Chương 14 Yến sào ra tay
Mạnh Tiểu Lục từ thư ngụ Hàm Hương trở về nhà nằm trên giường trằn trọc suốt, trong đầu không khỏi dâng lên muôn nghìn suy nghĩ. Minh Nguyệt tuy chưa tìm được Diệp Lam hiện tại, nhưng đã dò hỏi được quá khứ của cô.
Dựa theo tuổi tác mà suy đoán, Minh Nguyệt lội ngược dòng tìm kiếm các cô gái có tiếng tăm và những người trong chốn yên hoa ở Thượng Hải mấy năm về trước, vì cũng chỉ có hai loại người này mới công khai đường hoàng mặc xường xám mà thôi. Minh Nguyệt là người trong nghề, rất dễ tìm kiếm đối tượng để dò hỏi tin tức, ví dụ như người hầu của giám đốc các khách sạn lớn, hoặc một số tú bà, chủ kỹ viện gì đó.
Lại dựa theo chiều cao, tướng mạo được miêu tả một cách sơ lược, Minh Nguyệt nhanh chóng xác định được một người, chỉ có điều tên cô trong nghề này không phải Diệp Lam, mà là Thanh Lan.
Bảy năm trước, khi Thanh Lan bị bán tới đây thì đã mười bốn tuổi, tuổi ấy mà còn muốn học cầm kỳ thư họa, thơ từ ca phú thì đã quá muộn, vì vậy cô bị đưa vào một yêu nhị đường tử để tiếp rượu bán thân. Nghe nói, Thanh Lan bị cha nuôi bán vào chốn lầu xanh, có điều, cô gái này tính cách cương liệt, chẳng những không chịu tiếp khách mà chủ kỹ viện có uy hiếp dụ dỗ thế nào cũng không chịu khuất phục nghe theo. Cuối cùng, chủ kỹ viện hết kiên nhẫn, sai người trói lại, lấy roi da ngâm nước lạnh đánh đập suốt đêm, sau đó giảm giá cho một khách làng chơi lấy đi sự trong trắng của cô. Hồi đó, khi bị đánh đập, Thanh Lan từng lớn tiếng kêu gào rằng mình tên là Diệp Lam, có chết cũng không chịu làm Thanh Lan gì đó.
Vì cô kêu gào quá nhiều nên mới có người nhớ rõ, cũng vì vậy mà Minh Nguyệt mới điều tra ra được. Về sau, Diệp Lam bị quản chế nghiêm ngặt rốt cuộc cũng phải phục tùng tú bà, bắt đầu treo biển tiếp khách. Dần dần, tú bà buông lỏng giám sát, một hôm, Diệp Lam thiến khách làng chơi rồi cướp đường bỏ trốn, từ đó không rõ tung tích ở đâu, còn kỹ viện đó cũng vì chuyện này mà vướng phải kiên tụng, đành đóng cửa đền tiền, lúc đó chuyện này khá là ầm ĩ.
Người của kỹ viện đó hiện nay đã tứ tán hết, Minh Nguyệt bỏ công dò hỏi khá lâu mới tìm được những tin tức này. Minh Nguyệt cũng không nghĩ gì nhiều, chẳng qua cô chỉ lấy làm hứng thú với gã đàn ông tính cách hào sảng, tiêu tiền hào phóng nhưng lại không giống như đám văn nhân nhã sĩ, phú thương nổi tiếng mà thôi. Quan trọng nhất là, có thiếu nữ nào mà không mơ mộng những chuyện tình yêu, càng là con gái chốn lầu xanh, thấy nhiều cảnh hoan lạc ở chốn ăn chơi lại càng khao khát tình yêu chân chính, cô cảm thấy Mạnh Tiểu Lục nhất định đã đoán ra được chút gì đó, thương gã tình sâu nghĩa nặng, nên mới bằng lòng giúp gã một phen.
Kỳ thực, từ khi đến Thượng Hải, Mạnh Tiểu Lục đã bắt đầu tìm hiểu về xường xám, tuy không tỉ mỉ được như Minh Nguyệt, song cũng phỏng đoán được phần nào, chỉ là gã không muốn suy đoán như thế mà thôi. Giờ đây, Minh Nguyệt đã cho gã một đáp án xác thực, không biết là nên vui hay buồn, nên khóc hay cười nữa.
