Chương 17 Mật đạo có người
“Rượu hoa mà cũng không muốn đi uống nữa hả?” Mạnh Tiểu Lục hỏi với Xâu Tiền, cả buổi tối y cứ rầu rĩ không vui, vừa rồi ra ngoài đi tiểu, Mạnh Tiểu Lục vội bám theo, định giải thích rõ ràng cho y hiểu.
“Anh nghĩ mãi không thông được,” Xâu Tiền rất hà tiện, song cũng rất khéo mồm, có điều đối với Mạnh Tiểu Lục, y vẫn luôn có gì nói nấy. Mạnh Tiểu Lục có năng lực, lại thành thật, Xâu Tiền cũng vui vẻ thoải mái mà thật lòng đối đãi với gã: “Chú nói xem, rõ ràng chúng ta có thể bán được với giá tám đồng Đại dương, tại sao cứ phải bán sáu đồng. Lại nữa, cho lão đại của đám phu khuân vác kia một trăm đồng thì thôi, sao vừa nãy chú còn đưa thêm tiền cho cả Từ hội trưởng, còn trả tiền uống rượu tối nay nữa, không phải đã nói là bọn họ mời à?”
Mạnh Tiểu Lục cười nói: “Tiền rượu là chuyện khác, để em trả, đây là quan hệ cá nhân.”
“Nói kiểu gì vậy, nếu không có chú, vụ làm ăn này tuyệt đối không thể thành được.” Xâu Tiền nói: “Anh em một nhà với nhau có phúc cùng hưởng, có họa cùng chịu, Tiểu Lục chú là người hiểu lý lẽ, thấy rõ là kiếm được tiền nên kéo cả Trần Quang theo, anh đây rất khâm phục. Chỉ là anh không hiểu nổi, người thông minh như chú, tại sao bỏ giá cao không bán, lại nhất quyết đòi bán giá thấp. Nhường lại một phần lợi nhuận thì anh hiểu được, nhưng nhường một đồng là được rồi, đây chú lại nhường tận hai đồng.”
Mạnh Tiểu Lục giải thích: “Đại ca à, nghe em nói đã. Đầu tiên, chúng ta đã kiếm được tiền rồi, lại còn kiếm được không ít, thậm chí hơn xa dự kiến, phải vậy không? Thế đã là đại công cáo thành rồi.
“Tại sao em phải đưa tiền cho Từ hội trưởng và lão đại của đám phu khuân vác chứ? Đầu tiên, em đã nói với tay lão đại kia rằng, chỗ gạo này của chúng ta giá sáu đồng một thạch, hắn nghe xong đương nhiên là không dám tin, em lại nói, không yên tâm thì có thể kiểm tra hàng, chắc chắn là gạo ngon gạo mới. Em đưa điều kiện cho hắn, bảo hắn truyền tin này ra, mua một nghìn thạch thì được hoa hồng mười đồng, hai nghìn ba chục đồng, ba nghìn năm chục đồng, bốn nghìn một trăm đồng, không cần biết là ai mua, đều tính hoa hồng cho hắn hết.
“Mặc dù Từ hội trưởng mua một nghìn thạch, nhưng đã nói trước rồi, em vẫn đưa cho hắn đủ số tiền, không có hắn thì tin tức cũng không loan truyền nhanh như vậy. Còn về phía Trường Xuân hội, chi nhánh Tế Nam thế lực rất lớn, lại giữ một vị thế quan trọng, có nhiều lúc, quan hệ, tiếng tăm còn quan trọng hơn hết thảy ấy.
“Chúng ta chỉ buôn lương thực có một chuyến này thôi, nhưng kết bạn, tích lũy quan hệ, sau này dù chúng ta làm gì, ít nhất người của Trường Xuân hội cũng là bằng hữu rồi, một số việc không lợi không hại gì cho họ, họ cũng sẽ giúp chúng ta. Ở nhà nhờ cha mẹ, ra ngoài nhờ bạn bè, có bạn bè sẽ có cơ hội làm ăn, có lối phát tài, cũng có cơ hội kiếm tiền tiện lợi.
“Không những phải trả tiền rượu, còn phải dúi cho Từ hội trưởng chi phiếu một trăm đồng làm quà cảm tạ nữa. Chúng ta ăn thịt thì cũng phải để người khác húp chén canh, như thế về sau mới làm ăn lâu dài được.”
“Nhưng chú vẫn chưa nói tại sao phải hạ giá thấp thế?” Xâu Tiền hỏi.
