← Quay lại trang sách

Chương 18 Mua đất ở đường Joffre

“Đúng là súng tốt.” Mã Lôi mân mê khẩu Mauser sản xuất tại Đức, được hun lửa sáng bóng, các khớp khít chặt, lắc thế nào cũng không nghe thấy tạp âm: “Loại súng sản xuất tại Đức này không dễ kiếm đâu, ngoài chợ đen gần như là có giá mà không có hàng, ta cũng dùng hàng Đức, nhưng hơi cũ một chút.”

Mã gia giàu có nhường nào, địa vị lại cao như thế, kiếm vài khẩu súng máy sản xuất tại chính quốc không khó. Lần này Mạnh Tiểu Lục đến thăm Mã Vân, quả thực không biết nên mang theo quà cáp gì, bản thân gã lại không có nhiều tiền, mà Mã Vân thì chẳng thiếu thứ gì, bèn nhờ người kiếm hai khẩu súng lục sản xuất tại Đức tặng cho Mã Vân. Mã gia thượng võ, trừ thuật bịp bợm ra, bất kể là cao thấp gầy béo già trẻ, thậm chí là người không biết võ công, tất cả đều thượng võ hiếu chiến, tặng súng là thích hợp nhất rồi.

Mã Lôi nhếch mép cười, đặt súng vào trong hộp, làm mặt lạnh nói: “Thôi không xem nữa là hơn, súng này có hai khẩu, rành rành để tặng cho Vân sư huynh của chú, hai anh em chú vẫn thân thiết hơn mà, xem ra không có phần của ta rồi.”

Mã Vân cười bảo: “Sư huynh, đừng trêu Tiểu Lục nữa, chú ấy đâu có biết kế sách của chúng ta, còn tưởng chúng ta đã đánh nhau thật rồi ấy chứ.”

“Được rồi, xưa nay chú vẫn thân với Vân sư huynh của chú, điểm này ta cũng biết mà.” Mã Lôi nói.

Mã Vân đưa khẩu súng cho Mã Lôi: “Chúng ta mỗi người một khẩu được chứ?”

“Được vậy thì tốt quá, đàn ông mà, xưa nay vẫn có bệnh chung là có mới nới cũ.”

Sau khi Thảo Thượng Chương tìm gặp Mã Vân và Mã Lôi nói rõ hết mọi chuyện, hai người liền đình chiến. Chỉ là đánh nhau cũng có cái lợi của việc đánh nhau, thứ nhất là có thể vỗ về thuộc hạ. Dù Mã Vân làm người đứng đầu, hay Mã Lôi làm người đứng đầu, tất nhiên đều sẽ có người không phục, so với việc phí công phí sức để chỉnh đốn lại, chi bằng cứ duy trì hiện trạng.

Thứ hai, trong lúc tranh đấu, người bên dưới sẽ không ngừng tiến bộ, thu nạp tiền tài, tăng cường thực lực, nghiên cứu các thuật lừa bịp mới, tạo lập thanh danh, những hành vi này tuy là vì đoạt quyền song cũng có lợi cho sự phát triển của Mã gia. Chỉ cần không quá hao tổn thực lực nội bộ, xét ra vẫn có lợi nhiều hơn là có hại.

Thứ ba, chính là có thể đánh lừa kẻ địch, vì kẻ địch của bọn họ không phải người tầm thường, mà là Khuyết môn trong Tứ đại môn phái, hai bên đánh nhau lẻ tẻ, so tài bịp bợm có thể che mắt được Khuyết môn.

“Có vô số dấu hiệu chứng tỏ cái chết bất ngờ của sư phụ hẳn liên quan đến Khuyết môn. Một khi hai chúng ta ngừng đấu đá, Khuyết môn sẽ phát giác ra. Gần đây, thực lực của Mã gia môn tổn thất nghiêm trọng, nếu trực diện đối địch với Khuyết môn, hai môn phái kia chắc chắn sẽ trở thành ngư ông đắc lợi. Cần phải điều tra rõ ràng sát chiêu của bọn chúng, khiến thế lực của chúng không còn chỗ giấu mình, rồi bất ngờ phát động tấn công, một đòn diệt sạch thì thiên hạ mới yên được!” Mã Vân nói.