“Bốp!” Một người đàn bà giáng cho Minh Nguyệt một bạt tai, mặc dù là nữ hiệu thư, thuộc hàng kỹ nữ, nhưng dẫu sao cũng là loại được nuông chiều dạy bảo, vì vậy Minh Nguyệt từ nhỏ đến lớn có bao giờ bị đánh đập đâu. Tú bà cùng lắm chỉ trách móc đôi câu, mấy năm nay khi khách của cô đông dần lên, thì ngay cả mắng mỏ cũng bớt đi nhiều. Giờ người đàn bà này không ngờ chẳng nói chẳng rằng đã xông lên cho một cú tát, khiến Minh Nguyệt nhất thời thần người ra.
Minh Nguyệt vốn tưởng là vợ cả của người khách nào đó đến gây chuyện. Khách đến đây đều là người có chút thân phận, đa số đều cần mặt mũi, cần thể thống, nhưng cũng không thể ngăn được một số sư tử Hà Đông trong nhà. Chuyện thế này chưa từng xảy ra với Minh Nguyệt, song cô cũng có nghe người khác nhắc đến. Vốn tưởng đó chỉ là chuyện vui đùa, không ngờ hôm nay lại xảy ra với chính mình.
Các bậc quan lớn quyền quý đằng sau thư ngụ không thiếu người sẵn lòng ra mặt thay cho cô, kể cả tú bà cũng không phải hạng tầm thường, tuy không đến nỗi thủ đoạn thông thiên, nhưng không ai dám đến tận cửa phá hoại việc làm ăn của bọn họ. Trừ phi… trừ phi người đến quyền thế ngập trời, không ai đụng vào được, vì vậy Minh Nguyệt vốn còn định gọi người, nhưng khi thấy tú bà quỳ gối lết vào, trong lòng cô không khỏi lạnh toát, biết rằng mình đã chọc phải phiền phức lớn, chỉ lạ một điều là người đàn bà đánh cô lại còn rất trẻ.
Minh Nguyệt biết rõ dù mình có khuỵu gối cúi đầu thì cũng chẳng thể yên được, chi bằng cứ thẳng lưng lên trực tiếp đối mặt cho xong: “Cô là ai, sao vừa vào đã đánh tôi? Đây là đạo lý gì vậy, có còn luật pháp nữa hay không!”
“Đánh ngươi hả, ta còn muốn giết ngươi nữa ấy chứ!” Người đàn bà kia nói: “Ta tên Hà Thư Khiết, là người của Yến sào.”
Nghe tới hai chữ Yến sào, Minh Nguyệt tức khắc mềm nhũn người ra, chủ nhân phía sau của thư ngụ Hàm Hương chính là Yến sào, mà cả giới ngõ liễu tường hoa này đều nghe theo Yến sào ra lệnh, như Thiên Lôi bảo đâu đánh đó, kể cả không phải chỗ do họ mở thì đa phần cũng có quan hệ phụ thuộc, Yến sào đã có lệnh thì không người nào dám trái. Minh Nguyệt không phải là người của Yến sào, nhưng hiểu rõ tầm ảnh hưởng của bọn họ, cũng biết thân phận tôn quý của đối phương trong ngành nghề này, nhất thời bao nhiêu ngạo mạn đã tiêu tan hết.
Hà Thư Khiết lạnh lùng hừ giọng: “Coi như ngươi biết điều, ngươi tưởng chỉ có ngươi thông minh, chỉ có ngươi tra ra được tin tức về Diệp Lam hả? Ngươi làm hỏng mất chuyện lớn của chúng ta rồi đó! Nói cho ngươi biết, nếu Mạnh Tiểu Lục biết được chuyện này, trong lòng nguội lạnh với Diệp Lam mà rời khỏi Thượng Hải, ta đây sẽ khiến ngươi sống không bằng chết!”
“Tiểu nữ sau này nhất định sẽ không gặp lại Mạnh tiên sinh nữa.” Minh Nguyệt vội vàng nói. Trong lòng không khỏi lấy làm kinh hãi, Mạnh Tiểu Lục này rốt cuộc là người như thế nào, không ngờ lại có cả quan hệ với Yến sào.
Hà Thư Khiết dựng đứng đôi mày liễu: “Tự ngươi gây họa mà nghĩ vậy là xong chắc? Không gặp nữa? Đùa à, ngươi không những phải gặp, mà còn phải gặp thật nhiều, phải bám chặt lấy Mạnh Tiểu Lục, bằng không hậu quả ngươi tự đi mà gánh!”
Nói xong, Hà Thư Khiết liền xoay người toan bỏ đi, đi được hai bước lại dừng, không ngoảnh đầu mà nói: “Chuyện ngày hôm nay…”
“Chưa từng xảy ra, đám người dưới cũng sẽ coi như không nghe thấy gì.” Minh Nguyệt nói.
