu làm vợ lẽ, người xấu số thì vì tuổi tác đã lớn mà mất hết khách, bị đẩy xuống trường tam đường tử chính thức tiếp khách, có người còn lưu lạc đến cả yêu nhị đường tử, thậm chí trở thành gái đứng đường cũng không phải không có, quả thực cùng là con người mà số mệnh khác nhau lắm vậy.
Trần Quang cổ vũ Mạnh Tiểu Lục đi mở mang kiến thức, nếu chỉ có mình anh ta, chắc chắn là không dám đến chơi thư ngụ. Một số thư ngụ cũng có tú bà, hoặc nữ hiệu thư làm vài năm cũng có thể tự đứng ra làm riêng. Điểm khác với những chỗ khác đó là, cho dù có tú bà, thì ở thư ngụ mỗi tú bà chỉ phụ trách một cô nương, người hầu kẻ hạ đủ hết, tất cả đều dựa vào vị cô nương ấy mà kiếm ăn.
Mạnh Tiểu Lục biết được chuyện này xong không khỏi toát hết mồ hôi, gã đưa tay sờ túi tiền, thầm nghĩ không biết có mang đủ tiền hay không, bao nhiêu người hầu hạ một người, chỉ chờ mong cô ta kiếm tiền, giá cả hẳn là phải rất đắt.
Đúng thế, quả thực là rất đắt, ít nhất phải năm chục đồng Đại dương mới có thể mời cô nương ra nói chuyện với khách. Tú bà thấy Mạnh Tiểu Lục và Trần Quang mặt mày ngơ ngác, biết ngay hai tên này mới đi chơi thư ngụ lần đầu, nhưng nếu đã dám đến mà lại còn không hề do dự móc ra năm chục đồng, trong túi chắc chắn vẫn còn nữa. Có điều, nhìn cách ăn mặc lại không giống người có thể đến thường xuyên, chi bằng gõ một cú, vét cho sạch túi bọn này, kiếm trước một mớ rồi tính sau.
Mạnh Tiểu Lục thấy sắc mặt và ánh mắt của tú bà, lập tức cảm thấy không ổn, bèn hạ giọng nói: “Ma ma này, bọn tôi cũng là kẻ ăn các niệm, coi như là chân chạy, chỉ là chưa từng đến chỗ cao giá như thế này, nên đến mở mang tầm mắt, sẽ không làm hỏng thanh chặn cửa của ma ma đâu, mong ma ma đây giơ cao đánh khẽ giùm.”
Trần Quang đang định hỏi Mạnh Tiểu Lục nói gì vậy, thì bị gã khẽ kéo một cái liền ngậm miệng lại. Tú bà kia giật mình, thường có câu Nam xuân Bắc điểm, người lạ lời không lạ, Mạnh Tiểu Lục vận dụng Xuân điển nói rất hay, cũng rất thành thực. Gã nói bọn gã cũng là người trong giang hồ, coi như đã đi khắp Nam Bắc đến không ít nơi rồi, chỉ là chưa từng đến kỹ viện nào kiểu thư ngụ như thế này. Hôm nay đến là để mở mang kiến thức, sẽ không ảnh hưởng đến việc kiếm tiền của tú bà, đáng bao nhiêu thì trả bấy nhiêu, đừng có chặt chém bọn gã là được.
Người ta đã nói trắng ra như thế, tú bà cũng không tiện lừa tiền chặt chém nữa, bằng không ngộ nhỡ bất cẩn lại đắc tội với thần tiên cõi nào, sau này không ăn được lại còn phải ôm đầu chạy thì nguy, mụ bèn hỏi: “Khống hải không?”
“Không biết.”
Tú bà hiểu ý gật đầu, đón hai người vào nhã thất trên lầu hai ngồi, đợi tú bà đi khỏi, Trần Quang mới thì thào hỏi, Tiểu Lục bèn lần lượt giải đáp, Trần Quang cảm thán nói: “Lợi hại thật, thế khống hải nghĩa là gì vậy?”
“Chính là hút thuốc phiện.”
“Thế thì không thể nói là không biết hút được chứ, bằng không người ta sẽ cười vào mặt chúng ta đó.” Trần Quang vẫn luôn cho rằng hút thuốc phiện là tượng trưng cho thân phận, tên nào thuốc phiện còn chưa biết hút thì là cái thá gì mà dám ra đời lăn lộn, giờ trong túi đã có tiền, anh ta cũng ngấp nghé muốn nếm thử một phen lắm.