Mã Lôi gật đầu bổ sung: “Giờ chúng ta đã làm rõ được lực lượng của Khuyết môn ở các vùng phía Bắc rồi, vả lại, ta và Mã Vân đã bàn xong đối sách tương ứng, một khi động thủ sẽ tung lưới bắt trọn ổ.”

“Vậy cần tôi làm gì không? Vừa nãy hai sư huynh đang nói chuyện về tôi, chắc chắn là còn nước cờ tiếp theo.” Mạnh Tiểu Lục nói.

Mã Lôi gật đầu nói tiếp: “Con rết trăm chân chết rồi vẫn không cứng lại, Khuyết môn những năm gần đây phát triển thần tốc, không phải tầm thường. Dù là Mã gia chúng ta cũng khó mà gây ra tổn thương trí mạng, huống hồ Khuyết môn ở phương Bắc không đáng sợ, phương Nam mới là căn cơ của chúng, vì vậy cần phải đánh vào trung tâm của bọn chúng, mới khiến chúng tổn thương nguyên khí được.

“Những việc tiếp theo chú cần làm gồm ba phần. Thứ nhất, chú phụ trách liên lạc với Yến sào. Chú ở Thượng Hải, về điểm này ta và Mã Vân đã biết từ lâu, tổng bộ của Khuyết môn và Yến sào đều ở Thượng Hải, thêm vào đó chú có đôi chút quan hệ với Yến sào, lại không dính dáng tới việc của Mã gia môn chúng ta, để chú phụ trách bí mật liên lạc với Yến sào là thích hợp nhất.

“Khi thời cơ đến, chúng ta sẽ diệt sạch thế lực của Khuyết môn ở phương Bắc, còn Yến sào động thủ ở phương Nam, đánh cho Khuyết môn tổn thất nặng nề, trăm năm không chấn hưng lại được.

“Thứ hai, giao hảo với Khuyết môn, tiện thể điều tra nguyên nhân cái chết của sư phụ. Chúng ta ở bên này cũng sẽ điều tra, hai bên song song tiến hành, một trong một ngoài, ắt sẽ có thu hoạch. Một khi xác nhận được suy đoán là thực, tới lúc đó chúng ta sẽ giết Đại toàn Ngô Khắc Dụng trước, chuyện này cần phải chính danh, chiếm được lẽ phải thì mới được đồng đạo giang hồ ủng hộ.

“Bắn người thì phải bắn ngựa trước, bắt giặc bắt kẻ cầm đầu, Ngô Khắc Dụng mà chết, Khuyết môn ai ai cũng coi trọng lợi ích, ắt sẽ sinh ra nội loạn, đến lúc đó chúng ta vừa trả được thù lại vừa tranh thủ được tiên cơ. Về sau, kể cả Khuyết môn có ổn định lại được rồi ồ ạt báo thù thì có lẽ vẫn sẽ vì nôn nóng báo thù mà nhắm vào cái lợi trước mắt, đánh mất bình tĩnh, như vậy ta cũng không khó phản công.

“Chúng ta dẫu sao cũng là Tứ đại môn phái trong nghề lừa bịp, đấu với nhau chính là đấu trí, đấu dũng, là quan hệ, là thế lực, chứ không phải hành quân đánh trận, lửa thù càng lớn, ngược lại sẽ càng nôn nóng, gây bất lợi cho phe mình.

“Thứ ba, sau khi xong xuôi hết mọi việc, chú phải nhanh chóng chạy khỏi Thượng Hải. Một khi sự việc nổ ra, nếu chú vẫn còn ở lại địa bàn Khuyết môn sẽ rất nguy hiểm.

“Tiểu Lục, chuyện này nguy hiểm trùng trùng, những kẻ chú phải đối mặt đều là hạng sành sỏi lõi đời trên giang hồ, bất cẩn một chút sẽ bị người ta nhìn ra sơ hở ngay, thậm chí còn bị lợi dụng ngược. Khi ấy, không chỉ chú không giữ được tính mạng, mà ngay cả Mã gia chúng ta cũng sẽ rơi vào cạm bẫy của bọn chúng. Kể cả có thành công, chỉ sợ chú cũng sẽ bị Khuyết môn ghi hận một thời gian, không biết chú có dám làm hay không?”