Hà Thư Khiết cười khẩy: “Coi như ngươi thức thời.” Nói đoạn liền rảo bước bỏ đi luôn.
Ra khỏi thư ngụ Hàm Hương, Hà Thư Khiết đi men chỗ tối tăm trong con ngõ, sau khi chắc chắn phía sau không có người nào bám theo, cô ta bèn dựa lưng vào tường, châm một điếu thuốc. Tay cô ta run run. Cô ta không muốn làm như vậy, cách làm này thực không nghĩa khí cho lắm, tại sao phải lôi kéo hai con người vô tội Mạnh Tiểu Lục và Diệp Lam vào làm gì chứ? Nhưng lệnh của Các chủ không thể làm trái, Hà Thư Khiết trăn trở một thoáng, rồi vứt điếu thuốc xuống đất, đốm lửa đầu điếu thuốc nhanh chóng bị bóng đêm nuốt chửng, tựa như thói đời tàn khốc này vậy, không cách gì ngăn trở nổi.
Hôm sau, trời vừa sáng, Mạnh Tiểu Lục đã ra ngoài làm việc. Chuyện đêm qua đã sang trang mới, không thể nói là gã không để vào lòng, nhưng đã xác định mình vẫn còn yêu Diệp Lam, vậy thì phiền não về chuyện ấy cũng chẳng có tác dụng gì.
Bận rộn một hồi, thấy sắp chín giờ đến nơi, gã bèn dẫn theo Mã Quốc Đống đến Cục Điện thoại lắp một đường dây điện thoại, như thế người khác muốn tìm mình chỉ cần gọi điện là được. Sau khi làm xong thủ tục, trên đường về, Tiểu Lục chợt thấy hai người ăn mặc sang trọng kéo theo một đứa ăn mày đang nói chuyện.
Mạnh Tiểu Lục chỉ thấy nhóm này thực kỳ lạ, bèn liếc mắt nhìn thêm hai ba lượt. Gã không hề hay biết, cái liếc mắt ấy lại khiến gã sau này bị cuốn vào trung tâm của một vòng xoáy, rất nhiều việc muốn tránh còn không kịp mà lại không thể không nhúng tay vào.
Nói chung thì cuộc sống của Mạnh Tiểu Lục càng ngày càng phát đạt, không phải lo ăn lo uống, coi như an cư lạc nghiệp. Gã đến Thượng Hải cũng được một quãng thời gian, ngày quan trọng nhất trong năm đã tới, Tết Nguyên đán.
Phàm là người Hoa, dù ở trong nước hay ngoài nước đều hết sức coi trọng dịp Tết, đây là ngày lễ lớn để tống cựu nghênh tân, nhà nhà giăng đèn kết hoa, những kẻ lưu lạc tha hương mà có điều kiện đều muốn về nhà, cả nhà vui vẻ hòa thuận đoàn tụ một phen.
Tết năm nay đặc biệt dễ chịu, vì người đông, không khí trong nhà vô cùng náo nhiệt, cả đám người này không phải kẻ tha hương đất khách thì cũng là phận bơ vơ lẻ loi, thêm vào gia đình Trần Quang nữa, không cần phải nói cũng biết là ồn ào vui vẻ thế nào. Mọi người uống rượu trò chuyện tiễn năm cũ, đón năm mới, vậy là qua ngày Tết.
“Có chắc không đấy?” Mạnh Tiểu Lục hỏi.
Xâu Tiền trợn mắt lên: “Nói theo kiểu người Bắc Kinh chỗ chú thì thế nào nhỉ? Đúng rồi, không có việc thì anh hắng giọng với chú làm gì, ngày Tết ngày nhất đến chỗ chú chúc Tết, nếu đã bàn chuyện làm ăn, hẳn phải là chuyện chắc ăn rồi. Anh còn hại chú được chắc?”
“Tiền vốn thì sao? Cần bao nhiêu?”
“Hai anh em tổng cộng một vạn đồng Đại dương là đủ rồi.”
Xâu Tiền đang nói đến chuyện mua bán lương thực, y ngóng được tin Hà Nam và Sơn Đông đang thiếu lương thực, liền động tâm tư nhờ người liên hệ với mấy nhà buôn lương thực lớn, kết quả phát hiện đúng là thế thật, giá lương thực bị đẩy lên rất cao, vậy mà mạn bên đó vẫn còn tích trữ thêm hàng. Xâu Tiền lại nhờ người quen liên hệ mua được gạo Xiêm La, giờ vừa khéo đang có một lô hàng ở Thượng Hải, số lượng rất nhiều, ít nhất phải một thuyền, mà giá cả lại rẻ nữa.