Mạnh Tiểu Lục chợt biến sắc mặt, nghiêm giọng nói: “Quang Tử, cậu không thể làm chuyện hồ đồ đó được đâu! Tôi cảnh cáo trước, nếu cậu dám hút nha phiến, coi chừng tôi…”
“Được rồi, được rồi, đừng dọa tôi nữa, đầu óc tôi thế này, anh mà giở thủ đoạn ra với tôi, có khi đem tôi đi bán tôi còn đếm tiền giúp anh nữa cũng không chừng. Vì vậy tốt nhất là không nên chọc đến anh, nghe lời anh là được, có rượu có thịt có người dựa dẫm.” Trần Quang cố làm mặt rầu rĩ nói.
Hai người nhìn nhau cười phá lên.
“Hai vị có chuyện gì mà vui vẻ vậy, nói ra để tiểu nữ cũng được vui lây.” Có tiếng gõ cửa, êm ái nhẹ nhàng mà lại rành mạch rõ nét, sau đó cánh cửa mở ra, một cô gái cúi chào, rồi cất giọng nói.
Mạnh Tiểu Lục và Trần Quang vội vàng đứng dậy, mắt Trần Quang sắp lồi ra đến nơi, khí chất của cô gái trước mặt này phải nói là ôn nhu cao nhã, dung mạo cũng hết sức thanh thuần đẹp đẽ, thân hình lại càng khỏi nói, cất tay nhấc chân đều toát lên vẻ điệu đàng xinh đẹp mà không hề có vẻ lẳng lơ. Trần Quang cơ hồ sắp chảy cả nước miếng người ngợm cứng đờ ra, song không ngờ vẫn biết chọn câu lựa chữ, chắp tay ôm quyền nói: “Trần mỗ ra mắt cô nương.”
Mạnh Tiểu Lục cười thầm trong bụng, gã không tỏ ra kém cỏi như Trần Quang, mặc dù trong lòng có rung động song rốt cuộc vẫn là người kiến thức rộng rãi, đứng trước mỹ nữ nhường ấy vẫn tỏ ra điềm tĩnh, nghiêm mặt nói: “Cô nương, mời ngồi, dám hỏi cô nương xưng hô thế nào?”
“Xin chào, tiên sinh cứ gọi Minh Nguyệt là được.” Cô gái kia vươn tay ra, khác với lúc nãy, hành vi của cô lúc này lại rất Tây học.
Hai người cũng tự báo tên họ, Trần Quang rụt rè không dám bắt tay, còn Mạnh Tiểu Lục thoải mái bắt tay với Minh Nguyệt. Vừa bắt tay, Tiểu Lục liền cảm thấy như chạm phải điện, những ngón tay ngọc ngà mềm mại như thể không xương, thật đúng là một đôi tay đẹp.
Trần Quang nhìn mà đỏ mắt, cũng muốn bắt tay nhưng Minh Nguyệt đã rụt tay về, chỉ mỉm cười lộ ra hàm răng trắng đều đặn. Ba người ngồi xuống, Trần Quang lớn tiếng gọi: “Tú bà, tú bà ơi!”
Một lúc sau mụ tú bà mới rề rà đi lên, vẻ mặt hờ hững liếc nhìn Trần Quang hỏi: “Tiên sinh có chuyện gì vậy?”
“Bày một bàn rượu thịt lên, ngồi không thế này chán chết đi được.”
“Hai mươi đồng.”
“Cái gì?” Trần Quang kinh ngạc kêu lên: “Chỗ này cơm vàng cơm bạc gì mà đắt thế, có đi ăn đồ Tây cũng chỉ năm sáu đồng Đại dương là cùng, hai chục đồng…”
Tú bà lạnh lùng hừ giọng: “Ở thư ngụ đều là giá như vậy cả, tiên sinh có cần nữa không?”
Trần Quang còn định nói thêm gì đó thì bị Mạnh Tiểu Lục kéo sang một bên, gã biết Trần Quang đã chọc tức người ta rồi. Nếu là kỹ viện bình thường hoặc ở những nơi khác, gọi như thế chẳng có gì là không ổn thỏa cả, đã ra ngoài chơi, có tiền chính là đại gia, người ta có không vui thì cũng không thể hiện ra mặt. Nhưng đây là Thượng Hải, thư ngụ lại là chốn ăn chơi cao cấp, đám tú bà này tầm mắt đã cao mà tính khí cũng rất khó chiều.
Mạnh Tiểu Lục lấy ra một tờ chi phiếu năm mươi đồng, nói: “Ma ma, thực ngại quá, đám người giang hồ chúng tôi vốn thô bỉ, chút tiền này bà cầm lấy đi, bày biện bàn rượu với đồ ăn, còn lại coi như để ma ma mua son mua phấn vậy.”