“Vì Mã gia, vì sư phụ, có gì mà không dám đâu chứ?” Mạnh Tiểu Lục lập tức nói.

“Nhóc con giỏi lắm,” Mã Lôi tán thưởng. “Ta nói cho chú một tin tốt, ta và Mã Vân vẫn không bỏ qua việc truy lùng tung tích của bọn Khương Khang, gần đây đã có tin ở Tứ Xuyên rồi, bọn chúng cũng hiểu được đạo lý dưới chân cột đèn thì tối, đã chạy đến địa bàn của Phong môn để náu thân. Nếu không có gì ngoài dự kiến, trong hai ba tháng tới là có thể bắt được bọn chúng.”

Mạnh Tiểu Lục đứng bật dậy, hai tay ôm quyền, đôi mắt tóe lửa. Nói vì Mã gia vì sư phụ, chẳng bằng nói là vì Mã Vân. Nhưng mối thù giết mẹ giết cha, Mạnh Tiểu Lục chưa từng quên dù chỉ một giây một khắc, gã chỉ hận không thể băm thây bọn Khương Khang ra thành trăm nghìn mảnh. Nếu có thể trả được thù nhà thì để báo ơn huệ lớn lao ấy, gã vì Mã gia vào đầm rồng hang hổ cũng có nề hà gì?

Mạnh Tiểu Lục hít sâu một hơi, lấy lại bình tĩnh rồi nói: “Cảm ơn Lôi sư huynh, Vân sứ huynh, Tiểu Lục sẽ lập tức trở về Thượng Hải, sắp xếp cho kế hoạch tiếp sau đây.”

Mã Vân không yên tâm, dặn dò: “Chú sắp sửa phải đối mặt với Khuyết môn, Yến sào, cả hai đều không thể xem thường, tuyệt đối không nên vì nôn nóng giành lấy cái lợi trước mắt mà hấp tấp hành sự. Chúng ta ít nhất cũng phải hai ba tháng nữa mới chuẩn bị ổn thỏa được, quân tử báo thù mười năm chưa muộn, vì vậy nhất định phải cẩn thận, thời khắc mấu chốt thì giữ mạng là quan trọng nhất.”

“Tiểu Lục biết rồi.”

Mã Lôi cũng dặn dò: “Kỳ thực đáng sợ nhất là tên nội gián của Khuyết môn ẩn mình trong Mã gia chúng ta cũng chưa từng lộ ra sơ hở, so với việc rầm rộ tra xét làm cho lòng người hoang mang, chẳng bằng cứ yên lặng mà xem chúng giở trò gì. Vì vậy, chú ở bên đó không thể thường xuyên liên lạc với chúng ta, tất cả mọi việc đều phải tự mình định đoạt, cứ cân nhắc lợi hại mà hành động là được. Nếu có biến động, đến lúc đó ta và Mã Vân sẽ đích thân đến tìm chú. Nơi này vẫn là chốn lắm người nhiều tai mắt, chú nên mau chóng rời khỏi thì hơn.”

Ba người bàn thảo một số chi tiết xong xuôi, Mã Lôi liền theo mật đạo rời khỏi. Mạnh Tiểu Lục cũng hóa trang lại, chuẩn bị rời đi, Mã Vân không yên tâm, dặn đi dặn lại gã làm gì cũng phải cẩn thận, chú ý an toàn, giữ gìn sức khỏe…

Mạnh Tiểu Lục đột nhiên hỏi: “Đúng rồi, Mã đại ca, mặc dù hiện giờ các anh đang giả bộ đối địch, song vẫn có xung đột vũ lực lẻ tẻ, người chết kẻ bị thương cũng đều là đệ tử Mã gia chúng ta…”

“Ừm,” Mã Vân thở dài: “Ta biết chú muốn nói gì, đây cũng là việc vạn bất đắc dĩ mà thôi. Để che đậy tai mắt kẻ địch, chúng ta phải cố ý tạo ra một số hy sinh thích đáng. Không có đổ máu, Ngô Khắc Dụng sẽ không tin, dĩ nhiên hắn càng không thể lơ là cảnh giác được. Hiện thực tàn khốc như vậy đấy, nhưng Mã Vân ta xin thề ở đây, nhất định sẽ khiến bọn Khuyết môn phải đền lại gấp trăm lần những giọt máu Mã gia ta đã đổ ra.”

