← Quay lại trang sách

Chương 16 Tranh mua sạch bách

Các nhà buôn lương thực không tìm được tàu hơi nước, đi một vòng từ bến cảng rồi trở về. Hai con tàu bị che đi ký hiệu đó vốn không hề rời Thượng Hải, đối với đám nhà buôn kia, chúng dường như đã tan biến không còn vết tích gì vậy. Ra quân bất lợi, lập tức khiến đám buôn lương thực thấy thất bại não nề.

Giá lương thực ở Bắc Kinh, Thiên Tân tương đối cao, nhưng vấn đề cũng không ít, ví như ở Bắc Kinh mà Mạnh Tiểu Lục ít nhiều quen thuộc, tiệm lương thực nếu không phải có bang phái chống lưng thì cũng có người quen trong chính quyền. Quân phiệt hỗn chiến, mỗi lần một thành thị đổi chủ, tiệm lương thực ở đó cũng đổi chủ theo, người tinh tường đều có thể nhìn ra.

Dân coi việc ăn như trời, con người muốn sinh tồn thì phải ăn, vì vậy buôn lương thực thoạt nhìn có vẻ lãi mỏng, nhưng thực ra là lãi mỏng tiêu thụ nhiều. Huống hồ một dải Bắc Kinh - Thiên Tân khá là phồn hoa, tiệm lương thực cũng nhiều, cạnh tranh chắc chắn rất gay gắt. Buôn lương thực nhiều phiền phức, tiền cũng khó kiếm, vì vậy giá mỗi cân lương thực dù có cao hơn nữa cũng chỉ là hoa trong gương trăng dưới nước, như một giấc mộng mà thối.

Mạnh Tiểu Lục chọn vùng giữa Sơn Đông và Hà Nam, có câu, kẻ nào được Trung Nguyên ắt được cả thiên hạ, nhưng Hà Nam mấy năm nay đã đánh trận đến nát nhừ cả ra rồi, càng đánh càng nghèo, càng bị tàn phá. Sơn Đông thì bao đời nay vẫn trù phú, nhưng tình hình hiện tại cũng chẳng khá hơn Hà Nam là bao, dân chúng cơm không đủ no, khốn cùng túng quẫn, đã không còn hình tượng giàu có sung túc nữa, rất nhiều người dân không sống nổi ở quê hương bản quán đã chạy đến vùng Đông Bắc. Đông Bắc đất rộng nhiều tài nguyên, cơ hội cũng nhiều, đặc biệt được dân Sơn Đông ưa chuộng, cụm từ “xông pha Quan Đông” cũng từ đó mà sinh ra rồi dần dần lan truyền đi khắp nơi. Mặc dù vậy, đối với những vụ buôn bán như của Mạnh Tiểu Lục, ở địa bàn hai tỉnh này dễ thực hiện hơn rất nhiều.

Đến Tế Nam thì mấy toa tàu liền được tháo móc dừng lại ga, chỉ cần đoàn tàu khi trở về tranh thủ kéo theo về là được, không cần bọn Mạnh Tiểu Lục phải lo. Kiểu kéo theo toa hàng lúc sát giờ khởi hành này còn rẻ hơn vận chuyển bình thường, Mạnh Tiểu Lục bỏ ra ba trăm đồng Đại dương lo lót trên dưới là xong xuôi hết. Việc dùng của công vào mục đích riêng vốn đã trở nên phổ biến, lần này Mạnh Tiểu Lục tìm được một trưởng ga tàu đang tại chức, nhắm đúng sở thích của hắn, tiêu tiền đúng chỗ đúng lúc, khiến sự việc lại càng thuận lợi, càng tiết kiệm hơn.

“Chú nói xem làm thế nào mà bỏ ra có ba trăm đồng đã xong xuôi hết vậy, chi phí vận chuyển lúc đầu anh tính phải đến hai nghìn đồng cơ đấy.” Xâu Tiền tấm tắc nói: “Vận chuyển đường sắt đắt hơn đi tàu thủy, nhưng qua tay chú ngược lại còn rẻ hơn, thằng nhãi này sao lần nào cũng ra chiêu độc vậy, không tiêu phí tức là kiếm được, vụ này vậy là chúng ta bỗng dưng tiết kiệm được hơn một nghìn năm trăm đồng tiền vốn rồi.”