Mạnh Tiểu Lục mỉm cười nói: “Không hạ giá người ta liệu có nô nức tranh nhau mua như thế không? Mặc dù dừng lại ở ga tàu cũng được, chiếm dụng toa xe mấy ngày cũng được, nhưng chúng ta bán đi thế nào đây? Ngoài ra còn bị ẩm bị mọt nữa, mỗi ngày đều phải cho người canh giữ trông nom, càng có khả năng xảy ra hỏa hoạn, trộm cướp, nếu thế thì có thể còn không kiếm được nhiều như bây giờ đâu.
“Thêm nữa, chúng ta bán lén bán lút, cần nhất chính là bán nhanh thu hồi vốn nhanh, kiếm tiền rồi đi luôn. Nếu đám buôn gạo Sơn Đông kịp phản ứng, nhất định sẽ khua chiêng gõ trống đối đầu trực diện với chúng ta một trận, đây dẫu sao cũng là địa bàn của người ta mà.
“Vừa qua Tết, làm gì có việc? Nhưng không có việc thì vẫn phải ăn chứ? Đại ca, anh cũng xuất thân là người cùng khổ, biết được người nghèo chúng ta gọi Tết là cửa ải cuối năm, cứ năm hết Tết đến là lại phải qua ải, vui thì vui thật đấy, nhưng nghèo cũng là nghèo thật. Những ai nợ tiền thì bị chủ nợ tìm đến tận nhà đòi tiền, mà những kẻ không nợ tiền thì cũng không có tiền mà ăn Tết.
“Bây giờ, một thạch gạo được lợi những hai đồng, chẳng lẽ lại không khiến người ta đỏ hết cả mắt lên. Tóm lại, nếu chúng ta chỉ bớt một đồng, phần kiếm được cũng ít đi, người ta tự nhiên không nhao nhao lên như thế nữa. Huống hồ, cũng đâu có bán nhiều, đều là làm ăn kiểu chộp giật, muốn ở giữa sang tay kiếm chút tiền thôi. Tiệm gạo bán tám đồng, mấy người bán lại này cũng bán tám đồng thì ai còn mua của họ nữa.
“Vì vậy, bọn họ phải bán giá thấp hơn trong tiệm gạo mới có thị trường, em bán sáu đồng, để lại lợi nhuận hai đồng là đủ cho họ xoay xở. Con người ai chẳng tham vặt, thế nên mọi người mới tranh nhau mua, mua được tức là kiếm được, chỗ lương thực này đối với một thành lớn như Tế Nam thì chẳng đáng là gì cả. Từng có một người anh nói với em, con người ai cũng có lòng tham, thế gian này không tồn tại loại người vô dục vô cầu, chỉ cần nắm được lòng tham của họ sẽ có thể dụ họ cắn câu, đây chính là thuật lừa bịp. Thương trường như chiến trường, việc binh không ngại dối trá, trên thực tế không phải chính là gạt người ta tiêu tiền hay sao?”
Xâu Tiền nghe Mạnh Tiểu Lục nói một tràng lập túc tỉnh ngộ, tấm tắc khen hay: “Chú làm vậy vừa an toàn lại vừa kiếm được tiền, nhìn thì tưởng bán rẻ, kỳ thực tính ra lại tiết kiệm hơn, còn bớt được cả tiền vận chuyển. Chú không xem đấy thôi, hôm nay đám phu khuân vác không ai đi chuyển hàng nữa, mà tranh nhau đến mua gạo đấy.”
“Ha ha, tóm lại là hôm nay kiếm được một khoản to, đáng mừng đáng vui lắm chứ. Phải rồi, tiền rượu đã trả rồi, không ăn uống vui chơi, chẳng phải là mình bị thiệt à?” Mạnh Tiểu Lục nói xong chuyện chính, liền trêu đùa, chọc vào lòng tham của Xâu Tiền.
Quả nhiên, bản tính hà tiện của Xâu Tiền liền lộ nguyên hình, y kêu toáng lên rồi cuống cuồng chạy về phòng, ăn uống hùng hục, sờ mó loạn xạ cả lên.
Tiền đã về tay, nơi này cũng không tiện ở lâu. Trong thiên hạ chẳng có bức tường nào là không lọt gió, cho dù Từ hội trưởng đã hứa hẹn, hơn nữa người trong giang hồ một lời nặng tựa chín đỉnh, song sự việc sớm muộn gì cũng sẽ bị đám buôn lương thực kia biết được, nhưng vẫn là câu nói đó, chẳng sao cả.
