Chương 13 Thu được mãnh tướng
Lợi ích là thứ ăn thịt người, món lợi khổng lồ của nha phiến càng khiến người ta điên cuồng bất chấp.
Bọn Đỗ Nguyệt Sênh dẫu sao cũng là trùm lưu manh, không đàm phán được với Khuyết môn thì liền đánh luôn. Khuyết môn có gia nghiệp lớn, kinh tế tài chính, các ngành mua bán không gì là không nhúng tay vào, có thể nói là ngày thu đấu vàng. Tựu trung là hai bên coi như đã mắc kẹt vào cuộc chiến này, bọn họ đánh từ Tô giới công cộng đến Tô giới Pháp, từ Tô giới Pháp lại hẹn đánh tiếp ở khu Hoa giới, cũng không biết đã nổ ra bao nhiêu trận, tử thương nặng nề, chẳng bên nào được lợi cả.
Mặc dù trong Tứ đại môn phái Phong Ma Yến Tước, Khuyết môn quật khởi cũng chỉ mới được trăm năm, mà thực sự phát triển thì cũng chỉ từ mấy chục năm nay khi Đại Toàn đương nhiệm Ngô Khắc Dụng nắm quyền. Có điều, để đứng ngang hàng cùng ba môn phái khác, nền tảng của Khuyết môn cũng phải sâu dày lắm, không phải mấy tên trùm lưu manh có thể so bì được.
Khuyết môn xúi giục thương hội gây áp lực kinh tế, đồng thời hứa hẹn sẽ cho quan viên các cấp lợi ích. Trong thương hội có nhiều đệ tử bang hội, nhiều người trong số đó còn có vai vế không thấp, cuộc tranh đấu này khiến bọn họ bị ảnh hưởng nghiêm trọng, thêm nữa Khuyết môn lại có địa vị cao trong các ngành tài chính, bảo hiểm và hàng nhập của Tây, nên bọn họ nhanh chóng đứng về phía Khuyết môn. Quan thương cấu kết, từ thời cổ đại đã chạy theo cái lợi, Khuyết môn có nền tảng vững chắc, vừa lấy ra vàng thật bạc thật, vừa hứa hẹn những cái lợi lớn lao về sau, vậy thì làm gì còn ai nghiêng về phía bất lợi nữa.
Đám trùm lưu manh Thượng Hải lần lượt bị chèn ép, sắp suy sụp tan nát đến nơi. Kẻ nào kẻ đó chỉ biết đấm ngực thở dài, chẳng làm sao được. Bọn Hoàng Kim Vinh là đáng lo nhất, mấy ngày nay đều mặt ủ mày chau, ăn ngủ chẳng yên.
Tất cả những chuyện này đều không liên quan tới Mạnh Tiểu Lục, gã đang sống rất tiêu dao, chỉ trong một tháng, Toàn tập thư tình và Tuyển tập tạp thi tập một, tập hai liên tiếp xuất bản, tuy không phải là tác phẩm lớn rúng động đất trời quỷ khốc thần sầu của bậc danh gia gì, nhưng bán cũng không tệ. Ba cuốn sách lần lượt ra bản chính thức và bản không xén mép, lượng bán ra không ngờ cũng tương đương với các tiểu thuyết thông tục, chỉ riêng ở Thượng Hải, lượng tiêu thụ ở các hiệu sách lớn đã đủ khiến Mạnh Tiểu Lục kiếm được một khoản bộn rồi.
Giờ khắp nơi đều đánh trận, lái sách đi lại không thuận tiện, chuyển nhượng bản quyền thì vẫn được, nhưng tổng lượng đặt hàng cả nước cũng không nhiều bằng một mình Thượng Hải. Dương Quang thư cục ngay sau đó đã đưa ra tuyên bố, nói rằng lần kêu gọi bản thảo này chỉ là thử nghiệm, sau này sẽ không dùng cách này nữa, đồng thời khuyên mọi người chớ nên để mắc bẫy. Còn về tiền nhuận bút thì thư cục cũng nhanh chóng kết toán rõ ràng với những người gửi bản thảo đến, không để xảy ra chút tranh chấp nào.