Mạnh Tiểu Lục giải thích: “Chức trưởng ga có vai trò rất lớn, song nói lớn không lớn, nói nhỏ không nhỏ, cao không tới thấp không thông. Đối với mấy người hàng rong, bọn trốn vé hay bọn trộm, trưởng ga không làm gì được, đấy là chuyện trên tàu hỏa của người ta. Còn đám người Vinh môn trong ga tàu hắn cũng không tiếp xúc được, kể cả có tiếp xúc được, thì ở đất Thượng Hải này hắn nào dám tiếp xúc quá sâu, sợ bị người ta đâm sau lưng, chuốc họa vào thân, mất luôn cả bát cơm.

“Làm trưởng ga tàu lớn như ga Thượng Hải, dính dáng rất nhiều lại không thể quá mức lạm dụng chức quyền. Ví dụ như đám công nhân, phu khuân vác, cửu vạn… sau lưng đều có người cả, mà những người ấy một tên trưởng ga như hắn không đụng đến được. Cùng lắm thì mỗi lần cho hắn vài đồng, thậm chí chỉ cần nhét cho bao thuốc là xong rồi.

“Trưởng ga nhỏ còn có thể cấu kết với kẻ này kẻ nọ, lên tàu trộm hàng hoặc dùng gậy móc hàng hóa trên toa xuống, nhưng ở Thượng Hải nhiều người nhòm ngó, trưởng ga nào dám làm như vậy nữa, vì vậy cuộc sống cũng nghèo khổ lắm. Thêm nữa, chúng ta chỉ làm có một lần nên hắn cũng đánh liều một phen thôi, chứ nếu cứ thế mãi thì hắn không dám hoặc phải đòi giá cao hơn nhiều.

“Tóm lại, hai trăm đồng Đại dương, thêm một trăm đồng Phúc Thọ cao [19] , vậy là đủ mua chuộc được hắn. Đeo thêm mấy toa hàng, thần không biết quỷ không hay, còn khi về hắn chia tiền với trưởng tàu thế nào thì không phải việc của chúng ta nữa. Chỉ cần ra khỏi ga Thượng Hải, muối lậu cũng thành muối của quan rồi, ai nói rõ ràng được chứ?”

Trần Quang vỗ tay khen hay, nhưng lại lập tức hỏi: “Vậy tiếp sau đây chúng ta tính sao? Nếu tùy tiện bán cho tiệm lương thực, bọn họ thông báo cho các nhà buôn lớn, vậy hành tung của chúng ta chẳng phải đã lộ hết rồi à. Không thông báo thì họ sẽ lợi dụng thời cơ này ép giá, hạ thấp lợi nhuận của chúng ta.”

Mạnh Tiểu Lục giơ ngón tay cái lên nói: “Quang Tử biết nghĩ sâu xa đấy, sau này có tự làm ăn cũng không phải lo nữa rồi.”

Trần Quang dương dương tự đắc: “Chẳng thế, Trần Quang này là ai chứ, làm gì có chuyện không nghĩ ra được mấy vấn đề cơ bản thế này, ha ha.”

“Ông chủ Trần, vậy nên giải quyết thế nào đây?” Xâu Tiền cười hỏi.

Trần Quang nhất thời tắc tị, ấp a ấp úng hồi lâu mà cũng không nói được gì, đỏ mặt tía tai đáp: “Em có định làm ăn đâu, em cứ theo Lục gia lăn lộn thôi, Lục gia bảo em làm gì em làm nấy. Lần này lẽ ra cũng không có em, tại bà em cứ bắt em đi ra ngoài để mở mang kiến thức… Lục gia trượng nghĩa, cho em góp một ít cổ phần. Nói trắng ra, hai ông anh mới là cổ đông lớn, không đến lượt thằng em này phải nghĩ.”

“Đừng đùa nữa, tôi có cách, mọi người cứ đợi xem, chốc nữa là biết thôi.” Mạnh Tiểu Lục tự tin nói.

Lão đại cầm đầu hội phu khuân vác ở ga tàu cung kính chạy đến, chuẩn bị thương lượng giá cả chuyển hàng, liền bị Mạnh Tiểu Lục kéo sang một bên, thì thầm nói chuyện hồi lâu. Tay lão đại kia thoạt đầu hồ nghi ra mặt, nhìn về phía mấy toa tàu, chốc sau liền tỏ ra vô cùng kinh ngạc, cuối cùng thì hưng phấn gật đầu lia lịa, thái độ từ tôn kính đã chuyển thành cúi đầu khom lưng, xu nịnh hết mức.

Toa hàng cứ dừng lại ga Tế Nam đương nhiên cũng không được, trưởng ga tìm Mạnh Tiểu Lục hỏi chuyện, gã bỏ ra năm mươi đồng Đại dương là giải quyết xong xuôi, nói theo lời trưởng ga thì là: “Muốn dừng bao lâu thì dừng.”