Tiểu Lục bảo Xâu Tiền và Trần Quang về trước, tiền bạc sẽ tính toán chia sau, lại giao cho Mã Quốc Tài hộ tống hai người trở về, còn đinh ninh dặn dò, sau khi về Thượng Hải chớ nên rêu rao nghênh ngang. Mặc dù người làm ăn sẽ không vì những chuyện không có lợi mà tranh đấu với kẻ khác, nhưng lần này dẫu sao bọn gã cũng đã phá hoại chuyện làm ăn của người ta, khiến người ta tổn thất nặng nề. Bớt được chuyện nào hay chuyện ấy, ngày tháng lâu dần rồi sẽ qua, thêm nữa, bản tính dân Trung Hoa coi trọng mặt mũi, hổ chết để da người ta chết để tiếng, thân phận càng cao lại càng để ý mặt mũi, vì vậy tốt nhất vẫn nên bớt cái miệng lại, tránh để đi đâu cũng gây thù hằn đối địch thì hơn.
Mạnh Tiểu Lục dẫn theo hai anh em Mã Quốc Đống, Mã Quốc Lương đi Lạc Dương ở Hà Nam, gã muốn đi thăm Mã Vân. Đã lâu không gặp, Tiểu Lục rất nhớ người huynh trưởng này. Trong lòng gã, Mã Vân đã giống như người nhà vậy.
Rời khỏi Mã gia môn đã hơn một năm, tình hình hiện tại rốt cuộc như thế nào Mạnh Tiểu Lục cũng không rõ. Vì vậy, trước khi rời khỏi Tế Nam, Mạnh Tiểu Lục đã tìm hiểu qua ở chỗ Từ Đạt Thuận, biết được hiện tại Mã Vân và Mã Lôi vẫn bạt kiếm giương cung, đã nổ ra mấy trận xung đột lớn, có điều các sự kiện đổ máu đã bớt đi rất nhiều. Sau khi trở về Lạc Dương, Mạnh Tiểu Lục tạm trú tại nhà của Tổng hội thủ Trường Xuân hội Lạc Dương, Đại Hành Sự Mã Lương.
Mã Lương là dẫn sư của Mạnh Tiểu Lục, có giao tình khá thân với Mã Như Long, địa vị giang hồ của ông ta rất cao, trong nhà hết sức an toàn. Ông nội Mã Lương từng là người Mã gia môn, về sau thoái ẩn giang hồ nhưng vẫn kiên trì giữ lại họ Mã, cha ông ta cũng lớn lên trong Mã gia, chỉ có điều không gia nhập Mã gia môn, mà đi học đánh đàn trụy. Đến đời Mã Lương thì đã trở thành đại sư đàn trụy Lạc Dương cuối thời Thanh, có điều, ngay sau đó ông ta lại rút lui trên đỉnh vinh quang, chủ yếu kinh doanh quán trọ và lo liệu sự vụ của Trường Xuân hội, không mãi nghệ trên giang hồ nữa.
“Tiểu Lục này, giờ con trở về là vừa đúng lúc đấy.” Mã Lương nhấp một ngụm trà, nói: “Hai anh em Mã Lôi và Mã Vân cũng đánh nhau mệt rồi, bây giờ phe trung lập giới thiệu một vị trưởng bối, hy vọng có thể điều đình, nhưng hai người này tính tình cao ngạo, đều không quan tâm. Con và Mã Vân tình như thủ túc, lại cũng là sư huynh đệ với Mã Lôi, chủ yếu nhất là con không phải người của Mã gia môn, nói năng không cần nhìn trước ngó sau quá. Giờ nghĩ lại, Như Long thu con làm đệ tử quan môn quả thực là hết sức sáng suốt, đến thời khắc mấu chốt, tầm quan trọng của con liền thể hiện ra rồi.”
Mạnh Tiểu Lục gật đầu: “Con cũng không muốn để Mã gia rơi vào cảnh gà nhà đá nhau, có điều, con thực sự khuyên nổi bọn họ sao?”
“Thế nào thì cũng phải thử một phen.”
Mã gia môn thượng võ song dẫu sao cũng xuất thân từ dân bịp bợm, gần đây hai bên tranh đấu đều là so về thuật lừa đảo, cả tỉnh Hà Nam cũng được giải thoát khỏi cảnh máu chảy do bọn họ gây ra, ít nhất thì không đến nỗi đi trên phố lớn bị máu bắn tung tóe khắp cả người nữa.