Chỉ trong một tháng ngắn ngủi, Mạnh Tiểu Lục đã kiếm được năm nghìn đồng Đại dương, khiến Trần Quang nhìn mà há hốc miệng phục sát đất, bảo thế này còn kiếm tiền nhanh hơn đi ăn cướp. Có điều, khoản đầu tiên dễ kiếm, tiếp sau đây có tăng nữa chắc chỉ được hai ba nghìn mà thôi, thời gian tiền về cũng sẽ rất lâu. Mục đích của Dương Quang thư cục chính là kiếm tiền, vậy thì cái gì kiếm được tiền thì làm cái đó, việc tìm kiếm bản thảo bắt đầu nghiêng về phía thể loại đang bán chạy nhất trên thị trường là tiểu thuyết thông tục.
Họa báo của Dương Quang thư cục cũng mới ra lò, đều là các hình ảnh thông tục dễ hiểu, có khôi hài hóm hỉnh, có cả tri thức khoa học phổ thông, có điều, tất cả những thứ đó đều không phải là trọng điểm. Mạnh Tiểu Lục trước đây từng giúp Vương Định Nhất mua một số họa báo có in hình gái đẹp, hiểu rõ chỉ có hình ảnh mỹ nữ khiến người ta nhìn muốn nổ con mắt mới là linh hồn của tờ họa báo. Họa báo như thế giá cả phải đắt gấp hai đến ba lần họa báo bình thường. Vì vậy, tờ họa báo của Dương Quang thư cục được Mạnh Tiểu Lục đặt tên là “Tú sắc”, hàm nghĩa bên trong không cần phải nói cũng hiểu rồi.
Tổng biên tập Trâu Tề Hiền mang đậm cốt cách văn nhân nên suýt chút nữa đòi trở mặt với Mạnh Tiểu Lục, cho rằng như vậy là làm nhục văn hóa, thực sự quá vô sỉ. Mạnh Tiểu Lục liền tỏ vẻ đau lòng hết sức, nói rằng mình thà chịu tiếng xấu để người đời mắng chửi, cũng muốn góp phần sức lực cho sự nghiệp mở mang đầu óc của quốc dân, còn nói đây cũng là biểu hiện của việc giải phóng tư tưởng, của tự do tiến bộ.
Trâu Tề Hiền bị Mạnh Tiểu Lục hót cho ngơ ngẩn, tin theo lời gã xong còn cảm động rưng rưng, chỉ thiếu nước đem hết bầu nhiệt huyết ra bán cho gã nữa mà thôi. Ông ta giữ lại những hình ảnh gợi tình kia, chỉ là cho vào phần giữa của họa báo, đồng thời thêm các nội dung như tranh châm biếm và các tranh ảnh tri thức nữa.
Dương Quang thư cục dần dần đi vào quỹ đạo, trả hết nợ nần xong vẫn còn có lãi, cũng coi như đã trở mình được. Tiểu Lục bận rộn tíu tít một đợt, giờ cũng đã được thả lỏng. Gã vốn ưa thích văn hóa phố phường, từ khi đến Thượng Hải chưa có cơ hội đi dạo phố tử tế, hôm nay rảnh rỗi, bèn cầm ít tiền đi khắp chốn dạo chơi một phen.
“Hai anh em chúng tôi lần đầu đến đây, xin được múa cho các vị xem vài đường quyền, mong các vị ủng hộ.” Một người đàn ông cao lớn nói bằng chất giọng vùng Tây Bắc.
Người còn lại trông trẻ hơn khá nhiều, gương mặt đường nét góc cạnh, mắt mũi miệng như được đẽo bằng dao, thẳng tắp lạnh lùng. Hai người cũng không nhiều lời, lập tức ra chiêu biểu diễn. Hai người này không phải hạng mãi võ kiếm tiền, không biết mấy trò thu hút khán giả trước, lúc biểu diễn cũng đơn điệu vô vị, hoàn toàn không hồi hộp mà lại càng không có gì hấp dẫn, họ mới biểu diễn được vài phút, đám người vốn đã chẳng đông đúc xung quanh liền bỏ đi hết.