Gạo Xiêm La vốn đã rẻ, Xâu Tiền mua được càng rẻ hơn, hai đồng Đại dương một thạch, một thạch là một trăm năm mươi cân [16] , đem đến nơi khác, gạo thơm Xiêm La và gạo thường giá cả không chênh nhau nhiều lắm, nếu không có chiến loạn thì bảy đến tám đồng một thạch gạo thường, còn gạo Xiêm La kể cả có rẻ hơn thì cũng phải được sáu đồng.
Một thạch gạo bán ra cho dù giảm giá, lấy năm đồng cũng vẫn kiếm được ba đồng, bỏ ra tám nghìn đồng, Xâu Tiền có thể mua được bốn nghìn thạch gạo, trừ đi tiền vốn và tiền vận chuyển hai nghìn đồng, vẫn còn kiếm được mười nghìn. Kể cả trên đường có phải lo lót tốn thêm một hai nghìn, thì đó cũng vẫn là một khoản lợi rất lớn.
Chuyện Xâu Tiền nói có hơi cổ quái, kinh nghiệm giang hồ cho Mạnh Tiểu Lục biết, chỉ cần không có lòng tham thì sẽ không mắc bẫy, nhưng món tiền lớn như vậy cũng vẫn khiến gã động lòng. Hai người lập tức quyết định, hôm nay liền đi gặp người quen kia của Xâu Tiền để tìm hiểu rồi tính sau.
Ngày Tết, các quán ăn kiểu Hoa bình thường đều đã đóng cửa tắt lò ăn Tết rồi. Có điều, Thượng Hải dẫu sao cũng là đô thị lớn, ngày Tết vẫn có quán ăn không đóng cửa. Ba người tìm được một quán chuyên món Hàng Châu, ngồi đối diện nhau vừa ăn vừa uống rượu.
Xâu Tiền giới thiệu: “Đây là đồng hương của anh, tên Chu Quý. Thuyền gạo Xiêm La này do anh ta vận chuyển đến, người của mình, có thể yên tâm được. Đây là Mạnh Tiểu Lục, ở bến Thượng Hải này cũng có thể coi như một nhân vật, đừng nhìn tuổi chú ấy còn trẻ mà lầm, ai cũng phải gọi chú ấy một tiếng Lục gia đấy, chú ấy cũng là anh em tốt của tôi.”
Mạnh Tiểu Lục và Chu Quý chào nhau xong, liền nói thẳng vào chủ đề chính: “Ông chủ Chu, con người tôi không thích vòng vo, đều là người mình cả, tôi cũng nói thẳng luôn. Vừa nãy trên đường tôi có qua tiệm gạo hỏi, gạo Xiêm La ở Thượng Hải giờ bán sáu đồng một thạch, giá nhập vào cũng phải khoảng ba đồng, tại sao ông lại bán rẻ cho chúng tôi vậy? Bán luôn ở đây chẳng phải tốt hơn sao?”
Xâu Tiền nói: “Tiểu Lục, chú xem, người đồng hương này của anh còn có thể gạt anh hay sao?”
Mạnh Tiểu Lục cười thầm, thực ra Xâu Tiền chính là muốn gã hỏi chuyện này, ánh mắt y đã nói lên tất cả, giờ chẳng qua đang phụ họa với gã đó thôi. Mạnh Tiểu Lục nghiêm sắc mặt nói: “Đương nhiên là không, nhưng làm ăn ra làm ăn, đâu thể làm chuyện buôn bán lỗ vốn. Trên đời này làm gì có miếng bánh từ trên trời rơi xuống, thằng em không tin chuyện tốt thế này lại rơi xuống đầu chúng ta được, em cũng không tin có bạc trắng lấp lóa như thế mà ông chủ Chu đây lại không kiếm.”
Chu Quý gật đầu nói: “Lục gia, anh rất thành thực, lại rất nhanh nhạy, tôi cũng không giấu giếm anh làm gì nữa. Số gạo Xiêm La này gốc gác không được sạch sẽ, cũng không phải gạo cũ gạo giả gì, nhưng chỗ hàng này không bán được ở Thượng Hải, đi nơi khác cũng chưa chắc đã tiêu thụ được.”
“Ủa? Tại sao? Đắc tội người khác à?” Mạnh Tiểu Lục hỏi.
“Lục gia cao minh, một lời liền nói trúng ngay.” Chu Quý gật đầu đáp.
Mạnh Tiểu Lục bật cười, quả nhiên là rất phiền phức, nhưng xem ra vụ này vẫn có thể làm được.