“Đại Hành Sự, ba vị này là…” Mã Hỉ trong Bát Tuấn Mã hồ nghi nhìn mấy người đứng sau lưng Mã Lương, Mã Lương mỉm cười nói: “Là một người bạn và hộ vệ của cậu ấy.”
Mã Hỉ gật đầu, đoạn nói luôn: “Mã sư huynh đang làm việc bên trong, Đại Hành Sự có thể vào, ngài không cần soát người, nhưng…”
“Thế này đi, hai hộ vệ của cậu ấy đợi bên ngoài, ta và cậu ấy đi vào, vậy thì khỏi cần soát người chứ nhỉ? Nói rõ ra luôn, cậu ấy có mang súng, nhưng ta đảm bảo sẽ không gây bất lợi cho Mã Vân.” Mã Lương nói.
Mã Hỉ hơi do dự, hồi lâu sau mới nói: “Để tôi vào trong thông báo một tiếng.”
Mạnh Tiểu Lục kiến nghị không thể để bọn Mã Lôi biết gã đến quá sớm, đi gặp Mã Vân trước rồi tính sau. Để che tai mắt người khác, Mạnh Tiểu Lục đeo mặt nạ sắt, lại mặc áo choàng có mũ trùm đầu. Có điều, hiện tại hai bên đang tranh đấu, mọi người đều hết sức cẩn thận, vì vậy muốn gặp Mã Vân cũng không phải dễ dàng.
Một lúc sau, Mã Hỉ quay lại trả lời. Mã Lương dẫn theo Mạnh Tiểu Lục vào trong sân, có người dẫn đường, hai người nhanh chóng gặp được Mã Vân.
Mã Vân trông có vẻ mệt mỏi, nhưng đã đứng đón sẵn ở ngoài cửa, vừa thấy Mã Lương liền chắp tay cúi người nói: “Đại Hành Sự, vừa nãy có việc bận, không thể đón từ xa, xin ngài bỏ quá cho.”
“Không sao không sao, vào trong nhà rồi nói, ta có việc gấp muốn gặp cậu.” Mã Lương nói.
Mã Vân liếc mắt nhìn người sau lưng Mã Lương, vội vàng mời vào trong nhà, lúc sắp qua cửa, Mã Vân mới giật nẩy mình, lập tức bảo đám hộ vệ lui xuống, sau đó đóng chặt cửa phòng lại, thấp giọng hỏi: “Có phải Tiểu Lục đấy không?”
Che đi khuôn mặt, vậy mà chỉ nhìn đôi mắt và vóc dáng, Mã Vân đã nhận ra là Mạnh Tiểu Lục, khiến Mạnh Tiểu Lục lập tức rưng rưng khóe mắt, ôm chầm lấy Mã Vân gọi: “Mã đại ca.”
Mã Vân cười ha hả, vỗ vai Mạnh Tiểu Lục nói: “Tiểu Lục, ta cũng nhớ chú lắm. Mau bỏ mặt nạ xuống, để ta xem chú gầy béo thế nào nào” [20] .
Mã Lương vuốt râu nhìn hai anh em gặp lại, không khỏi cảm khái trước tình huynh đệ sâu sắc. Ông ta là người cực kỳ thông minh, biết rằng mình giúp thì được, nhưng vũng nước đục Mã gia này cũng không tiện nhúng vào quá sâu, vì vậy liền nói: “Ta ra ngoài sân dạo một chút, hai anh em các cậu nói chuyện đi.”
Đợi Mã Lương đi rồi, Mã Vân cũng không vội hàn huyên với Mạnh Tiểu Lục, ngược lại chỉ nói: “Mau đi theo ta.”
Mã Vân dẫn theo Tiểu Lục đến một thư phòng, rồi nhấc một viên gạch bên cạnh giá sách lên, lập tức nghe thấy tiếng máy móc chuyển động. Âm thanh phát ra từ một bức tranh trên tường, sau đó, bức tranh liền bị vén lên, bên trong có người chui ra, tủm tỉm cười với Mạnh Tiểu Lục: “Vừa nhắc Tào Tháo, Tào Tháo liền tới ngay, khi nãy ta với Mã Vân còn đang tranh cãi xem có nên kéo chú em vào hay không, thì chú em đã tự mình đến luôn rồi.”
“Lôi sư huynh!” Mạnh Tiểu Lục kinh ngạc thốt lên, người trước mặt không phải Mã Lôi thì còn ai vào đây được nữa? Có điều, nhìn trạng thái của y và Mã Vân, nào có giống sắp sửa đánh nhau tới nơi, rõ ràng là đang âm thầm mưu tính gì đó với nhau.