“Anh cả, đi thôi.” Người có gương mặt lạnh lùng nói.
Người cao to vạm vỡ kia thở dài, đưa mắt nhìn quanh, chợt phát hiện vẫn có người đang nhìn hai anh em họ đầy vẻ hứng thú. Người này chẳng phải ai khác, mà chính là Mạnh Tiểu Lục, chỉ nghe Mạnh Tiểu Lục nói: “Hai vị có một thân bản lĩnh, không phải loại chỉ biết khua chân múa tay làm màu, không có tính biểu diễn, dĩ nhiên là không có người xem rồi.”
“Anh bạn đây quả là người biết nhìn hàng, hai chúng tôi cũng là bất đắc dĩ mới phải ra đường mãi võ thế này.” Người cao to nói.
“Vừa hay tại hạ cũng đang rảnh rỗi, chi bằng uống với nhau vài ly nhé?” Mạnh Tiểu Lục hỏi.
Hai người kia đưa mắt nhìn nhau rồi gật đầu nhận lời. Họ cũng chẳng có ý gì khác, chỉ mong được một bữa cơm no. Mạnh Tiểu Lục tìm một quán ăn Sơn Đông, món Sơn Đông mùi vị đậm đà, phần ăn lại nhiều, quả nhiên là hợp với khẩu vị của hai người luyện võ này. Họ đang đói, thức ăn vừa bưng lên đã không nhịn được, ăn như gió cuốn mây tan, ngoác miệng ra đến tận mang tai, ngấu nghiến và lấy và để.
Hai người này họ Mã, là người Tây Bắc, mới nghe tới cái họ Mạnh Tiểu Lục đã thấy có thiện cảm. Lần này, họ đến Thượng Hải vốn là có ba anh em, anh cả chính là người vạm vỡ tên Mã Quốc Đống, người trẻ tuổi gương mặt lạnh lùng là em út, tên Mã Quốc Tài, còn một người nữa tên Mã Quốc Lương mà Mạnh Tiểu Lục chưa gặp.
Ở nhà sống khó khăn quá, ba anh em họ liền chạy đến Thượng Hải nhờ cậy người thân, kết quả đến nơi mới biết người thân đó đã không còn ở Thượng Hải nữa, rốt cuộc đi đâu thì cũng không ai nói rõ được.
Ba anh em nhà họ Mã mặc dù đều có võ nghệ, nhưng lại chưa quen đi lại trên giang hồ, có mấy tên lưu manh bày trò đánh bạc, anh hai Mã Quốc Lương không biết nông sâu lại đánh với người ta. Người ta đã bày ra bẫy rập, làm gì có chuyện không sập xuống. Người tập võ tính tình thô lỗ hào sảng, tuy không rõ nguyên do, song cũng nhìn ra được là người khác cố ý lừa gạt tiền tài của mình, vậy là đánh nhau luôn.
Bọn lưu manh bày trò kiểu này đều có thế lực, Mã Quốc Lương không có ai chống lưng cho đương nhiên là bị cảnh sát gô cổ lại. Mã Quốc Đống và Mã Quốc Tài bán hết đồ đạc của nả trên người mới tạm chuyển cho Mã Quốc Lương được chăn gối với chút lương thực, nhưng còn khuya mới đủ tiền bảo lãnh người ra ngoài, đành phải ra phố mãi võ, mà việc làm ăn cũng rất ảm đạm. Bọn họ đã một ngày nay không ăn cơm, giờ sau một phen ăn như hổ đói, cả hai đều lấy làm ngượng ngùng.
Mạnh Tiểu Lục nói: “Làm người ai chẳng có lúc cùng quẫn, thế này đi, để tôi giúp hai vị chuộc người ra ngoài, cũng coi như là kết giao thêm mấy người bạn.”