Mạnh Tiểu Lục gật đầu, cũng thở dài: “Đây chính là giang hồ tàn khốc.”

“Nhưng nơi nào có người là có giang hồ.” Mã Vân buồn rầu nói.

So ra thì ở Thượng Hải vẫn thoải mái hơn, Mạnh Tiểu Lục trở về Thượng Hải, lập tức lại trở thành Lục gia trong lời người khác. Mạnh Tiểu Lục không tự tiện đi gặp người của Yến sào, gã không tin trên giang hồ có động tĩnh lớn như vậy mà Yến sào lại không hề phản ứng gì, nếu muốn tiếp xúc với Mã gia môn để chia một chén canh, vậy thì gã chính là tấm ván bắc cầu thích hợp nhất. So với việc chủ động liên hệ Yến sào, chi bằng ngồi đợi người của Yến sào đến tìm mình, càng thể hiện ra rằng gã không có mục đích, tiện cho kế hoạch ngày sau hơn.

Lần buôn gạo này kiếm được không ít, riêng Trần Quang đã được chia hai nghìn đồng Đại dương, phần còn lại Xâu Tiền và Mạnh Tiểu Lục chia đều. Tất thảy đều thần không biết quỷ chẳng hay, đám nhà buôn lương thực đến giờ vẫn chưa phát hiện, nhưng hầu bao của hai người đã dày cộp lên rồi.

Con người có tiền liền nảy sinh ra ý muốn an cư lạc nghiệp, mua đất mua nhà chính là cách tốt nhất để thực hiện điều đó. Mặc dù không biết kế hoạch đối phó với Khuyết môn bao lâu mới có thể thành công, cũng không biết mình còn có thể ở Thượng Hải bao lâu nữa, nhưng Mạnh Tiểu Lục vẫn quyết định mua một ngôi nhà lớn để ở, huống hồ đây cũng là một phần trong kế hoạch.

Nói đến khu vực nhà ở tốt nhất Thượng Hải, phải kể đến đường Haig. Biệt thự kiểu Tây ở đó ban đầu chỉ dành riêng cho người Tây, là một nơi yên tĩnh giữa chốn ồn ào náo nhiệt, rất được các nhân sĩ thượng lưu ưa chuộng. Chỉ có điều, nhà ở đường Haig quá đắt, vì vậy Tiểu Lục mới lùi một bước, chọn mua một căn nhà kiểu Tây nhỏ ở đường Joffre. Căn nhà này vốn thuộc về một quý tộc Bạch Nga [21] , tay người Nga giúp Xâu Tiền ra mặt lần trước gặp được Mạnh Tiểu Lục, liền hỏi gã có hứng thú mua sang tay hay không.

Mạnh Tiểu Lục mặc dù giỏi nghề bịp bợm, làm ăn buôn bán cũng tính toán cẩn trọng, nhưng bản thân mua đồ lại không thích mặc cả, giỏi dùng người rành nghề, vì vậy chuyện này gã nhờ Xâu Tiền làm giúp. Nhà ở đường Joffire tốt thì có tốt thật, nhưng cũng không đến mức phải tranh nhau, Xâu Tiền ép giá một hồi, không ngờ lại mua được cả căn nhà với giá 120 đồng Đại dương một mét vuông. Căn nhà kiểu Tây này có ba tầng, tầng hầm coi như tặng miễn phí, phía trước có bãi cỏ, nhưng phía sau không có vườn hoa, tổng cộng tốn hết ba vạn đồng.

Ngoài ra, Mạnh Tiểu Lục còn mua một chiếc xe hơi. Thoắt cái, Lục gia liền nhảy lên trở thành nhân vật thượng đẳng ở Thượng Hải. Hỏi Tiểu Lục lấy đâu ra nhiều tiền như vậy? Mã Vân và Mã Lôi để Tiểu Lục xuất trận đối phó với hai đại môn phái, sao có thể không cho gã kinh phí được? Vì vậy, hai mươi vạn đồng Đại dương sớm đã được chia ra chuyển vào các tài khoản đứng tên Tiểu Lục ở các ngân hàng Trung Quốc và nước ngoài cả rồi, hiện nay, Mạnh Tiểu Lục căn bản không phải lo lắng chuyện tiền nong, mà chút tiền này đối với Mã gia thì cũng chỉ là hạt cát trong sa mạc mà thôi.