“Vị tiên sinh này đúng là biết lý lẽ, ma ma đã già thế này rồi còn dùng son phấn làm gì chứ? Ngài đúng là biết đùa.” Mụ tú bà đã híp tịt cả mắt lại, thầm đoán Mạnh Tiểu Lục ăn mặc tầm thường là một tay trùm thâm tàng bất lộ, bằng không làm gì có chuyện vung tay hào phóng như thế, thái độ lập tức trở nên hết sức dễ chịu. Sau đó, mụ nói với cả bọn: “Minh Nguyệt, chớ để uổng phí thời gian của hai vị đây, đàn một khúc hay nhất cho các vị ấy nghe đi, để ta đi chuẩn bị rượu và đồ ăn.”
Minh Nguyệt ngoan ngoãn ôm đàn tấu nhạc, Mạnh Tiểu Lục mặc dù không hiểu nhưng cũng nghe say mê, lúc trước gã luôn cho rằng mấy kẻ đi nghe tấu nhạc chỉ toàn là lũ học đòi văn vẻ làm sang, giờ mới biết nhạc khúc không ngờ lại hay đến thế, bất giác trước mắt như có một bức tranh đẹp đẽ trải ra theo điệu nhạc.
Đồ ăn và rượu được mang lên, quả thực là rất tinh tế vừa miệng, các món như được điêu khắc chạm trổ vậy, bày biện tạo hình đều rất đẹp đẽ chăm chút. Rượu cũng dịu nhẹ vừa miệng, uống rất dễ chịu, có điều tất cả các thức đều hơi ít, được cái là cả một bàn la liệt đủ món nên cũng đủ ăn uống. Ngẫm ra cũng phải, chỗ này đâu phải quán ăn để nhét cho đầy bụng, ai ở đây ăn uống mà chẳng nếm chút rồi thôi hòng tỏ vẻ phong nhã cơ chứ.
Minh Nguyệt sớm đã đàn hết một khúc, ngồi xuống đối diện hai người, thấy Mạnh Tiểu Lục phùng mang trợn má ăn cả miếng lớn, không khỏi bật cười khúc khích. Trần Quang nhìn mà lòng như say đến nơi, đỏ mặt hỏi: “Minh Nguyệt cô nương cười gì vậy?”
“Cười người bạn này của tiên sinh vung tay hào phóng là thế mà lúc ăn lại hệt như gã nông dân nhà quê vậy.” Minh Nguyệt che miệng cười nói.
Mạnh Tiểu Lục nuốt hết đồ ăn trong miệng xuống rồi nói: “Tôi hào sảng vì tiền là thứ lưu thông, kiếm được thì cũng phải tiêu được. Huống hồ, đã bước vào đây chính là để tiêu tiền, nếu chưa nghĩ kỹ thì sẽ không đến. Nhưng kiếm tiền không dễ, lãng phí thì đau lòng, ăn được chút nào là hồi vốn chút ấy.”
“Nhưng ăn như hổ đói thế kia làm sao cảm nhận được vẻ đẹp của ẩm thực?” Minh Nguyệt tò mò hỏi, người cô gặp đa phần đều là văn nhân nhã sĩ, thực sự không ai như Mạnh Tiểu Lục, chẳng lẽ đây chính là hạng thảo mãng [15] mà sách vở vẫn viết đó ư?
Mạnh Tiểu Lục cười cười nói: “Minh Nguyệt cô nương chưa thử kiểu này bao giờ?”
“Chưa từng thử qua.”
“Vậy có ngại gì mà không thử một lần, đằng nào thì trong đây cũng không có người ngoài.”
Minh Nguyệt thoáng do dự giây lát rồi gắp một miếng thịt, há to miệng cho cả vào, nhồm nhoàm nhai ngấu nghiến. Dẫu sao cô cũng mới mười sáu mười bảy tuổi đầu, dù được dạy dỗ thông hiểu thi thư lý lẽ, nhưng vẫn còn hết sức tò mò với những sự việc mới lạ. Minh Nguyệt bị bắt đi từ thuở nằm nôi, bắt đầu được huấn luyện từ lúc nhỏ xíu, hôm nay mới lần đầu ăn uống thoải mái tự nhiên như vậy, lập tức cảm thấy trong miệng thơm nồng, lông mày cong lại, vừa ăn vừa cười khúc khích.
Mạnh Tiểu Lục cũng cười, còn Trần Quang thì hoàn toàn đần thối ra, không nói được lời nào, cô gái này lúc trước ăn cơm đã đẹp như thế, giờ… giờ thì quả thực là quá đáng yêu rồi.
Mạnh Tiểu Lục đột nhiên hỏi: “Phải rồi, cô nương có biết xường xám ra đời và phát triển thế nào không?”