“Đại ân của Mạnh huynh, bọn chúng tôi biết phải báo đáp thế nào đây.” Mã Quốc Đống đứng dậy khom người, anh ta không biết Mạnh Tiểu Lục còn có điều kiện gì không, nhưng chỉ cần có thể cứu em trai mình ra ngoài, kể cả giết người phóng hỏa anh ta cũng chẳng nề hà.
Không ngờ Mạnh Tiểu Lục lại chẳng có yêu cầu gì khác, chỉ hỏi rõ xem Mã Quốc Lương bị giam ở đâu, rồi dẫn hai người đi luôn. Thời buổi này chỉ cần có tiền là dễ làm việc, mà kẻ bị đánh cũng chẳng phải nhân vật quyền quý thế lực gì, nộp một trăm đồng Đại dương là có thể chuộc được Mã Quốc Lương ra ngoài.
Mạnh Tiểu Lục thu xếp nhà trọ cho ba anh em họ Mã, sau đó định cáo từ, hôm nay gã cũng chỉ nhàn rỗi buồn chán thì giúp người ta một phen, không hề có ý đồ gì cả. Không ngờ, Mã Quốc Đống lại gọi Mạnh Tiểu Lục lại, sau đó cùng hai người em quỳ xuống trước mặt gã.
Mạnh Tiểu Lục vội vàng đỡ họ lên, miệng nói: “Ba vị, thế này là thế nào?”
“Mạnh tiên sinh, à không, Lục gia, ba anh em chúng tôi chẳng có bản lĩnh gì, nếu anh không chê, sau này ba chúng tôi xin được đi theo nghe lệnh. Hôm nay em trai tôi được cứu, tất cả đều nhờ nghĩa cử của Lục gia, sau này ba anh em họ Mã chúng tôi dù lên núi đao xuống biển lửa cũng chẳng từ nan.” Mã Quốc Đống nói.
Sắc mặt Mạnh Tiểu Lục trầm xuống: “Người trong giang hồ giữa đường gặp chuyện bất bình, ra tay tương trợ là chuyện đương nhiên phải làm, cũng là hành vi của đấng trượng phu, các anh làm gì vậy! Không biết dưới gối đàn ông có dát vàng à? Mau đứng dậy, bằng không tôi coi như không quen biết các anh nữa đâu.”
Ba người đứng dậy, Mạnh Tiểu Lục gọi một bàn đầy thức ăn, cùng họ ăn uống trò chuyện vui vẻ. Ba người này vốn không có kế sinh nhai, nên thật lòng muốn đi theo gã, một là để báo ân, hai là để mưu sinh, còn một nguyên nhân nữa, ấy là chẳng qua chỉ bèo nước gặp nhau, vậy mà Mạnh Tiểu Lục có thể trượng nghĩa ra tay giúp đỡ, lại còn không mong báo đáp gì, khiến ba tên võ biền bọn họ khâm phục tự đáy lòng. Còn việc Mạnh Tiểu Lục sẽ để bọn họ làm gì, ba anh em họ Mã cũng chẳng để tâm, người luyện võ vốn đơn thuần, cầm tiền của người thì thay người tiêu tai giải nạn, đã ăn bát cơm này thì sẽ nghe lệnh làm việc thôi.
Tuy ban đầu Mạnh Tiểu Lục không có ý đồ gì, nhưng thấy ba anh em họ muốn nương nhờ mình, gã vẫn mừng thầm, dẫu sao thì ở bến Thượng Hải rồng rắn hỗn tạp này có mấy người bảo vệ cũng là điều tốt.