Nhà có nhiều phòng, lại rộng rãi, ở một mình trong căn nhà lớn như vậy cũng hết sức buồn chán. Mạnh Tiểu Lục xuất thân bần hàn, làm sao chịu được cuộc sống lạnh lẽo không có hơi người như thế. Vì vậy, căn nhà thuê lúc trước, gã nhường cả lại cho bọn đàn em của Trần Quang ở, chỉ đặc biệt dặn dò, ra ngoài làm gì gã mặc kệ, nhưng ở đó cấm không được cờ bạc đĩ điếm.

Sau đó, nguyên cả đám người dọn hết vào căn nhà kiểu Tây trên đường Joffre, cha Trần Quang là Trần Cẩm Nông phen này coi như phát đạt to, có nằm mơ ông ta cũng không thể ngờ đời này mình lại được ở trong một căn nhà trên đường Joffre, dù là hưởng ké của ai thì cũng coi như nở mày nở mặt rồi. Ông ta thích uống rượu, nhưng không dám uống ở nhà nữa, sợ bị Mạnh Tiểu Lục ghét. Ông ta cũng hiểu rõ con mình có ngày hôm nay toàn bộ đều là nhờ Mạnh Tiểu Lục.

Có điều, Mạnh Tiểu Lục cũng rất kính trọng Trần Cẩm Nông, Trần Quang lại không nỡ thấy cha mình rách rưới, mỗi tháng đều cho Trần Cẩm Nông mấy chục đồng Đại dương tiền tiêu vặt, tiêu hết chỉ cần ngửa tay ra, Trần Quang lại đưa thêm cho.

Mặc dù đã rủng rỉnh hơn hồi xưa rất nhiều, nhưng Trần Cẩm Nông vẫn thích đến quán rượu cũ, vì ở đó ông ta có thể bốc phét với đám bạn cũ, có thể khoe khoang mình phất lên, nhận được sự tôn kính và vinh dự mà cả đời này ông ta vẫn khao khát.

“Lão Trần này, à không, Trần lão gia chứ,” một người trẻ tuổi cười hì hì đổi cách xưng hô, hỏi: “Thiếu gia nhà ông có phải hồi trước làm việc ở tiệm cai thầu nhà Xâu Tiền không nhỉ?”

“Đúng đó, anh hùng không hỏi xuất thân mà, giờ Xâu Tiền gặp Trần Quang nhà chúng ta cũng phải gọi một tiếng Trần tiểu huynh đệ đó.” Trần Cẩm Nông dương dương tự đắc nói.

Người trẻ tuổi kia lại hỏi: “Nhưng làm ăn cũng phải có tiền vốn chứ, tiền vốn khởi nghiệp nhà ông chủ Trần ở đâu mà ra vậy, Trần lão gia kể cho chúng tôi nghe với, cũng là để bọn này được học tập theo nữa.”

Cả đám người xung quanh xúm vào hùa theo, nhao nhao bảo Trần Cẩm Nông kể chuyện, Trần Cẩm Nông nào có biết gì, chỉ biết bốc phét rồi khoe khoang khắp nơi, bèn cố làm ra vẻ thần bí: “Không thể nói, không thể nói được.”

Cả đám uống rượu từ trưa đến tối, Trần Cẩm Nông gọi một bàn thịt, lại uống khá nhiều rượu, lảo đà lảo đảo trông thấy trong con ngõ cách đó không xa có quán hút thuốc phiện, muốn vào thử một phen. Lúc trước không có tiền, giờ thì có tiền rồi, hút thuốc phiện cũng coi như là hưởng thụ, nghe nói hút món đó có thể đi mây về gió, cảm giác sướng khoái như là thần tiên vậy.

Ông ta còn đang trù trừ do dự, bỗng nhiên có thứ gì đó trùm lên đầu. Trần Cẩm Nông bị người ta trùm bao tải lên, chưa kịp vùng vẫy thì đã ăn thêm một gậy, lập tức tối sầm mắt lại, không biết gì nữa.