Đút lót cũng là một loại học vấn, đưa nhiều thì dễ khiến người ta trở nên tham lam vô độ, đưa ít lại không giải quyết được việc của mình, vì vậy làm thế nào để đưa vừa đủ, phải dựa vào óc phán đoán tình hình và tình thế của người đút lót.

Cả bọn đều lo lắng không biết khoản đầu tư này có ổn thỏa không, ai nấy mặt mũi rầu rĩ, duy chỉ có Mạnh Tiểu Lục là ung dung thoải mái, nhất quyết đòi đưa mấy người chưa từng đến Tế Nam đi dạo chơi, hàng hóa để người cẩn thận vững vàng là Mã Quốc Đống ở lại trông nom. Lần trước đến phủ Tế Nam, Mạnh Tiểu Lục và Mã Vân đã quấy tung chuyện làm ăn của Mã Lôi ở đây, giờ đi ngoài phố, đám ăn mày tàn phế quả thực cũng bớt đi nhiều.

Gã đưa cả bọn đi chơi hồ Đại Minh, vòng qua suối Báo Đột, lại đi một mạch về phía Tây đến Đại Quan viên. Đến Đại Quan viên thì cả bọn mỗi người một sở thích riêng, anh em nhà họ Mã đi xem trường đấu vật Tế Nam nổi tiếng, còn Mạnh Tiểu Lục và Xâu Tiền kiếm một quán trà ngồi nói chuyện, Trần Quang không biết đã lẩn đi đằng nào.

Vừa khéo có một tay kim điểm đang xem tướng ở quán trà, Mạnh Tiểu Lục chợt thấy như có gai đâm vào lưng, ngoảnh đầu nhìn lại thì tay kim điểm kia đang nhìn chằm chằm về phía này, sau đó y đứng dậy chắp tay ôm quyền vái Mạnh Tiểu Lục một vái, kế đó lại thấp giọng dặn dò tên tiểu đồng bên cạnh mấy câu. Tên tiểu đồng chạy ra ngoài, tay kim điểm lại tiếp tục ngồi xuống xem tướng cho khách, tựa như chưa có chuyện gì xảy ra vậy.

Khách uống trà không hiểu chuyện gì, lấy làm tò mò nhao nhao nhìn về phía hai người bọn Mạnh Tiểu Lục, chính bản thân Mạnh Tiểu Lục cũng không hiểu chuyện gì, nhưng có vẻ như tay kim điểm không có ác ý, hay là y nhận ra được khí chất giang hồ của gã? Vậy cũng không đúng, trong quán trà có rất nhiều khách giang hồ, sao lại chỉ chắp tay thi lễ với mình gã? Lẽ nào đối phương lo gã quấy phá việc làm ăn của mình?

Nghĩ tới đây, Mạnh Tiểu Lục đột nhiên bật cười, nếu vậy thì dễ nói chuyện rồi, cũng bớt công gã tự mình đi liên hệ. Quả nhiên một lúc sau, Từ Đạt Thuận liền tới, bên cạnh còn dẫn theo không ít người. Xâu Tiền kinh hãi đứng bật dậy, tưởng là người của mấy nhà buôn lương thực, toan ngoác miệng ra kêu cứu mạng. Mạnh Tiểu Lục kéo giật Xâu Tiền, nói: “Đại ca, đây là hội trưởng của Trường Xuân hội ở Tế Nam.”

Từ Đạt Thuận cười ha hả nói: “Quả nhiên là Mạnh tiểu huynh đệ.”

“Từ hội trưởng sao lại đến đây vậy?” Mạnh Tiểu Lục cố tình làm ra vẻ kinh ngạc thốt lên.

Từ Đạt Thuận cười nói: “Trong phủ Tế Nam này có tên kim điểm nào mà không biết chú em chứ? Chú là đại ân nhân của Trường Xuân hội chúng ta cơ mà. Nào nào nào, mau đi uống rượu thôi!”

“Tôi còn chút việc nhỏ phải làm.” Mạnh Tiểu Lục vội nói.

Từ Đạt Thuật gật đầu: “Được, vậy ta đi thu xếp quán rượu, tối nay không say không về. Phải rồi, chú không ở Mã gia mà đến Tế Nam làm gì vậy?”

“Chuyện này một lời khó mà nói cho hết, giờ tôi làm buôn bán nhỏ ở Thượng Hải.” Mạnh Tiểu Lục lập tức kể sơ qua về mục đích chuyến đi lần này.