Cơm rượu xong xuôi, Mạnh Tiểu Lục bèn trở về hẹn gặp chủ nhà, gã muốn thuê nguyên cả căn nhà, một là cả gia đình Trần Quang ở chen chúc một phòng rất bất tiện, hai là gã cũng muốn sắp xếp chỗ ở cho Lâm Tố Tố và anh em nhà họ Mã. Vừa khéo có người dọn đi, chủ nhà liền bảo những người thuê khác đổi phòng, mấy ngày sau liền giao cho Mạnh Tiểu Lục nguyên cả căn nhà, như vậy cũng tiện thu tiền nhà hơn nhiều.
Mọi người có chỗ ở, tối hôm đó liền dọn tới ngay. Cả đám người không thân quen nhau cho lắm, có điều bày ra một mâm cơm, ăn ăn uống uống, bàn luận trên trời dưới đất một hồi, rồi cũng thân thiết như người một nhà vậy.
Bà ngoại Trần Quang nói: “Tiểu Lục đúng là có tiền đồ, mới đến Thượng Hải không bao lâu mà đã trở thành người thượng lưu rồi, ngay cả A Quang giờ cũng được thơm lây nữa. Bà đây già rồi, không ngờ vẫn còn được hưởng phúc. Tiểu Lục, bà kính con một ly.”
“Tiểu Lục không dám.” Mạnh Tiểu Lục vội vàng đứng dậy.
Đúng lúc này, đột nhiên có người gõ cửa, Mã Quốc Tài bật dậy bước nhanh ra mở cửa. Đó là một a hoàn, trông cách ăn mặc cũng không tầm thường, tuổi không lớn, dung mạo thanh tú, mọi người trong nhà đều nhìn ra phía đó, làm a hoàn đâm ngượng ngùng xấu hổ.
Mã Quốc Tài lạnh lùng cất tiếng: “Cô tìm ai?”
“Xin hỏi Mạnh tiên sinh có nhà không?”
Mạnh Tiểu Lục ngẩn người, đi tới hỏi: “Xin hỏi có chuyện gì vậy?”
“Tôi ở thư ngụ Hàm Hương, tiên sinh nhà tôi có việc gấp cần tìm Mạnh tiên sinh.” A hoàn đó nói.
Trong nhà lập tức có hai người biến sắc mặt, một là Trần Quang cảm thấy tim đau nhói, lẽ nào Minh Nguyệt thật sự đã để ý đến Mạnh Tiểu Lục, vậy thì anh ta chẳng còn chút cơ hội nào nữa rồi. Một người nữa là Lâm Tố Tố, cô biết thư ngụ là nơi như thế nào, cũng biết các cô gái ở thư ngụ xinh đẹp đa tài nhường nào, ôi, sao Mạnh Tiểu Lục lại bị người như thế nhìn trúng cơ chứ.
Mạnh Tiểu Lục vội vàng ra ngoài, khép cửa lại rồi hỏi: “Không biết Minh Nguyệt cô nương tìm tôi có chuyện gì? Tôi ở đây nhất thời cũng chưa đi được ngay.”
“Tiên sinh nói người con gái mà ngài tìm đã có tin tức rồi.”
“Hả!” Mạnh Tiểu Lục lùi lại một bước, gã không ngờ Minh Nguyệt lại giúp mình nghe ngóng thật, cũng tuyệt nhiên không thể ngờ nhanh như vậy đã có tin tức. Nhất thời, trong lòng muôn vàn cảm khái, lại cũng vô cùng thấp thỏm lo lắng, không biết tin tức tốt hay xấu. Có điều, lúc này gã không nghĩ ngợi được nhiều nữa, lòng nóng như có lửa đốt, lập tức đẩy cửa nói với mọi người trong nhà: “Mọi người ăn trước đi, tôi ra ngoài một chuyến.”
“Lục gia, tôi đi với anh nhé?” Trần Quang nói.
“Không cần, Quốc Tài đi với tôi được rồi.” Mạnh Tiểu Lục nói xong liền trở ra, vội vội vàng vàng quên cả cầm áo khoác, Mã Quốc Tài quay vào lấy áo rồi đuổi theo gã.
Trong nhà, Trần Quang và Lâm Tố Tố mặt mũi xám xịt, tâm trạng phức tạp khó tả.