Minh Nguyệt ngẩn ra, rồi lại bật cười lần nữa: “Mạnh tiên sinh đúng là quái nhân, người bình thường hoặc là ngâm thơ đối câu, hoặc là đàm luận thời sự với tiểu nữ, hạng phóng đãng chơi bời thì cũng nói những chuyện phong hoa tuyết nguyệt, duy chỉ có tiên sinh đây là muốn nói về y phục của phụ nữ thôi.
“Áo xường xám này vốn được cải tiến từ áo dài du mục của người phương Bắc, về sau quân Thanh nhập quan, trải qua sửa đổi liền thành y phục của người Bát Kỳ, người Hán không được phép mặc. Đến cuối thời Thanh, pháp trị suy đồi, người ta cũng không để ý chuyện này nữa, bắt đầu mặc nhiều, trải qua mấy lần cải tổ lại càng ngày càng đẹp mắt hơn. Có điều, chỉ là cải tiến về mặt màu sắc và chất vải, kiểu dáng thì vẫn chưa xẻ tà, cả chiếc áo vẫn thẳng đuỗn, không khoe ngực khoe mông ra.
“Cách mạng Tân Hợi nêu cao khẩu hiệu phế bỏ quân Thát Lỗ, nên từ đó về sau loại áo dài này cũng bị đả phá. Đại khái mới chỉ mấy năm trước, bắt đầu cuộc vận động văn hóa mới, các học sinh sinh viên tiến bộ mới cải tiến xường xám, mà chẳng qua cũng chỉ mặc lúc biểu diễn, bình thường vẫn ngại không mặc.
“Mấy năm trước có người xẻ vạt áo rất cao, lộ cặp chân ngồi trên xe kéo chạy khắp phố phường Thượng Hải, khiến không ít người giậm chân đấm ngực, lớn tiếng kêu than rằng đồi phong bại tục. Có điều, giờ người mặc xường xám càng lúc càng nhiều hơn rồi, kiểu dáng cũng dần dần trở nên mới mẻ độc đáo, xét cho cùng, nó cũng là hình ảnh đại diện cho sự giải phóng nữ quyền mà.”
Mạnh Tiểu Lục ra vẻ đồng tình gật gù, nói: “Minh Nguyệt cô nương thực đúng là học nhiều hiểu rộng, tại hạ lấy làm khâm phục. Thế tức là kể cả ở Thượng Hải thì người mặc xường xám cũng không nhiều nhỉ? Đa số là những người nào thì hay mặc xường xám?”
“Mạnh tiên sinh hỏi chuyện này làm gì vậy?”
“Người phụ nữ trong lòng tôi rất thích mặc xường xám, chỉ là hai chúng tôi bị lạc mất nhau, tôi muốn thông qua những dấu vết này để tìm được cô ấy.” Mạnh Tiểu Lục nói.
Minh Nguyệt thở dài: “Không ngờ Mạnh tiên sinh cũng là người lụy tình, thiết tưởng người con gái ấy nhất định là một vị giai nhân tuyệt sắc. Nếu vậy, Mạnh tiên sinh hãy để lại địa chỉ và danh tính tướng mạo của chị ấy, đợi tôi dò hỏi được nhất định sẽ báo với tiên sinh.”
Trần Quang thấy Minh Nguyệt có hứng thú với Mạnh Tiểu Lục, cũng hơi ghen tức, giờ nghe Mạnh Tiểu Lục có người trong lòng, lại thẳng thắn nói ra như vậy, thâm tâm anh ta không cần phải nói cũng biết là vui như thế nào. Mấy người ăn uống rồi chuyện phiếm, hồi lâu sau tú bà vào báo rằng đêm đã khuya, thực tế chính là ra lệnh đuổi khách, Mạnh Tiểu Lục và Trần Quang mới đứng dậy cáo từ.
Ra khỏi thư ngụ mang tên Hàm Hương nằm trên đường Tứ Mã, hai người đi về phía nhà mình, vừa đi vừa tìm xem phía trước có xe kéo không. Trần Quang nói: “Lục gia, về nhà tôi trả năm mươi đồng Đại dương anh ứng ra nhé.”
“Không cần, ra ngoài chơi mà, người anh em, cậu đã biết chỗ này là nơi đốt tiền chưa? Chỉ một chốc một nhát thôi mà một trăm đồng Đại dương đã bốc hơi rồi.” Mạnh Tiểu Lục muốn khuyên giải Trần Quang sống thực tế, tránh xa những chỗ ăn chơi này đi, bằng không bao nhiêu tiền cũng không đủ phá.
Kết quả, Trần Quang lại gật đầu đáp: “Đúng vậy, vì thế phải kiếm thật nhiều tiền, bằng không ngay cả tư cách đến gặp Minh Nguyệt cũng chẳng có.”
Hừ, thế này thì nói cũng phí lời rồi.