Từ Đạt Thuận nghe xong, lập tức cười lớn: “Ta lại còn tưởng là chuyện gì kia, giờ phủ Tế Nam đang lúc có hội miếu lớn, nghệ nhân cả tỉnh đều ùn ùn kéo về đây, chỉ riêng số người trong Trường Xuân hội đã tăng gấp đôi rồi. Không nói chuyện khác, chỉ riêng chỗ làm ăn của bọn ta mỗi ngày đã tiêu hao rất nhiều gạo và bột mì, ta mua trước bốn năm thạch. Một số nhà ở Chương Khâu, Bình Âm, Trường Thanh nữa, cùng với các nghệ nhân bản địa Tế Nam, chỉ cần là ở nhà không ở quán, thì đều có thể thành khách của chú em.

“Gạo Xiêm phải không, theo giá thị trường tám đồng Đại dương một thạch, chú thấy được không? Có điều chắc cũng chỉ mỗi người mua một thạch thôi, mặc dù gạo Xiêm rẻ hơn chút, nhưng dẫu sao vẫn là lương thực chính, không rẻ được như hoa màu, người bình thường vẫn không ăn nổi.”

“Không cần không cần.” Mạnh Tiểu Lục nói. Từ Đạt Thuận kéo gã một cái: “Làm gì có chuyện cho chú em chối từ ở đây, giờ Sơn Đông liên tiếp chiến loạn, năm nay lại có thiên tai nhân họa, mùa màng không được tốt, mua của ai chẳng là mua, mà mua của chú còn được rẻ hơn một chút.”

“Giá gạo thơm ở Tế Nam đã lên đến tận tám đồng Đại dương rồi cơ à?” Xâu Tiền trợn mắt.

Từ Đạt Thuận gật đầu: “Lại còn không à? Bột mì trắng còn đắt hơn nữa, đám nhà buôn ấy nhân lúc loạn lạc liền tích trữ đầu cơ, làm cho bây giờ ăn cơm gạo mà cứ như ăn vàng vậy.”

Xâu Tiền nhìn sang Mạnh Tiểu Lục, hai mắt bừng lên ánh vàng, ý tứ không cần phải nói cũng hiểu, niềm vui phát tài khiến y gần như không kiềm chế được muốn hét thật to lên. Nhưng câu nói tiếp theo của Mạnh Tiểu Lục lại khiến Xâu Tiền cảm thấy như trời xoay đất chuyển: “Hội trưởng, không phải tôi từ chối ý tốt của ông, nhưng ý tôi là không cần nhiều tiền như vậy, cứ theo giá năm ngoái sáu đồng Đại dương một thạch là được, vừa nãy tôi cũng báo giá này cho người khác.”

“Thật không?”

“Thật.”

Hơn bốn nghìn thạch gạo tức thì bị tranh mua hết sạch, người của Trường Xuân hội đa phần đều mua bốn năm thạch, cũng có người lắm tiền, mua mười mấy hai mươi mấy thạch, Từ Đạt Thuận thì mua luôn năm mươi thạch. Có điều, tính tới tính lui bọn họ cũng chỉ tiêu thụ được chưa đến một nghìn thạch, chủ yếu nhất là người dân đến xếp hàng đông nghìn nghịt bên ngoài ga tàu hỏa, đều do lão đại của hội phu khuân vác gọi tới.

Đó đều là người nghèo, đa phần mấy nhà gom góp tiền lại mua hai ba thạch, nhưng số lượng quá đông, chưa đến tối đã hết sạch không còn thạch gạo nào nữa.

Tổng cộng thu được hơn hai mươi lăm nghìn đồng Đại dương tiền mặt, Từ hội trưởng không yên tâm, dẫn theo rất đông anh em thủ hạ hộ tống gửi tiền vào tài khoản của Mạnh Tiểu Lục ở ngân hàng Giao Thông, bấy giờ mới yên tâm đi uống rượu.

Không ai ngờ được, chuyến buôn gạo khó khăn trùng trùng lại kết thúc như vậy, vả lại còn có thể nói là thành công lớn. Trừ đi tiền mua gạo, tiền vận chuyển, tặng quà, và cả một trăm đồng Đại dương Mạnh Tiểu Lục cho lão đại của hội phu khuân vác, tổng cộng kiếm được hơn hai mươi hai nghìn đồng, còn nhiều hơn dự kiến rất nhiều.

Phen này kiếm bộn rồi.